Tạ Tri Phi gạt phụ thân và đại ca, ngoại trừ chút bí mật không thể cho ai biết của mình ra, thì điểm quan trọng nhất là... Việc này cực kỳ hung hiểm, hắn tuyệt đối không thể kéo Tạ gia vào.
Minh Đình chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài chữ nào.
"Cha, đại ca, hai người cứ coi như chưa từng nghe con nói."
Tạ Đạo Chi: "Đi đi, lão phu nhân và nương con trông mong lắm. Ta về phòng rửa mặt một chút, thay quần áo, nếu không..."
Tạ Tri Phi nháy mắt với Tạ Đạo Chi: "Sức chịu đừng của các nàng so ra vẫn kém phụ thân, chắc chắn là nước ngập chùa Kim Sơn rồi."
"Cút!" Tạ Đạo Chi bị nhi tử nhìn thấu, thẹn quá hóa giận.
Tạ Tri Phi cút đi, nhưng chưa cút được mấy bước đã bị Tạ Nhi Lập gọi lại.
"Đại ca còn có chuyện gì sao?"
Tạ Nhi Lập nhìn trái nhìn phải không có người: "Chân Từ Thịnh gãy rồi, không phải đệ động tay động chân đó chứ?"
"Ai thế!" Tạ Tri Phi cố ý cả kinh, lại vui vẻ: " Vị anh hùng hảo hán nào đứng ra giải hận cho Tam gia thế?"
"Không phải ngươi thật chứ?"
"Ca, ca nhìn gương mặt đệ đã chật vật đến mức nào rồi, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi làm mấy chuyện đó."
"Không phải đệ là tốt rồi." Tạ Nhi Lập thản nhiên nói: "Đỗ Y Vân đến phủ chúng ta không dưới mười chuyến, hôm nay đệ trở về, cô ấy nói ngày mai sẽ đến, đệ tự nghĩ ra cách giải thích đi."
"Nghĩ cách gì chứ?" Tạ Tri Phi không kiên nhẫn khoát tay: "Đệ không nghĩ cách gì với nàng ta cả, ngày mai huynh bảo tẩu tẩu thổi gió bên tai nàng, bảo nàng sớm tìm một người tốt gả đi, đừng lãng phí thời gian với con quỷ đoản mệnh như đệ nữa."
"Lão Tam!" Tạ Nhi Lập cực kỳ không thích nghe ba chữ quỷ đoản mệnh này.
"Ca, đệ sai rồi." Tạ Tri Phi nhận sai cực nhanh, còn nhanh hơn cả thỏ chạy.
"Nếu như ca ca có thể giống như cha, hỗ trợ cho đệ một ngàn lượng, thì đệ chắc chắn sẽ sống lâu hơn tất cả mọi người luôn."
"Vô liêm sỉ!" Tạ Nhi Lậpphất tay áo bỏ đi.
Đi tới cửa thư phòng, hắn liếc mắt nhìn tâm phúc, tâm phúc bước lên phía trước: "Đại gia?"
"Đi nói với đại phu nhân, tìm cơ hội đưa cho lão tam một ngàn lượng bạc đi."
"Gia đây là..."
"Để cho tên nhóc thối kia sống lâu một chút!" Tạ Nhi Lập nghiến răng nghiến lợi.
......
Tên nhóc thối lúc này đang lười biếng ngâm mình trong thùng gỗ, mặc cho Đinh Nhất gội đầu cho mình.
Thủ pháp Đinh Nhất thuần thục, vừa nhìn đã biết là làm rất nhiều lần.
Trong ba vị gia của Tạ phủ, thì hai vị trước có đầy nha hoàn trong phòng.
Đủ mười sáu tuổi, lão phu nhân còn tự mình chọn hai nha hoàn để thông phòng.
Nhưng Tam gia thì ngoài là một miếu hòa thượng ra thì đến người hầu bên cạnh cũng chỉ có hai người Chu Thanh.
Vì sao ư?
Bởi vì sức khỏe Tam gia không tốt, lão phu nhân và lão gia sợ Tam gia dính nữ sắc sớm quá thì bị hút sạch tinh khí, chết càng sớm hơn.
Đinh Nhất liếc mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của gia nhà mình, trong lòng tự nhủ gia đã nhiều năm không phát bệnh, có thể gần gũi nữ sắc để thuận khí được rồi.
"Đinh Nhất?"
"Gia."
"Ngươi nói xem, đối phó với người như Yến Tam Hợp thì nên mềm hay cứng?"
Ầm ầm!
Trong đầu Đinh Nhất chợt hiện ra hình ảnh... Gia nhà mình đặt Yến cô nương dưới người, Yến cô nương liều mạng giãy dụa, vung tay một cái tát đánh vào mặt gia.
"Gia à!" Là một người hầu trung thành, Đinh Nhất quyết định hôm nay dù thế nào cũng phải khuyên nhủ hắn.
"Lão gia, lão phu nhân, phu nhân đều không phải người không thông tình đạt lý, chúng ta đừng nên mạo hiểm bị đánh để làm hỏng sự trong sạch của cô nương nhà người ta." Đinh Nhất: "Không thích người trong phủ, thì ở Lệ Xuân viện cũng sẽ có mấy người thuận mắt thôi."
Tạ Tri Phi mở to mắt: "Ngươi nói cái gì?"
"Gia ơi!" Đinh Nhất quỳ rạp xuống đất: "Bên cạnh Yến cô nương còn có một Lý cô nương, nhuyễn kiếm của nàng cũng không phải đồ chay đây, coi chừng đến căn cốt nam nhi của gia cũng bị tước đi đấy."
Tạ Tri Phi: "..."
Hắn nhìn dưới háng mình, cười gằn hai tiếng: "Chu Thanh?"
Chu Thanh vội vàng tiến vào: "Gia?"
"Đem họ Đinh phá bĩnh này lôi ra ngoài, chém cho ta."
Chu Thanh trừng mắt liếc Đinh Nhất: Sao ngươi lại chọc giận gia rồi?
Đinh Nhất Nhất oan uổng: Ta không có!
Chu Thanh: Không có cái gì? Còn không mau cút đi!
Đinh Nhất vừa cút, vừa cảm thán trong lòng: Haiz, thời buổi này làm người hầu trung thành thật khó!
Chu Thanh ngồi xuống bên thùng: "Có phải gia đang sầu vì không biết điều tra vụ án Trịnh gia như thế nào không?"
Cuối cùng cũng có một người biết tâm tư chủ tử.
"Vụ án Trịnh gia là thứ nhất, Yến Tam Hợp là thứ hai, ngươi nói xem ta có nên lấy chuyện nàng ta không phải cháu gái Yến Hành ra uy hiếp không?"
"Tuyệt đối không được, gia đã quên lời lão phu nhân nói sao, Yến cô nương là người ăn mềm không ăn cứng, nếu cứng thì gia cứng không lại nàng đâu."
Sao ta không biết cái này được.
Nhưng ta thấy, nàng hình như cũng không thích mềm!
"Chẳng lẽ gia thật sự muốn điều tra vụ án Trịnh gia ư?"
"Lời hứa của nam nhân, nặng ngàn vàng." Giọng Tạ tam gia trầm xuống: "Ta đã đồng ý với bọn họ rồi."
Hắn hoàn hồn chín năm, sống một mình chín năm, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm hai cha con Ngô Quan Nguyệt.
Cho nên hắn mới hiểu rõ đoạn lịch sử Đại Tề quốc kia như trong lòng bàn tay, mới có thể hiểu rõ vụ án Trịnh gia như trong lòng bàn tay.
Hắn đã thề với trời, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, phải đưa xác tới trước phần mộ tổ tiên Trịnh gia, đốt thành tro bụi để an ủi linh hồn của họ trên trời.
Bây giờ hung thủ là người khác... Trái tim Tạ Tri Phi đập mạnh trong lồng ngực, một cái, lại một cái.
Cho dù dốc hết mọi thứ, cho đến giây phút cuối cùng, lên trời xuống biển thì hắn cũng sẽ tìm ra hung thủ!
Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng, thì mới có mặt mũi xuống phía dưới gặp bọn họ!
......
Tĩnh Tư Cư.
"Tam gia đến rồi!" Thang Viên ra đón: "Cô nương đang ở trong phòng thay quần áo, Tam gia ngồi đợi một lát ạ."
Tạ Tri Phi vén áo ngồi xuống, bắt chéo chân.
"Cô nương chuyến này đi xa nhà mệt mỏi, ngươi hầu hạ cẩn thận vào."
"Tam gia yên tâm, nô tỳ hiểu."
"Nếu cô nương muốn ăn, muốn chơi gì mà đại phu nhân không đáp ứng được thì cứ tới tìm ta."
"Vâng!"
"Đừng chỉ nói không, phải nhớ kỹ, khắc ghi trong đầu."
"Vâng!"
Hai người đang nói chuyện, thì rèm châu được vén lên, Yến Tam Hợp từ bên trong đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh sợ.
Hai người vừa rửa sạch một thân phong trần, thay xiêm y mới tinh.
Một người cong khóe miệng thói quen giương lên, không nói gì cũng phong lưu.
Một người khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại khó nén sự tinh xảo che giấu giữa đôi lông mày.
Tạ tam gia thầm cảm thán một tiếng: Nhân gian tuyệt sắc.
Yến Tam Hợp thầm mắng một tiếng: Mặt người dạ chó.
Tam gia đứng dậy, trong nụ cười có chút xấu xa: "Yến Tam Hợp, chúng ta đi thôi!"
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: "Ngươi đi trước dẫn đường."
Tam gia liếc cô: "Ngươi là nữ tử có thói quen đi sau lưng nam nhân sao?"
"Không phải!" Yến Tam Hợp nghiến răng nghiến lợi, phun ra một chữ: "Đi!"
Đi thì đi, nhưng tư thế hai người đi lại hoàn toàn khác biệt.
Một người chắp tay sau lưng, thong thả bước đi, phong lưu phóng khoáng.
Một người chắp tay sau lưng, cất bước, thân thể vô cùng cứng ngắc.
Lý Bất Ngôn đi theo sau hai người, ánh mắt nhìn người này, lại nhìn người kia... nói đến vụ ứng biến diễn kịch thì Tam Hợp còn lâu mới bằng Tam gia!
Nàng đang căn thẳng!
Lý Bất Ngôn nhanh trí hỏi: "Tam gia, ta muốn hỏi một câu, ngươi không ngại chứ?"
"Hỏi!"
"Tam gia và Nhị gia không hòa thuận sao?"
"Ngươi đúng là dám hỏi!"
"Vậy... Tam gia dám trả lời không?"
Tạ tam gia rũ mắt nhìn Yến Tam Hợp: "Bằng sự thông minh của tiểu thư nhà ngươi, trên bàn cơm nghe vài câu, thì cái gì cũng hiểu thôi."
Lý Bất Ngôn cười: "Tam gia muốn ta câm miệng thì cứ nói thẳng, đừng lấy tiểu thư nhà ta ra để ngụy trang!"
Tạ Tam gia: "Ngươi câm miệng!"
Lý Bất Ngôn vừa cười: "Ừ!"
Tạ tam gia hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi.
Họ Lý này cũng là một tên phá bĩnh!