Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 9: Giết Người
Qua một khoảng thời gian rất lâu, Yến Tam Hợp đột nhiên nở nụ cười.
"Quả nhiên là ngươi hại chết bọn họ?"
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Tạ Đạo Chi đứng lên: "Ta hại chết người khi nào?"
Yến Tam Hợp lấy từ trong tay áo lấy ra một phong thư, đưa qua.
Tạ Đạo Chi không hiểu nàng muốn làm cái gì, lấy từ trong phong bì ra một bức thư, ánh mắt đảo qua, lông mày nhíu chặt lại.
Nét chữ này có hóa thành tro hắn cũng có thể nhận ra, đó là của Yến Hành.
Chỉ là nội dung trong thư này...
"Huynh đệ ta mắc bệnh nặng, phụ thân mang hắn vào kinh cầu y, tổ phụ viết thư xin ngươi, hi vọng ngươi nể tình ngày xưa mà giúp một tay." Yến Tam Hợp: "Ngươi hận tổ phụ hận Yến gia, không cho bọn họ vào cửa thì thôi, đã thế còn bảo tuần bộ nhốt bọn họ vào nhà lao năm ngày."
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tạ Nhi Lập đứng bên cạnh cũng biến sắc.
"Các ngươi không phải vẫn tò mò ta tới Tạ gia làm cái gì sao?"
Yến Tam Hợp chỉ tay về phía trước, trong mắt sáng rực liệt hỏa: "Ta chỉ muốn đòi một lời giải thích cho người đã chết mà thôi."
"Huynh đệ ngươi chết rồi?" Tạ Đạo Chi quá sợ hãi.
"Lao ngục kinh thành, đó là nơi nào chứ? Đệ đáy chỉ là một đứa bé, lại còn mang bệnh nặng, sao có thể chống đỡ nổi?" Yến Tam Hợp dừng một chút: "Đệ ấy ở trong lao ngục, phụ thân ta trơ mắt nhìn đệ ấy trút hơi thở cuối cùng.
Tạ Đạo Chi: "..."
Ánh nước lóe lên trong mắt Yến Tam Hợp: "Mẫu thân ta đau lòng quá độ, chỉ một thời gian ngắn sau cũng ra đi! Qua hai năm sau, thì đến phiên phụ thân ta."
"......"
Mặt Tạ Đạo Chi như tro tàn.
Chẳng trách nàng không cần tiền.
Chẳng trách nàng không sợ hãi.
Nguyên nhân là do tính mạng của ba người thân.
Yến Tam Hợp chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử không nhúc nhích nhìn Tạ Đạo Chi.
"Năm đó sau khi phụ thân ngươi chết, mẫu tử các ngươi nghèo đến mức đến cả cơm cũng ăn không đủ no phải lang thang khắp nơi, mẫu thân ngươi quỳ xuống đất cầu xin người mới vào Yến gia làm hạ nhân, ta nói có đúng hay không?"
Tạ Đạo Chi: "..."
Yến Tam Hợp: "Yến gia nhà to nghiệp lớn, người hầu trong nhà sai khiến còn không hết, các ngươi có thể ở lại đó là vì Yến Hành thấy hai mẹ con các ngươi đáng thương, ngươi có thừa nhận hay không?"
Tạ Đạo Chi: "..."
"Ngươi không biết báo đáp ơn nghĩa lại còn lấy oán trả ơn."
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Đạo Chi, cười gằn: "Ngươi còn là con người không? Ngươi còn xứng làm còn người không?"
Nhìn đôi mắt đen giống như giếng sâu của Yến Tam Hợp, Tạ Đạo Chi đột nhiên cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống hắn, chậm rãi bay lên đỉnh đầu.
"Không phải ta làm, ta chưa từng thấy họ."
Yến Tam Hợp: "Nếu như không phải ngươi, thì sao tuần bộ có thể bắt hai cha con bọn họ được?"
Tạ Đạo Chi: "..."
Yến Tam Hợp: "Họ lần đầu tiên vào kinh, ai có thể có thù oán với bọn họ được?"
Tạ Đạo Chi: "..."
Yến Tam Hợp: "Là chính ngươi nói, ngươi hận bọn họ không thể chết cả nhà.
Tạ Đạo Chi: "..."
Một chữ cũng không trả lời được.
Ta có làm chuyện đó không? Hình như không.
Ta chưa từng làm sao? Đây rõ ràng là phong cách làm việc của ta.
Trong thư phòng, không khí lần nữa yên tĩnh như chết, trong chậu than có một tiếng "bốp" vỡ ra, giống như Yến Hành đã chết đang lên án Tạ Đạo Chi.
Tạ Nhi Nhi không tự tin hỏi một câu: "Phụ thân, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Tạ Đạo Chi nhìn con trai, ánh mắt có hơi thất thần.
Hồi lâu.
Hắn vẫn lắc đầu, trả lời từng câu từng chữ: "Không phải ta làm."
Giống như có ngàn vạn cây kim nhỏ đâm vào trong tủy, Yến Tam Hợp hoàn toàn nổi giận: "Ngươi vẫn không thừa nhận sao?"
"Yến Tam Hợp!" Tạ Đạo Chi cũng nổi giận, dùng sức vỗ bàn một cái: "Tuy rằng ta hận hắn muốn chết, nhưng ta tuyệt đối không dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với một đứa bé bị bệnh."
"Tạ phủ không làm được rất nhiều chuyện, nhưng làm được cũng không ít chuyện, ví như..." Yến Tam Hợp cười gằn liên tục: "Giết người diệt khẩu!"