Lúc Tạ Tri Phi được Chu Thanh cõng đến Tĩnh Tư Cư, người bên trong đang bận rộn.
Thang Viên phơi quần áo trong sân;
Lý Bất Ngôn đang bế Yến Tam Hợp từ trong sương phòng đi ra.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu lên thì ngây ngẩn cả người.
Người này, sao lại tới nữa?
Người này nói dối không cần viết nháp: "Mới có được hai lạng đông trùng hạ thảo, ta bèn đưa tới cho ngươi, nhưng chủ yếu vẫn là đến nghe chuyện của am Thủy Nguyệt.”
Ta thấy ngươi rảnh rỗi thì có!
Yến Tam Hợp thấy sắc mặt hắn trắng bêch thì mềm lòng vài phần, nhích cằm về phía dưới tàng cây: “Chu Thanh, đặt thiếu gia thích lo chuyện bao đồng của ngươi ở đó đi.”
Tạ Tri Phi nhướng mày: “Không được, đây là đãi ngộ của khách quý, gia có tài đức gì đâu?”
“Tam gia suy nghĩ nhiều rồi, đây là ghế thương tật.” Lý Bất Ngôn cười.
“Ừ, Tam gia bị thương, ngồi đúng lý hợp tình.” Tạ Tri Phi vỗ vỗ Chu Thanh: "Thả ta xuống.”
“Ta đi dọn giường trúc cho cô nương.”
Thang Viên dọn giường trúc ra, dàn xếp ổn thỏa cho hai vị nhân sĩ thương tàn, lại vội đi pha trà, bưng ra mấy đĩa trái cây và điểm tâm.
Lại thấy hai người đều đổ mồ hôi đầy trán, vì thế cầm lấy một cây quạt, đứng ở phía sau hai người để quạt trái quạt phải.
Lúc này, Lý Bất Ngôn đem một hộp son đưa tới cho Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp liếc mắt nhìn Chu Thanh: "Chu Thanh, đóng cửa lại.”
“Vâng!”
Tạ Tri Phi quay đầu, tò mò hỏi: “Ở đâu ra thế?”
Yến Tam Hợp không lên tiếng, chỉ đặt hộp son trong tay, lật qua lật lại xem.
Trong bao quần áo Lý Bất Ngôn mang về, tổng cộng có ba thứ.
Một bộ xiêm y, một đôi giày thêu, còn có hộp son trong tay nàng, son bên gặp nước nên đã tan hết, bây giờ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Nàng và Lý Bất Ngôn chưa bao giờ dùng thứ này, nên cũng không biết được.
Yến Tam Hợp đưa đồ qua: “Tam gia nhìn hộp son này xem, là kiểu dáng mấy năm gần đây, hay là từ trước?”
“Tam Hợp, ta là người đứng đắn.” Tạ Tri Phi càng đau, nụ cười càng xảo quyệt: “Người đứng đắn ai lại nghiên cứu thứ này?”
Yến Tam Hợp: "Người đứng đắn không đến câu lan nghe khúc.”
“Yến Tam Hợp, chuyện này ngươi phải nghe ta giải thích.” Tạ Tri Phi bày ra vẻ mặt tủi thân: “Tuy rằng ta có đến câu lan, cũng có nghe khúc, nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa.” Yến Tam Hợp nghiêm mặt: "Thứ này rất quan trọng, ngươi mau giúp ta xem thứ đi!”
“Ở đâu ra thế?” Tạ Tri Phi thu hồi sự không đứng đắn, lại hỏi một lần nữa.
“Đây là đồ Tĩnh Trần dùng trước khi chết, bị ném xuống sông với bộ xiêm y kia, thứ Bất Ngôn xuống sông vớt chính là nó.”
Quạt phía sau đột nhiên dừng lại.
Hai người đồng thời quay đầu lại…
Chỉ thấy Thang Viên sắc mặt trắng bệch, đồng tử ngây ra, ba hồn giống như đã mất đi hai hồn.
Tạ Tri Phi ho khan một tiếng: Nàng ta còn không biết gì sao?
Yến Tam Hợp chớp mắt: Ừ.
Tạ Tri Phi lại ho khan một tiếng: Nha hoàn này đã là người của ngươi, ít nhiều cũng nên cho nàng biết một chút chứ.
Yến Tam Hợp: Tự mình ngộ đi!
Tạ Tri Phi cầm hộp tới, cúi đầu nhìn: “…”
“Kiểu này không giống kiểu bây giờ lắm.”
Yến Tam Hợp: "Bây giờ là kiểu dáng gì?”
“Ta là nam nhân đứng đắn, không hiểu lắm.” Tam gia lại phải chứng minh bản thân một chút, nói: "Lát nữa ta giúp ngươi tìm một người am hiểu hỏi thử.”
“Chắc chắn hiểu chứ.”
“Không chỉ hiểu, hơn nữa còn rất hiểu.”
“Vậy thì cám ơn.” Yến Tam Hợp chỉ vào bộ xiêm y trên sào: “Tam gia nhìn nó đi, sao lại ghép từng miếng từng miếng lại thế?”
Tam gia vừa vào viện đã nhìn thấy: “Đây là một bộ Thủy Điền Y, còn gọi là Bách Nạp Y.”
“Thủy Điền Y?”
“Là dùng các loại vải vụn các loại ghép lại mà thành, bởi vì cả bộ quần áo màu sắc đan xen lẫn nhau, giống như ruộng nước nên mới lấy tên là Thủy Điền.”
Tạ Tri Phi nói tiếp: "Sau khi Thái tổ đoạt thiên hạ, trong túi không có bạc, tiên hoàng hậu chúng ta cũng là người tiết kiệm, bèn ghép những mảnh vải nhiều màu này may thành xiêm y, cho công chúa, cung phi mặc."
“Về sau lại lưu hành với các đại cô nương, tiểu tức phụ ở kinh thành.”
"Quần áo này có thường thấy không?”
“Trước kia không thường thấy, bây giờ lại là thường thấy.”
“Ý là sao?”
“Đồ ở trong cung chảy ra, ban đầu sẽ chảy về phía cao môn đại tộc, quan to quý nhân; dần dần, mới có thể truyền đến bách tính nơi đó.”
“Thủy Điền Y này truyền ra trong dân chúng từ lúc nào?”
“Chuyện này?”
Làm sao hắn biết được?
Tạ Tri Phi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh biết ý của gia, vội nói: "Ta đi mời người tới.”
Tạ Tri Phi nghĩ đến lời dặn dò của phụ thân, vội nói: "Đi quang minh chính đại từ cửa trước, không cần kiêng dè.”
“Vâng!” Chu Thanh mới vừa đi vài bước, ngẫm lại không đúng, lại quay trở lại: "Gia, ta đi rồi thì ngài phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ?” Tạ Tri Phi trừng mắt: "Yến cô nương, Lý cô nương sẽ không chăm sóc ta sao?”
Chu Thanh đi tới trước mặt Yến Tam Hợp: "Làm phiền cô nương giúp ta chăm sóc Tam gia, ta đi một chút sẽ về.”
Yến Tam Hợp: "…” Để cho một người tàn phế nhưng nàng chăm sóc một tên bị thương khắp người ư?
Chu Thanh mở cửa.
Người trong ngoài cửa đồng thời ngẩn ra.
“Đại thiếu phu nhân?”
Chu thị cười nói: "Tam gia đâu?”
Chu Thanh nhường đường ra, Chu thị đi tới trong viện, nhìn hai chiếc giường trúc song song, thật muốn gọi hai người này một tiếng "Tổ tông".
Toàn bộ Tạ phủ đều vì thương thế của hai người này mà bận rộn, bọn họ thì tốt rồi, một người thái y dặn dò nửa tháng không thể xuống giường, lúc này đã chuyển đến ngoài viện.
Còn người kia thì còn chẳng ở viện của mình.
“Đại tẩu.” Tạ Tri Phi nhíu mày: "Sao tẩu lại tới đây?”
Chu thị chỉ vào hai nha hoàn: “Người trong phòng lão phu nhân để tam đệ sai khiến, đệ nhìn xem, nếu vừa ý thì lưu lại, nếu không vừa ý ta trở về bẩm báo để phu nhân chọn.”
Bẩm với phu nhân?
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, đã biết đây là chủ ý của mẫu thân, không tiện từ chối: “Vậy giữ lại trước đi, đại tẩu sắp xếp giúp đệ đi.”
Hai nha hoàn vừa nghe Tam gia muốn các nàng, vội dập đầu tạ ơn.
Lúc này, Chu thị đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp, vén góc áo ngồi xổm xuống: “Chân thế nào, còn đau không?”
Yến Tam Hợp đáp lời nàng: “Đã không còn đau nữa, ngươi đừng ngồi xổm, mau đứng lên đi.”
“Dương thương cho tốt, ta đi làm việc một lát.” Chu thị vỗ vỗ cánh tay Yến Tam Hợp, mang theo hai nha hoàn rời đi.
Nàng vừa đi, cửa viện lại hạ xuống.
Chu thị dừng bước xoay người, ánh mắt dừng ở trên cửa, hai hàng lông mày thanh tú dần dần nhíu lại.
Lão tam người này, nhìn thì giốn như không đứng đắn biết điều, nhưng ở phương diện nữ sắc thì cực kỳ có chừng mực, hắn lúc này bản thân còn bị thương đến không dậy nổi, lại còn liên tục chạy đến Tĩnh Tư Cư…
Là hai người có chuyện quan trọng?
Hay là trong lòng lão tam không bỏ xuống được người trong viện này?
“Tiểu Hồng, Lục Ỷ!” Chu thị đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
“Đại thiếu phu nhân.”
“Làm việc trong viện Tam gia còn có một điều quan trọng.” Chu thị trầm mặt xuống: "Nhìn thấy gì, nghe được gì, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, trong lòng phải có chừng mực, phải có tính toán.”
“Vâng!”
Chu thị: "Đồ đạc của các ngươi đều đã sắp xếp xong, không cần đi theo ta nữa, ở ngoài Tĩnh Tư Cư này trông coi đi!"
“Vâng!” Hai nha hoàn cúi thấp đầu, nhanh chóng chạy đến ngoài cửa Tĩnh Tư Cư, một trái một phải đứng thẳng lên.
Xuân Đào tiến lên đỡ lấy Chu thị, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: "Đại thiếu phu nhân, sao lại để người lại thế?”
“Để lại cho phu nhân xem.” Chu thị thở ra một hơi.
Một đại nam nhân như lão tam ở lại trong viện của Yến cô nương, trong lòng phu nhân chắc chắn không vui, không nỡ mắng con trai mình thì sẽ sinh hận với Yến cô nương.