Quỷ y nhìn Bạch Dạ, con mắt vô hồn cùng gương mặt phờ phạc, thiếu sức sống, như thế khác nhân tâm đau tiểu bộ dáng không cấm thở dài. Cái này tiểu nha đầu phải đau khổ lắm mới có thể biến thành như vậy. Chính mình tuy rằng cũng có nhìn thấy con bé vài lần nhưng trước đây hẳn là một bộ dáng vui tươi, hoạt bát giống Tiểu Lục mới phải. Rõ ràng còn rất nhỏ nhưng ông trời lại tước mất nụ cười trên gương mặt con bé, tận mắt chứng kiến người thân mình chết trước mặt mình. Ngay cả một người trưởng thành cũng không thể chịu đựng được, huống hồ chi tiểu nha đầu mới có 5 tuổi. Hầy!
“Tiểu Ngũ, có chuyện gì sao?”
Bạch Dạ bước vào lặng lẽ bước vào trong. Đôi mắt vô cảm nhìn Quỷ y “Quỷ y gia gia, Người có thể nói cho con biết được không? Sự kiện của Bạch gia.” Ánh mắt vô cảm nhưng vô cùng kiên định của con bé khiến ông cũng không có cách nào giấu được.
Quỷ y chỉ có thể thở dài mà trả lời “Chắc Bạch Chấn cũng đã nói cho con về tấm bản đồ rồi, vậy thì ta đây cũng nói luôn. Đúng là Thương Quan gia và Bạch gia là 2 gia tộc truyền kiếp của nhau, năm đó sau khi ông cố và gia gia của con bị sát hại, Thượng Quan gia không ngừng tìm kiếm và diệt trừ chủng tộc Bạch gia. Tổ mẫu và phụ thân con may mắn trốn thoát và ẩn nấp tại Côn Sơn. Nhưng Thượng Quan gia không chịu buông tha, bao nhiêu năm nay, chúng vẫn luôn săn lùng để diệt trừ hậu hoạ và cướp tấm bản đồ”.
Bạch Dạ nghe xong, bàn tay nắm chặt lấy, miệng vẫn lẩm bẩm “Hoá ra là vậy”.
Quỷ y nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài “Mặc dù Bạch Chấn là một cao thủ nhưng vẫn luôn có bệnh trong người, việc thất thủ trước bọn chúng thì không tránh khỏi. Lúc ta nghe Thẩm Khanh nói đã tìm được “cứu tinh của Bạch gia”, ta không ngờ lại là con”.
“Thẩm Khanh thúc sao có thể biết được điều đó?”
“Ta cũng chẳng giấu, Khanh nhi từ nhỏ đã có khả năng tiên tri nhưng lúc được lúc không”. Nói xong đưa tay xoa đầu nàng “Ta biết con đang rất đau khổ nhưng điều này khó tránh khỏi, ta mong con hãy vui vẻ và sống tiếp”.
Bạch Dạ nhìn trước mắt Quỷ y gương mặt dịu dàng nhìn nàng, như thể thấy được phụ mẫu trước kia, nàng biết rằng không thể sống mãi như vậy được. Mối thù của Bạch gia, phải báo!
Nàng thầm đưa ra một quyết định. Nàng đưa ra một hộp gỗ trước mặt Quỷ y.
Vừa nhìn ông đã biết bên trong là tấm bản đồ “Đây là…” “Quỷ y gia gia, con muốn cầu xin Người một việc, con sẽ tới Vô Hồi đại lục”.
Quỷ y không nói gì. “vì vậy con muốn Người sẽ chăm sóc cho ca ca và muội muội con, con không biết rằng có thể trở về hay không nên Người hãy thay con chăm sóc họ.”
“Được. Cứ làm như con muốn”.
Nàng mỉm cười. Giờ nàng có thể an tâm mà đi rồi.
“Ta sẽ cho người đưa con tới đó”.
Nàng quay về phòng, chuẩn bị đồ đạc kĩ càng, nhìn lại mọi người, có chút không nỡ. Nhưng vì an nguy của người thân cũng như để báo thù, nàng phải bất đắc dĩ.
Khi xuống tới chân núi, nàng ngoảnh lại, nói lời tạm biệt.
Sáng hôm sau…
Tất cả lại trở về quỹ đạo của nó. Mọi người cũng đã chấp nhận sự thật.
Bạch Chân đi vào nhà bếp, thấy Đại ca “Đại ca, nhờ huynh làm một phần cho Tiểu Ngũ, đệ sẽ mang vào”. Bạch Trạch gật đầu, đưa đĩa thức ăn.
Khi tới trước phòng, thấy khá yên lặng, Bạch Chân nghĩ chắc muội ấy đang ngủ. Có hơi buồn, định mang vào trong cho Bạch Dạ. Nhưng khi mở cửa phòng ra, thấy bên trong không một bóng người, Tiểu Chân liền vội vàng chạy ra ngoài báo tin.
Nghe xong mọi người liền tức tốc đi tìm. Nhưng Quỷ y từ đâu xuất hiện nói “Không cần tìm đâu, nha đầu đó hiện không còn ở Côn Sơn nữa rồi”.
______ngoài lề______
Giới thiệu một số nhân vật (7)
Bạch Thường: con thứ của Bạch Chấn, là Tam công tử Bạch gia. Ngoại hình giống mẹ (tóc đen+mắt đỏ). Luôn bị Bạch Thiển trêu trọc.
Tính cách: nhã nhặn, điềm đạm nhưng khi nổi giận cũng vô cùng tàn độc. Rất yêu thương đệ đệ Bạch Chân và 2 muội muội.
Sở trường: hứng thú với độc dược, chuyên nghiên cứu tạo ra loại độc mới. “Chuột bạch” Thẩm Khanh luôn bị đem ra thí nghiệm.
Chiều cao:???