Trong phòng khách, Bá tước phu nhân Caitlyn đang ngồi trên ghế sofa, phó quản gia, trợ lý quản gia và quản lý công việc tương ứng ngồi đối diện bà.
Bà đang sắp đặt hướng dẫn chi tiết cho buổi tiệc tối nay, mãi tới khi con gái bà, Audrey bước vào.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Audrey quét ánh mắt qua nhìn tất cả mọi người trong phòng.
Trên đường đến phòng khách, cô đã cảm thấy rung chấn nhè nhè dưới mặt đất, nhưng chưa phát hiện ra điều gì khác thường.
Bá tước phu nhân Caitlyn nhìn quanh, khẽ gật đầu:
“Các ngươi hãy quay lại sau.”
Phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh, kể cả chú chó Susie lông vàng cũng bị Audrey dùng ánh mắt sai đợi ở ngoài cửa.
“Con nên ở gần ta thường xuyên hơn để học hỏi cách xử lý những vấn đề tương tự. Dù con không khuyết thiếu những nội dung này trong lớp học gia sư, nhưng làm sao để kết hợp nhuần nhuyễn lý thuyết với thực hành thì vẫn cần phải học hỏi lâu dài.” Dù đã hơn năm mươi tuổi, trông Bá tước phu nhân vẫn chỉ khoảng ngoài ba mươi, bà mỉm cười dạy dỗ con gái, “Được rồi, thiên sứ nhỏ của ta, con cần gì?”
Audrey cố gắng trưng ra nụ cười nhã nhặn đã luyện đi luyện lại trong lớp lễ nghi, nhưng lại nhận ra khóe miệng nặng trĩu, sốt ruột đến nỗi không cười nổi.
Cô mím đôi môi đã khô khốc, trực tiếp mở miệng:
“Mẹ, con đã giấu cha mẹ một chuyện.”
“Ồ?” Bá tước phu nhân hơi nghiêng đầu, chờ lời giải thích tiếp theo.
Ban đầu Audrey còn ngập ngừng, sau thì cất lời trôi chảy:
“Con, con đã là một Người Phi Phàm, là loại người sở hữu năng lực thần kỳ do ăn ma dược ấy ạ.”
Bá tước phu nhân Caitlyn tóc vàng mắt xanh hơi nhướn mày, đáp mà chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Ta biết.
Cả ta và cha con đều biết.”
“Hở?” Audrey nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Bá tước phu nhân che miệng cười:
“Con đã lấy đi bao nhiêu là vật liệu thần kỳ trong kho báu như thế, chẳng lẽ còn ngây thơ tưởng ta và cha con không phát hiện ra sao?
Bên cạnh cha con, trong biệt thự này, trong lãnh địa gia tộc, có không biết bao nhiêu Người Phi Phàm. Có thể họ chỉ mang quan hệ người làm thuê đơn giản, hay được Giáo hội Nữ Thần điều động đến, hoặc vốn là thành viên gia tộc Hall. Quốc vương bệ hạ cũng ngầm cho phép những chuyện này, mà chúng ta cũng ngầm cho phép con phiêu lưu một xíu… Hầy, sau cùng con cũng sẽ lớn lên, trưởng thành. Ta và cha con không thể luôn bảo vệ con dưới lớp cánh của mình mãi được. Sẽ có một lúc nào đó con phải tự mình đối mặt với chuyện gì đấy, nên có thêm năng lực thần kỳ làm át chủ bài hỗ trợ sẽ tốt hơn.
Ừm, căn cứ vào thường thức mà ta biết, những giai đoạn đầu không quá nguy hiểm, và để thăng cấp thì phải mất một, hai, thậm chí là ba năm. Cho nên, cha con và ta không lấy gì làm nôn nóng, chỉ chờ tới khi con chính thức trưởng thành thì sẽ khuyên nhủ vài câu, để con dừng lại ở vị trí hiện tại.”
Không, mẹ à, thường thức của mẹ sai rồi. Mẹ cũng không biết đến sự tồn tại của phương pháp đóng vai. Nếu con có đủ vật liệu, con có thể trở thành Danh sách 7 “Bác Sĩ Tâm Lý” trước cả khi bước sang năm mới… Hơn nữa, con cũng không muốn dừng lại. Cái chết của Công tước Negan đã khiến con hiểu ra thế giới này hoàn toàn không ổn định và bình yên như con tưởng. Con muốn có sức mạnh để bảo vệ tất cả mọi người ở thời khắc quan trọng nhất…Ngài ‘Kẻ Khờ’ đang dần khôi phục, từng vị Tà Thần một có ý đồ hàng lâm. Dù con vẫn chưa trưởng thành, khuyết thiếu tri thức cần thiết, nhưng con vẫn có thể nhận ra được mối nguy tiềm ẩn, khó nói lên lời trong những chuyện thế này… Audrey đã luôn biết mình không thể tránh khỏi vấn đề lấy đi vật liệu trong kho báu, nhưng cô chỉ cảm thấy may mắn cho rằng cha mẹ không rõ tác dụng cụ thể của chúng, nhiều nhất là nghi ngờ cô càng ngày càng lún sâu vào vòng tròn yêu thích thần bí học mà thôi.
Sau khi dỡ bỏ gánh nặng trong lòng xuống, cô chẳng buồn để tâm đến lời dặn dò của mẹ, mở miệng:
“Mẹ, sau đó con đã gia nhập một tổ chức bí ẩn, tổ chức đó thiên về học thuật nhiều hơn và không hề tôn thờ Tà Thần. Xin mẹ tha lỗi, con không thể nói tên và chi tiết về nó được, vì con đã lập lời thề rồi.”
Không đợi Bá tước phu nhân hỏi thêm, cô đã vượt trước nói về chủ đề chính:
“Hôm nay con nhận được một tin. Người phụ nữ thường dân mà hoàng tử Edessak yêu chính là một ma nữ, con không biết bọn họ đang âm mưu kế hoạch gì.”
Hai câu trên cô nói thật ra không hề liên quan gì tới nhau. Vế trước là chỉ Hội Tâm Lý Luyện Kim, còn vế sau chỗ nhận tin thì chính là Hội Tarot, là ngài ‘Kẻ Khờ’.
Thông qua thứ tự sắp xếp câu như này, mỗi một từ cô nàng nói đều là thật, đều có thể xác nhận được qua xem bói. Tuy nhiên, nó lại khiến người nghe tưởng rằng nguồn tin của cô là đến từ tổ chức bí ẩn Hội Tâm Lý Luyện Kim.
Nụ cười trên mặt Caitlyn dần biến mất, bà nghiêm trọng hỏi lại:
“Ma nữ?”
Bà không hiểu rõ về thế giới thần bí học, nhưng chỉ cái danh từ này thôi cũng khiến bà cảm thấy nó rất tà ác, khiến bà bất an.
Audrey nhanh chóng gật đầu:
“Đúng vậy, một “Ma Nữ Hoan Du”.
Mà điều càng đáng sợ hơn cả, tên của cô ta là Trissy Cheek.”
“Thế thì có vấn đề gì?” Bá tước phu nhân bối rối.
“Một thành viên của tổ chức kia đã thấy cái tên Cheek này trong một cuốn sách cổ.” Audrey thốt lên lời nói dối mà cô đã soạn sẵn, dù có là tông giọng, cách dùng từ, chi tiết biểu cảm hay cử chỉ động tác, đều không có sơ hở, “Ở Kỷ thứ Tư hoặc sớm hơn nữa, đó là cái tên thuộc về Ma Nữ Nguyên Sơ.”
Ngay sau đó, cô nàng nghiêm trọng bổ sung:
“Đó là một Tà Thần!”
Bá tước phu nhân Caitlyn không chắc “Ma Nữ Nguyên Sơ” đại diện cho cái gì, nhưng hoàn toàn nắm rõ Tà Thần mang ý nghĩa thế nào.
Bà lập tức đứng ngồi không yên, nhanh chóng hỏi lại:
“Con chắc chứ?”
“…Con không chắc.” Audrey không hề hoài nghi ngài ‘Kẻ Khờ’ đến một li, nhưng bề ngoài lại không thể nói vậy, “Dù có thế nào, con nghĩ rất cần phải mời Người Phi Phàm của vương thất, không, của Giáo hội Nữ Thần tới để xác nhận lại vấn đề này. Nếu nó thực sự dính líu đến Tà Thần thì cẩn trọng luôn là quyết định chính xác nhất.”
Caitlyn hơi kinh ngạc, giương mắt nhìn con gái:
“…Audrey, con đã lớn rồi.”
Nếu không phải đang có chuyện nguy cấp, nghe thấy lời khen ngợi đó, chắc chắn Audrey sẽ tỏ vẻ thận trọng, đầu tiên là khiêm tốn nũng nịu một chút, sau đó mới trở về phòng đắc ý, thậm chí nhảy múa xoay vòng một đoạn.
Nhưng giờ, căn bản là cô không còn để ý đến những điều đó nữa. Vẻ lo lắng, khẩn trương thể hiện rõ ràng hết ra ngoài mặt:
“Mẹ, mẹ có thể che giấu giúp con được không? Con nghe nói Người Phi Phàm của Giáo hội và vương thất cực kỳ căm hận những tổ chức bí ẩn không trực thuộc họ. Ừm, mẹ cứ nói là cha nhận được tin tức ấy. Hẳn cha có rất nhiều con đường.”
Caitlyn đứng dậy, ôm con gái vào lòng:
“Con yên tâm, ta và cha con sẽ không để con bị cuốn vào chuyện này đâu.
Phải đến chiều tối cha con mới trở về. Giờ ta sẽ để hộ vệ bí mật xuất hiện, giả vờ như hắn chuyển tin đến, rồi ta sẽ mời Giáo hội Nữ Thần phái Người Phi Phàm đến bảo vệ chúng ta.”
“Tốt quá!” Audrey mừng rỡ đáp.
Bấy giờ cô mới thở phào. Vì luôn giữ trạng thái căng thẳng trong khoảng thời gian dài nên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
…
Trông thấy những mảnh thiên thạch cháy rừng rực từ trên cao lao vụt xuống bao phủ toàn bộ rừng cây, Klein thực sự có suy nghĩ bó tay toàn tập, tuyệt vọng chờ chết.
Kể cả hắn có liên tục sử dụng “Ngọn lửa nhảy vọt”, muốn tránh khỏi khu rừng và tâm chấn nguy hiểm trước khi sao băng hạ cánh cũng là bất khả thi. Hơn nữa, cơ thể yếu ớt của Người Phi Phàm đường tắt ‘Thầy Bói’ quả thực không tồn tại khả năng chọi cứng với thiên thạch.
Dù là “Xác Sống” không thể bị thương bởi súng ngắn cũng sẽ lập tức hóa thành thịt nát dưới cú “tấn công” như thế. Thậm chí có khi còn cháy thành than… Ngọn lửa nhảy vọt… Ánh sáng vàng trắng đập vào đáy mắt hắn, nhanh chóng truyền cho Klein – kẻ vẫn chưa từ bỏ - một ý tưởng.
Trong hoàn cảnh mà thời gian chỉ tính bằng giây, hắn không do dự, làm bất cứ điều gì có thể nghĩ ra.
Tách!
Sau khi thầm tính khoảng cách, Klein búng tay, đốt lửa cho toàn bộ các cây diêm còn lại trong hộp.
Một vết sáng đỏ thẫm bay vút lên, nhấn chìm bóng dáng hắn trong đó.
Klein biến mất không một tiếng động, hiện ra trong đám lửa ngay phía trên thiên thạch.
Soạt!
Sao băng nhanh chóng sà xuống, thời điểm hắn vừa nhảy ra khỏi đám lửa, hắn đã rời xa thiên thạch, nhưng lại bước vào vùng không khí có nhiệt độ cao đến đáng sợ.
Khoảnh khắc sử dụng năng lực phi phàm “Ngọn lửa nhảy vọt”, Klein sẽ miễn nhiễm với ngọn lửa bình thường dù nhiệt độ hơi cao một chút. Song, ngay sau khi thoát khỏi trạng thái đó, hắn phải cố gắng hết sức dùng “Thao túng ngọn lửa” để khiến chúng tránh xa khỏi cơ thể. Nếu không, hắn sẽ bị đốt bỏng, thậm chí là bị đốt cháy đến chết.
Mặt khác, không khí nóng lại không nằm trong phạm vi “nhảy vọt” của hắn.
Tách!
Klein lại búng tay, khiến không khí ở mức cực hạn nháy mắt bùng cháy.
Hắn nhảy tiếp sang một ngọn lửa khác, cố gắng tránh né đợt va chạm đầu tiên giữa thiên thạch với mặt đất.
Song, dù hắn có cố gắng bao nhiêu lần, mạo hiểm bấy nhiêu lần, hắn vẫn không sao thoát khỏi hiểm cảnh. Chỉ có hai lựa chọn: nhảy vọt khỏi trung tâm khu rừng rồi chịu đựng ảnh hưởng từ thiên thạch lan tới, hoặc nhảy qua nhảy lại như biểu diễn xiếc trên trời cho đến khi bị “đám mây hình nấm” nuốt trọn.
Trong thoáng chốc, Klein như thấy cơ thể mình bị xé toạc, bề ngoài đen thui mà vẫn bốc lửa phừng phừng.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, tầm nhìn trước mắt lập tức thay đổi. Đỏ càng đỏ, vàng càng vàng, trắng càng trắng, đủ loại màu sắc giao hội lẫn nhau, tạo ra một bức tranh sơn dầu kỳ dị!
“Bức tranh sơn dầu” như thể cách biệt hoàn toàn so với thế giới thực, khiến Klein có thể nhìn thấy những mảng thiên thạch “thong thả” rơi xuống, đập trúng mặt đất.
Nháy mắt, cả mảnh rừng bị phá hủy, mặt đất rung chuyển lắc lư mấy lần. Lớp khói hoàn trộn với quầng lửa dâng lên, tạo thành một đám mây nấm quái đản.
Nhưng chấn động đó lại không ảnh hưởng gì tới Klein, vì chúng không thể nào tiến vào khối màu sắc đan xen, tiến vào “thế giới sơn dầu” tĩnh.
…Klein thoạt sững sờ, rồi hắn trông thấy bóng người đang đứng ngay cạnh mình.
Bóng người ấy có vóc dáng trung bình, làn da màu đồng cổ, mặc lễ phục đen dài, đội mũ chóp. Ông có một đôi mắt nâu toát nên vẻ tang thương, ngũ quan hiền lành, bên dưới tai phải có một nốt ruồi nhỏ.
“Thầy Azik!” Klein mừng rỡ reo lên.
Cuối cùng hắn cũng biết được khung cảnh mình xem bói từ lâu về trước là tương ứng cho điều gì.
Nó tương ứng cho chính lúc này!
“Biển máu” đại diện cho hoàn cảnh hắn phải chết, còn “Được thầy Azik kéo lên” mang ý nghĩa hắn được ông giải cứu!
Hắn vừa mở miệng, Azik đã khoát tay, tóm lấy cánh tay hắn, đi xuyên qua nơi các màu sắc dày đặc đang giao hòa lẫn nhau!
…
Chiếc bút lông chim trông bình thường kia không còn tự viết nữa, bề ngoài nó có vẻ u ám đi một chút.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc chỉ còn một mắt nắm chặt lấy nó, dùng trạng thái thông linh nào đó, nhanh chóng viết:
[Azik Eggers vẫn chưa khôi phục toàn bộ trí nhớ và thực lực. Thời điểm hắn muốn thử đi xuyên qua Linh giới và Tinh giới, lại vừa vặn xảy ra vấn đề do tai họa ngầm vốn bị phương diện này kéo theo. Do đó, hắn và Sherlock Moriarty rơi thẳng xuống nơi cách Ince Zangwill và bạn của gã không xa.]