Không khó, ta còn cần mở miệng nhờ Yến Tam Hợp ngươi nghĩ cách ư.
Tạ Tri Phi nghiêng người về phía trước, ánh mắt vẫn dừng trên mặt cô: "Coi như ta nợ ngươi một ân tình."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Tam gia nói lời giữ lời không?"
Tạ Tri Phi lẳng lặng nhìn cô một hồi, khóe miệng nở nụ cười như có như không: "Ngươi nghĩ sao?"
Tên khốn kiếp này, dám dùng mỹ nam kế!
Sự tê dại chạy thẳng vào tim tim Yến Tam Hợp.
Nàng đứng lên, không thể nhịn được thong thả đi vài bước trong phòng, điều hòa hô hấp xong rồi nói: "Nhân tình này, ta là muốn đòi lại từ ngươi."
"Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, không vi phạm lương tâm, ta đều có thể đồng ý."
"Ngươi nói đấy nhé!" Yến Tam Hợp trong lòng cười gằn một tiếng, nói hết sức dứt khoát.
"Tâm ma của lão phu nhân là một con chó, con chó có liên quan đến Ngô Quan Nguyệt, vụ án của Ngô Quan Nguyệt và Trịnh gia có liên quan với nhau, cuối cùng người cởi bỏ tâm ma của lão phu nhân là Quý Lăng Xuyên."
Tạ Tri Phi nâng cằm, nhìn cô, lại chớp mắt: "Xâu chuỗi không sai."
"Lão phu nhân và Ngô Quan Nguyệt là thanh mai trúc mã; và biết được vụ án của Trịnh gia là Ngô Quan Nguyệt làm; sợ triều đình tra được bà có quan hệ với Ngô Quan Nguyệt; Sợ một ngày Ngô Quan Nguyệt lưu vong tìm tới cửa tị nạn. Sợ ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai, sợ ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý của Quý gia, vì thế nớm nớp sợ hãi, niệm lâu thành ma." Yến Tam Hợp ngồi xuống ghế, hất cằm: "Tam gia, lấy cớ này thế nào?"
Thật con bà nó quá hay!
Vừa có nhân vừa có quả, hết thảy hợp tình hợp lý, bịa đến không có chỗ hở!
Trong mắt Tạ Tri Phi lóe lên sự kích động: "Yến Tam Hợp, ta rất muốn khen ngươi, nhưng lại sợ ngươi nổi tâm kiêu ngạo."
"Vậy sao?" Yến Tam Hợp gõ gõ mặt bàn: "Tam gia thay vì khen ta, không bằng suy nghĩ xem làm sao bịt miệng được Quý Lăng Xuyên đi."
"Không cần nghĩ." Tạ Tri Phi cầm lấy chung trà: "Hắn trà trộn trong quan trường nhiều năm như vậy, rất rõ ràng sự nặng nhẹ của việc này, ta chỉ cần dặn một tiếng, thì hắn có thể mang bí mật này vào trong quan tài."
Điều ta nên nghĩ đến là một điều khác.
Tạ Tri Phi ngửa đầu, rót trà xuống.
Làm sao để kéo Yến Tam Hợp ngươi xuống nước, cùng ta điều tra vụ án Trịnh gia đây.
......
Tạ phủ.
"Lão gia, lão gia ơi!" Tạ tổng quản hét lên chạy vào thư phòng: "Đại gia đã trở về, Tam gia đã trở lại, Yến cô nương cũng đã trở lại rồi!"
Tạ Đạo Chi mừng rỡ: "Người đâu rồi?"
"Xe ngựa vừa tới đầu ngõ, tiểu nhân chạy tới báo tin cho lão gia."
"Quý gia bên kia thế nào rồi?" Tạ tổng quản ghé vào bên tai Tạ Đạo Chi nói nhỏ vài câu, Tạ Đạo Chi thở phào nhẹ nhõm: "Nhanh, mau chuẩn bị nước nóng, cơm nóng."
"Đại gia nhắn lại, buổi tối dùng cơm ở Phù Ân Đường, mang Yến cô nương đến nhận người."
"Nàng ta đồng ý sao?"
"Lời đại gia nói có thể là giả sao?"
"Vậy còn không mau nói tin tức tốt này cho lão phu nhân đi?"
"Vâng, vâng, vâng."
"Khoan đã!" Tạ Đạo Chi gọi hắn lại: "Dặn dò phòng bếp, thức ăn buổi tối chuẩn bị phong phú một chút, làm nhiều món Tam Nhi và Yến cô nương thích ăn.
"Vâng, vâng, vâng!"
"Quay lại đây!"
"Lão gia còn có gì muốn dặn dò sao?" Tạ Đạo Chi hưng phấn đi qua đi lại vài bước, không đầu không đuôi nói một câu: "Gọi hết đi, đừng bỏ sót người nào cả."
Tạ tổng quản lại nghe hiểu: "Vâng, đều kêu lên, đều kêu lên hết!"
......
Xe ngựa dừng lại trước cửa Tạ phủ.
Yến Tam Hợp theo thói quen ngẩng đầu nhìn bảng tên một cái, chẳng biết vì sao lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
"Yến cô nương đã trở lại, vất vả rồi." Tạ tổng quản cười đến tít mắt, ngữ khí còn thân thiết hơn thấy mẫu thân mình: "Đã chuẩn bị nước nóng, cô nương..."
"Ngươi câm miệng!"
Tuy rằng tựa như đã qua mấy đời, nhưng Yến Tam Hợp vẫn còn nhớ rõ, tên mập chết tiệt này kêu Thang Viên đi điều tra nàng.
Tạ tổng quản trợn tròn mắt.
Không phải đã là người quen rồi sao, sao vị tổ tông nay vẫn như người xa lạ thế này?
Chờ hai bà cô đi qua trước mặt hắn, Tạ tổng quản mới cười khổ với Tam gia phía sau.
Tạ tam gia nhắm mắt làm ngơ, tự mình đuổi theo Yến Tam Hợp.
Tạ tổng quản: "..." Ba tháng không gặp rồi, sao Tam gia không thèm nhìn ta một cái thế?
Tiểu Hoa ta thất sủng rồi sao?
Tạ Tri Phi đuổi theo Yến Tam Hợp: "Ngươi chưa từng đến Phù Ân Đường, lát nữa ta tới dẫn ngươi đi, khéo ngươi lại đi nhầm."
Lát nữa?
Yến Tam Hợp không biết vì sao, chợt nghĩ tới cái câu hạ lưu hắn nói với Thái Tứ: "Không cần, Thang Viên biết đường."
Tạ tam gia đâu phải một câu "Không cần" là có thể đuổi đi.
"Thang Viên chỉ có thể canh ở bên ngoài, không vào được bên trong, hôm nay mọi người đều ở đây, ta dẫn ngươi đi giới thiệu."
"Ca ca ngươi sẽ dẫn ta đi."
"Ca ca ta nói, chuyện này giao cho ta." Tạ tam gia quay đầu: "Ca ca, có đúng không?"
Tạ Nhi Lập sao có thể làm mất mặt huynh đệ nhà mình được, bèn bình tĩnh gật đầu: "Yến cô nương thứ lỗi, ta còn có công vụ đang chờ xử lý, nên sẽ đến chậm một chút."
Ừ!
Ngươi còn bận rôn hơn cả người rời xa nhà ba tháng!
Yến Tam Hợp gật gật đầu, không vạch trần vở kịch của hai huynh đệ này.
Lý Bất Ngôn quy củ đi theo sau Yến Tam Hợp, chờ đến lúc tới chỗ không người, thì đi nhanh hai bước: "Ngươi định lợi dụng Tam gia làm gì hả?"
Với tính tình Yến Tam Hợp, chỉ cần nàng không muốn, thì không ai có thể ép buộc.
Hai huynh đệ này rõ ràng là đang kẻ xướng người họa, thế nhưng nàng vẫn gật đầu.
Có điều mờ ám!
"Giết người phóng hỏa là đại án, dù là ở kinh thành, hay là ngoại tỉnh, đều sẽ ghi chép lại." Yến Tam Hợp: "Hắn là người của Binh Mã ngũ thành, hắn hình như đều có người quen trong Hình bộ, Cẩm Y vệ, Bắc ti, ta muốn thông qua tay hắn để điều tra."
Nếu không, thì sao cô lại cực khổ giúp hắn nghĩ cho hắn cái cớ được chứ.
Lý Bất Ngôn gật đầu: "Tìm hắn là đúng rồi, nhưng vẫn phải suy nghĩ lại, làm thế nào để hắn không sinh nghi. Tam gia hay tò mò, không phải là kiểu người vô tư."
"Không vội." Yến Tam Hợp nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nàng: "Tâm ma tiếp theo ta vẫn chưa cảm ứng được, chúng ta có rất nhiều thời gian để suy nghĩ rõ ràng!"
......
Thư phòng.
Tạ Đạo Chi nhìn lão Tam gầy trơ xương, đau lòng đến đỏ cả mắt.
Tạ Nhi Lập nói: "Phụ thân yên tâm, con đã dặn dò phòng bếp rồi, nấu riêng cho lão tam; phòng sổ sách bên kia cũng đã sắp xếp xong rồi.
Hắn nghiêng đầu: "Lão Tam, hai ngàn lượng có đủ hay không?"
"Không đủ!" Tạ Tri Phi trợn mắt nói dối: "Trên đường đệ còn bị người ta trộm hơn tám trăm lượng, hại đệ với đám Minh Đình một ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, sắp chết đói luôn rồi."
"Bảo bên sổ sách thêm một ngàn lượng nữa." Tạ Đạo Chi lại lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngăn kéo: "Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đừng tiết kiệm."
Tạ Tri Phi hoàn toàn không có ý khách khí, trực tiếp cầm lấy nhét vào trong ngực.
"Cha, đại ca, tâm ma của Quý lão phu nhân nói rất dài dòng, lát nữa con còn phải đi vấn an lão tổ tông và nương, con sẽ nói ngắn gọn thôi."
Dù nói ngắn gọn thế nào, Tạ Tri Phi cũng nói đủ thời gian một chén trà.
Nói xong, không khí trong thư phòng trầm xuống, đúng như Tạ Tri Phi dự đoán.
Tạ Đạo Chi im lặng thật lâu sau rồi nói: "Nếu tâm ma của lão phu nhân đã giải rồi thì việc này coi như xong, hơn nữa mối quan hệ giữa Ngô Quan Nguyệt và lão phu nhân, vẫn đừng nên nói ra ngoài."
"Lão Tam!" Tạ Nhi Lập tức nói tiếp: "Đệ dặn dò Minh Đình nữa, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Ta đúng là đang chờ những lời này của các ngươi.
Tạ lão tam thấy bọn họ không có chút điểm nghi ngờ, trong lòng chợt thả lỏng.