Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 8: Hận Hắn
"Nàng ta nói vậy thật sao?"
"Đúng là như vậy ạ!"
Lúc này Tạ tổng quản tim đập thình thịch: "Đại gia, hay chúng ta động thủ đi, giữ lại người này tuyệt đối là tai họa."
Tạ Nhi Lập cụp mắt không nói lời nào.
Cô nương kia đêm qua mới vào kinh từ cửa thành nam, chỉ lẻ loi một mình, mua thuốc ở Bách Thảo Đường rồi đến Tạ gia.
Nếu chỉ như vậy thôi thì hắn đã không kiêng kỵ gì, nhưng cô nương này lại xuyên qua bốn con hẻm.
Bốn con hẻm này mấy năm trước từng xảy ra thảm án, chết rất nhiều người, đừng nói ban đêm mà dù vào ban ngày ban mặt, cũng không có người dám đi trên con hẻm này.
Tạ Nhi Lập đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Đưa cơm cho viện kia chưa?"
Tạ tổng quản: "Đưa rồi."
Tạ Nhi Lập: "Nàng ta ăn chưa?"
Tạ tổng quản hừ hừ: "Ăn ngon lắm, chẳng còn hạt gạo nào. Gan lớn như vậy, xem ra là có chỗ dựa rồi!"
Tạ Nhi Lập vỗ vỗ vai Tạ tổng quản: "Hay là chờ phụ thân xuống triều rồi mới quyết định, ngươi đi đón người đi."
"Vâng!"
"Không cần nữa đâu." Chuyện này quá lớn, Tạ Nhi Lập không chờ nổi nữa: "Ta tự đi đón phụ thân hồi phủ."
......
"Cô nương, lão gia nhà ta cho mời."
Yến Tam Hợp đi ra cửa phòng, cố ý dừng lại trước mặt Tạ tổng quản.
Tạ tổng quản theo bản năng lùi người, cung kính làm tư thế mời.
Đôi mắt đen kịt của Yến Tam Hợp sáng lên.
Thái độ của hạ nhân, chính là thái độ của chủ nhân, thái độ cung kính như vậy...
Xem ra chiêu dọa người này có tác dụng rồi.
Tốt lắm!
Đẩy cửa thư phòng ra, đúng như Yến Tam Hợp dự đoán, hai cha con họ đều ở đây.
Tạ Nhi Lập nhìn nàng đi vào, cười nói: "Yến cô nương, mời ngồi. Lão Tạ, dâng trà."
Trà nóng bưng lên, Tạ tổng quản đóng cửa lui ra ngoài.
Yến Tam Hợp bưng chén trà lên, dùng nắp trà gạt gạt rồi chậm rãi đưa đến bên miệng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Tạ Đạo Chi không đoán được ý nàng, nhìn thoáng qua con trai.
Tạ Nhi Lập ôn hòa nói: "Phụ thân ta vừa hạ triều trở về, Yến cô nương có chuyện gì thì cứ nói ra, Tạ gia không phải không biết lễ, tất cả đều dễ thương lượng."
Yến Tam Hợp buông chén trà, nhìn về phía Tạ Đạo Chi: "Ngươi thừa nhận không?"
Chỉ bốn chữ này nói ra đã khiến hai cha con đồng thời thay đổi sắc mặt.
Tạ Nhi Lập ho khan một tiếng: "Tạ cô nương, cần phụ thân thừa nhận cái gì?"
Yến Tam Hợp hơi châm chọc: "Thừa nhận có mối quan hệ phụ tử với Yến Hành."
Lời này còn trai không trả lời được, cho nên ông cha phải đứng ra nói, thế nên sắc mặt Tạ Đạo Chi cực kỳ khó coi.
Thừa nhận, không thể được.
Không thừa nhận, lại không rõ ý đồ thật sự của người này.
Bị ép đến mức này, sự nhẫn nại của Tạ Đạo Chi xem như đã đến cực hạn.
"Yến cô nương, ta khuyên ngươi thành thật nói rõ ý đồ đến đây, nếu không đừng trách bản quan không khách khí."
"Xin cứ tự nhiên!" Yến Tam Hợp lười biếng trả lời, lấy canh thiệp lúc sáng chưa đưa ra, đặt trên chiếc bàn nhỏ.
Cổ tay vừa xoay, lại bưng chén trà bên cạnh lên, ung dung thưởng thức trà, vừa thưởng thức, còn vừa gật đầu vài cái.
Vẻ mặt như đang nói...
"Trà này ngon quá!"
Nàng không sợ hãi như vậy khiến phụ tử Tạ gia rất kinh ngạc.
Không sợ hãi mới là đáng sợ nhất.
Nàng một người một mạng, chết cũng chế rồi. Nhưng hơn một trăm người, già trẻ lớn nhỏ của Tạ gia, bọn họ không đánh cược nổi!
Tạ Đạo Chi có thể leo đến vị trí bây giờ chính là vì hiểu được thế nào là thức thời, co được dãn được.
Cho dù lúc này trong lòng hắn hận không thể bóp chết Yến Tam Hợp nhưng khi nên mềm thì vẫn mềm mỏng như thường, hắn cũng đã thương lượng trước với con trai rồi.
"Ta thừa nhận."
Cuối cùng cũng thừa nhận!
Yến Tam Hợp ở trong lòng gầm lên một tiếng, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Vây thì trước đó, vì sao ngươi lại phủ nhận?"
Sắc mặt Tạ Đạo Chi âm trầm, không ngờ bản thân đã thừa nhận rồi thế mà nàng vẫn còn muốn truy hỏi gốc rễ.
"Cho nên!" Yến Tam Hợp hờ hững nói: "Ngươi vẫn luôn nói dối."
"Tại sao phải thừa nhận?" Tạ Đạo Chi hoàn toàn bị chọc giận, biểu cảm trở nên dữ tợn: "Ta hận hắn, ta chỉ hận không thể giết cả nhà hắn thôi."
Dứt lời, trong thư phòng yên tĩnh như chết.