“Phu nhân!” Lý Chính gia bĩu môi nói: “Ban ngày ban mặt đóng cửa lại, hai nha hoàn một đỏ một xanh ở bên ngoài trông coi, nô tỳ chờ nửa ngày, cửa kia vẫn đóng chặt, cũng không biết làm gì bên trong.”
“Rầm…” Ngô thị đập bàn một cái, ngũ quan trở nên ác độc.
"Phu nhân, nô tỳ nhiều lời, nói một câu không nên nói, người phía trước muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, vậy chủ nhân Tĩnh Tư Cư có gì?”
Lời này, quả thực nói đến tâm khảm của Ngô thị.
Không có gì cả?
Của hồi môn không có, gia thế không có, tuy có chút nhan sắc nhưng cũng nhìn chẳng có chút phúc khí nào.
“Nô tỳ còn nghe nói, Yến cô nương kia cứ rảnh ra là chạy ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt mới trở về, cô nương trong sạch, sao có thể giống như nàng.” Lý Chính Gia liên tục thở dài: “Lại nhìn nha hoàn bên cạnh nàng, quả thực còn càn rỡ hơn cả chủ tử, một cô nương sao lại mặc trang phục nam nhân, đúng là chẳng ra cái dạng gì? Làm sao không lo cho được.
Ngô thị vặn khăn, cau mày nói: "Người nhà ngoại của lão phu nhân, lão phu nhân, lão gia đều giúp đỡ, lời của ta không có tác dụng.”
Không có tác dụng cũng phải nói.
Lý Chính Gia thấp giọng nói: "Nếu như tương lai hai ngươi thực sự thành thân thì chỉ e phu nhân lại bị Liễu di nương đè đầu.”
Lời này, lại một lần nữa nói đến tâm khảm của Ngô thị.
Người Ngô thị hận nhất đời này, không phải Liễu di nương thì không còn ai khác.
Hận đến mức muốn giết nàng.
Nàng đúng là chính thất.
Nàng cũng có con trai có con gái bên người.
Nhưng nữ nhi thì mù không gả được, con trai là quỷ đoản mệnh ai ai cũng biết, chỉ có một lão đại coi như có tiền đồ một chút, nhưng thê tử cưới về lại chẳng đồng lòng với nàng.
Liễu di nương thì sao?
Con trai thông minh tài giỏi, con gái xinh đẹp đáng yêu, tương lai một người cưới, một người gả, dòng dõi dù thế nào cũng sẽ không kém đi được.
Lão phu nhân còn có thể sống vài năm, còn có thể bảo vệ nàng vài năm, lỡ như bà có mệnh hệ gì… Ngô thị nghĩ đến tình cảnh của mình, ngồi không yên: “Nghe nói Yến cô nương bị thương, ta đi thăm nàng.”
……
Trong Tĩnh Tư Cư.
Tạ Tri Phi nhắm mắt như đang ngủ, nhưng hai hàng lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, dường như rất không thoải mái.
Vừa mới bắt đầu, Yến Tam Hợp còn không nhìn ra hắn không thoải mái ở chỗ nào, cho đến khi Lý Bất Ngôn chỉ xuống dưới thân Tạ Tri Phi.
Dưới thân thấp thoáng có vết máu rỉ ra.
Yến Tam Hợp cả kinh: “Tạ Tri Phi, ta bảo Lý Bất Ngôn cõng ngươi về trước, lát nữa người ngươi mời tới, ta đến viện ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Tạ Tri Phi sống đến bây giờ, chỉ vì chờ một câu nói này của cô thôi.
Hắn quả thực mấy ngày nữa là đã có thể lành vết thương, nhưng ba ngày đầu bị thương, một là kỵ cử động nhiều, hai kỵ nóng.
Bản thân hắn lại đi tới lui hai lần, vết thương lại nứt ra.
Nứt ra thì hắn cũng rất vui, vừa mở mắt người đã ở trước mặt, trong lòng cực kỳ kiên định.
“Vậy chờ Chu Thanh trở về, ta bảo hắn tới gọi ngươi.”
Lý Bất Ngôn đi tới trước mặt Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống: "Tam gia, lên đây.”
Tạ Tri Phi là một đại nam nhân, không biết xấu hổ để cho nữ nhân cõng: “Trong viện ta có người, Thang Viên, ngươi đi gọi đi.”
“Tạ Tri Phi, lúc này đừng ỏng ẹo nữa.”
“Thang Viên, ngươi mau đi gọi Bùi thái y.” Ngữ khí của Yến Tam Hợp nặng nề, nhưng lọt vào lỗ tai Tạ Tri Phi lại thấy ấm áp: “Ta là mình nặng, đè hỏng Bất Ngôn.”
“Tam gia chớ, hai người các ngươi ai ta cũng cũng được, không hỏng được đâu!”
“Vậy ta không khách khí nữa.”
“Ngươi cũng có phải người khách khí đâu!”
Tam gia nghẹn họng, trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp: “Quản người của ngươi đi, ta không bị người ta đánh chết, lại bị nàng làm cho tức chết.”
Hắn trừng mắt, đôi hoa mắt đào càng sáng như tuyết.
Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, đập nhanh hơn bình thường.
Sao lại thế?
Cô vuốt ngực, nhíu mày nghĩ, khuôn mặt kia bị đánh đến biến dạng, căn bản nhìn không ra chỗ nào đẹp, vì sao tim ta lại đập nhanh?
Yến Tam Hợp chậm rãi nằm xuống, dùng quạt che mặt, lúc này trên mặt cũng có hơi nóng lên.
Cũng không biết qua bao lâu, thì có tiếng bước chân đến gần, nàng lười biếng nói: "Bất Ngôn, người kia thế nào rồi?”
Cửa viện, Ngô thị nhìn hai chiếc giường trúc song song, chỉ cảm thấy không thở nổi, cười gằn nói: "Yến cô nương còn bị thương, sao lại nhớ thương người khác như thế.”
Yến Tam Hợp cả kinh, cầm quạt lên, thấy là Ngô thị đến thì thản nhiên nói: "Là phu nhân sao, mời ngồi.”
Ngô thị nhìn về phía sau, Lý Chính Gia vội vàng cầm túi giấy trong tay đến: "Yến cô nương, đây là hai lạng nhân sâm phu nhân tặng cho Yến cô nương dùng để dưỡng thương.”
Yến Tam Hợp chống giường trúc gian nan ngồi dậy: “Đa tạ, để trên chiếc bàn kia đi!”
Mấy hôm trước, hai lạng đông trùng hạ thảo Tạ Tri Phi mang đến vẫn còn, Lý Chính gia bỏ túi giấy xuống, bĩu môi với Ngô thị.
Ngô thị mắt không mù, nhìn thấy rất rõ ràng.
Nghe nói lúc Liễu di nương đến thăm Tam nhi, có cắn răng móc ra hai lượng trùng thảo, lúc này lại xuất hiện ở Tĩnh Tư Cư.
Hừ, yêu nữ này nhìn thanh thanh đạm đạm, động tác sau lưng cũng không ít.
Ngô thị ngồi xuống một chiếc giường trúc khác: “Chân sao lại bị thương thế?”
Yến Tam Hợp: "Không cẩn thận té ngã.”
Ngô thị nặng nề nói: “Là một cô nương thì đi đường phải ổn trọng, đừng hấp tấp, dễ bị thương.”
Yến Tam Hợp nhìn Ngô thị, không nói lời nào.
Đi đường ổn trọng, nghĩa là làm việc ổn trọng, không táo bạo, không ngả ngớn, mới là dáng vẻ mà nữ tử đứng đắn nên có.
Ngô thị mỉm cười: "Yến cô nương, ngươi nói xem có phải không?”
Yến Tam Hợp liếc nàng một cái, vẫn không nói lời nào.
Ngô thị không được đáp lại, suy nghĩ một chút, lại nói: "Cô nương là người nhà ngoại của lão phu nhân, lão phu nhân là người coi trọng quy củ nhất, cô nương không vì người khác, chỉ vì lão phu nhân, sau này…”
Nói tới đây, Ngô thị hít sâu một hơi, mới nói tiếp: "Sau này đi đường cũng phải cẩn thận một chút, đừng lỗ mãng.”
“Phu nhân vốn muốn nói, là về sau làm việc phải thu liễm một chút.”
Ngô thị cả kinh, làm sao nàng biết?
“Phu nhân không vừa mắt ta thì cứ nói thẳng, còn muốn cầu nguyện, thì phải đi miếu, chùa cổ ngàn năm, mới cầu gì được nấy được.”
Sắc mặt Ngô thị trầm xuống, đứng lên: “Yến cô nương, ta có lòng tốt quan tâm vết thương của ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu…”
"Ơ, đây là không khóc ở phần mộ tổ tiên mà chạy lung tung đến nghĩa trang khóc lóc sao?”
Chẳng biết từ lúc nào, Lý Bất Ngôn đi vào trong viện, Thang Viên đứng phía sau sắc mặt tái nhợt.
Thang Viên trong lòng run sợ kéo ống tay áo Lý Bất Ngôn, ý bảo nàng đừng nói nữa.
Lý Bất Ngôn có thể nhịn được, thì đó không phải là Lý Bất Ngôn.
“À, ta hiểu rồi, thì ra phu nhân không cần làm đương gia nên rảnh rỗi phải không?”
Ngô thị bị đâm trúng nỗi đau trong lòng, mắng: "Một nha hoàn hầu hạ cũng dám nói chuyện với chủ tử như vậy, phản rồi.”
“Ngươi là chủ tử nào của ta sao?” Lý Bất Ngôn đi tới trước mặt Ngô thị, mỉm cười.
"Phu nhân à, người phải chú ý một chút, lão phu nhân còn chưa nói gì tiểu thư nhà ta, người đừng nên vượt mặt lão nhân gia đến dạy dỗ nàng, như vậy có vẻ…"
Trong mắt Lý Bất Ngôn bắn ra hàn quang, đồng thời nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Rất ngỗ nghịch!”