Cheek…
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang khẽ cau mày trước mặt mình, Klein không khống chế được, nổi từng hạt da gà kèm theo mồ hôi lạnh đổ xuống.
Trong nháy mắt, hắn như trở về Tingen, trở về thời điểm ở trong Công ty Bảo an Blackthorn, lúc đang định mở linh thị quan sát Mergoce và đứa con trong bụng cô ta. Nỗi kinh hoàng xuất phát từ bản năng rõ ràng đến nỗi như có một bàn tay lớn bóp chặt trái tim hắn.
Rốt cuộc hắn đã hiểu ra được, thứ đối kháng với sương xám, quấy nhiễu bói toán không phải Vật Phong Ấn cấp 0 hoặc vật phẩm thần kỳ có cấp độ tương đương, mà thứ Trissy cất giấu trong người còn khủng khiếp hơn cả thế.
Biểu tượng của tận thế, Ma Nữ Nguyên Sơ!
Không, ả còn chưa phải Ma Nữ Nguyên Sơ, nếu không chỉ ở gần thôi mình đã mất khống chế, đã biến thành một bãi thịt di động rồi!Trạng thái của ả rất kỳ lạ…
Trissy giãn lông mày ra, đôi mắt xuất hiện tiêu cự trở lại. Cô ả nhìn Klein – kẻ không dám động đậy một li – rồi nhẹ nhàng giơ bàn tay phải lên, khiến đầu ngón tay nõn nà trắng muốt khẽ trượt xuống. Mang theo một chút trách móc, một chút mê hoặc và một chút điên loạn, cô ả cười:
“Nếu anh có thể báo chuyện này cho Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hay Trái Tim Máy Móc, và nếu tôi có thể gặp được anh trước khi bị bắt, tôi không ngại để anh biết rõ thế nào là thực sự thỏa mãn.”
Tầm mắt Klein vô thức di chuyển theo ngón tay của cô ả, trong đầu hắn tự nhiên hiện lên những chi tiết gây bàng hoàng.
Không lớn lắm, nhưng lại rất… Mình đang nghĩ cái gì thế này… Mình đang nhìn cái quái gì vậy! Đây chính là năng lực quyến rũ của “Ma Nữ Hoan Du” sao? Bỏ qua sự thật trước kia ngươi từng là đàn ông, kể cả ngươi có thật sự là một quý cô, không phạm nhiều tội ác trong quá khứ, không khiến ta gặp chướng ngại tâm lý, ta cũng không dám đâu! Ngộ nhỡ chẳng may ngươi thức tỉnh thành Ma Nữ Nguyên Sơ, “Kẻ Khờ” cũng chẳng gánh nổi… Klein lặng lẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên mái che bằng gỗ của xe ngựa, thương xót nói:
“Ngươi nghĩ rằng một Người Phi Phàm Danh sách trung hoặc thấp bình thường như ta lại có khả năng thoát khỏi sự truy đuổi của vương thất à? Ta nghĩ họ đã nhận ra có gì đó không đúng, sắp bắt đầu hành động rồi…”
Trissy thấy Klein không dám nhìn thẳng vào mình thì hơi đắc ý một chút.
Cô ả khẽ cười:
“Tôi sẽ cố trốn thoát, dẫn hướng lực lượng truy đuổi chính. Những kẻ còn lại tuy vẫn khá mạnh, nhưng để đối phó không phải là chuyện bất khả thi.
Tôi tin chắc anh sẽ dốc toàn lực ra chống lại vì mạng sống của chính mình. Anh có hy vọng không nhỏ!”
Nói xong, bóng dáng cô nàng nhanh chóng biến mất, giống như bị ai dùng khăn lau sạch.
Kiểu này khác với Sharron, không phải trở về trạng thái “Oan Hồn” bình thường mà là trực tiếp ẩn hình.
Cộp!
Cửa xe ngựa nhanh chóng mở lớn rồi đóng lại.
Mùi hương ngọt ngào vẫn còn vương vấn trong chóp mũi Klein, hắn thu hồi tầm mắt, trầm mặt xuống.
Đến tận bây giờ, cánh tay hắn vẫn còn hơi run run như bị bệnh gì đó.
Nếu không phải có kinh nghiệm phong phú, thì dù đã từng đối mặt với đứa con Tà Thần chỉ cách một lớp da bụng, dù biết cái tên “Trissy Cheek” này đại diện cho điều gì, hắn đã không chịu nổi áp lực khủng khiếp vừa rồi, trực tiếp sụp đổ. Nó giống như một miếng cao su bị kéo quá căng, đến cuối sẽ đứt rời.
Xem ra Trissy vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể ả. Ả cũng không biết ý nghĩa đằng sau cái tên “Cheek” này… Klein nhanh chóng bình phục tâm trí, nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán khoảng cách, nhẩm đếm thời gian.
Linh tính trực giác và những trải nghiệm tương tự mách bảo hắn, trong hoàn cảnh này, tùy tiện làm thử điều gì đó chắc chắn còn tốt hơn là không làm gì!
Cho nên, khi thời khắc bị diệt khẩu sắp kéo đến, hắn phải chuẩn bị để tự cứu lấy bản thân!
3, 2, 1… Klein đột nhiên mở to mắt, búng tay.
Bên đường, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trên một cái cây khô chỉ còn trơ trọi cành. Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên cao.
Vài que diêm được chia ra khắp nơi trong túi áo của Klein cũng cháy bừng lên, màu sắc đỏ rực nhanh chóng bao trùm bộ lễ phục đen.
Hình bóng hắn lập tức biến mất bên trong toa xe, đi ra từ ngọn lửa bên kia đường.
Tách! Tách! Tách! Hắn búng tay trái mấy cái nữa, bóng dáng cứ liên tục lướt qua từ nơi này đến nơi khác bên trong rừng cây thưa thớt trụi lá. Hắn cưỡi lên ánh lửa, nhanh chóng vọt vào nơi sâu không ai thấy rõ.
Rồi, hắn dừng lại, gỡ thứ trang sức đang đeo trên cổ ra.
Hắn luôn hiểu rõ lần đến thăm trang viên Hoa Hồng Đỏ này sẽ tiềm ẩn vài nhân tố bất ngờ. Vì vậy, căn cứ vào quy tắc “Ảo Thuật Gia”, hắn đã chuẩn bị trước một chút. Ví dụ như tách diêm cất riêng ra trước, hay mang theo vài món vật phẩm thần kỳ tùy thân.
Trong này, Bình Độc Tố Sinh Học và Trâm Ngực Thái Dương liên quan đến sự kiện Capim và sự kiện “Oan Hồn” nên bị hắn cẩn thận cất lên phía trên sương xám. Mà Con Mắt Đen Kịt từ “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” Rosago rất khó thông qua vòng kiểm tra của bảo vệ trang viên, cũng chịu chung số phận.
Cuối cùng, ngoài ba loại đạn tịnh hóa, săn ma, trừ tà, hắn chỉ mang theo hai món vật phẩm thần kỳ.
Một món là Chìa Khóa Vạn Năng có thể giúp người đi xuyên qua chướng ngại vật. Hiệu ứng phụ lạc đường của nó có thể triệt tiêu bằng biện pháp “Bốc gậy”. Hơn nữa, trông nó chỉ giống như một chiếc chìa khóa bình thường, không sợ bị ai phát hiện. Một món nữa chính là yếu tố chủ chốt mà Klein chuẩn bị— còi đồng Azik!
Đơn giản mà nói thì chính là, thời điểm gặp nguy hiểm không thể tự đối phó được, hãy mời người quyền năng tới hỗ trợ!
Sau lần gặp vừa rồi, dù mình có nhận ra Trissy hay không, chắc chắn mình cũng sẽ nằm trong danh sách diệt khẩu. Mà cũng có khả năng cao mình đã bị 0-08 để ý rồi. Nhờ thầy Azik giúp không còn tác dụng phụ nào nữa. Ờ thì, đấy là nếu 0-08 thực sự đã luôn tạo ra các trùng hợp... Klein cầm chiếc còi đồng cổ xưa lạnh lẽo đặt lên miệng, thổi một hơi.
Không một động tĩnh, hắn mở linh thị ra, nhìn thấy từng chiếc xương trắng trồi lên từ dưới mặt đất như đài phun nước, nhìn thấy hình dáng một người đưa tin khổng lồ cao gần bốn mét. Nó cúi thấp đầu nhìn vào hắn với hốc mắt chứa hai ngọn lửa đen kịt đang cháy phừng phừng.
Cơ thể khổng lồ ấy đem lại cho Klein một cảm giác an toàn nhất định. Hắn vội vàng lấy giấy bút luôn mang theo bên người ra, viết đúng một từ:
[Cứu!]
Ngay sau đó, hắn gấp tờ giấy lại, nhét vào lòng bàn tay đang hạ xuống của người đưa tin.
Đợi đến khi người đưa tin biến mất, hắn mới cất còi đồng, cố tình bày ra tư thế cầu nguyện, nhanh chóng tụng niệm tôn danh “Kẻ Khờ”:
“…Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ vĩ đại, tôi đã có kết quả điều tra rồi. Người phụ nữ mà hoàng tử Edessak yêu là thành viên của Giáo phái Ma Nữ, “Nữ Phù Thủy” Trissy. Hiện tại ả đã thăng cấp lên “Ma Nữ Hoan Du”, bị cao tầng đổi tên thành Trissy Cheek…”
Sau khi nhanh chóng “báo cáo” xong, Klein chẳng còn bận tâm che giấu nữa, lập tức đi ngược bốn bước tiến lên phía trên sương xám.
Rồi, hắn rút “hình ảnh cầu nguyện” của chính mình ra, ném vào ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, dùng tư thế “Kẻ Khờ” từ trên cao nhìn xuống tất thảy, cố gắng hết sức ngụy tạo ra giọng điệu hài hước, bổ sung thêm một câu:
“Cheek, ha, đây là tên thật của Ma Nữ Nguyên Sơ…”
Làm xong mọi thứ, Klein lập tức trở về thế giới hiện thực, chuẩn bị liều mạng chạy trốn.
Hắn vừa phóng thêm mấy bước, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Hắn ngẩng đầu lên theo bản năng, trông thấy vô số thiên thạch bao bọc trong quầng lửa cháy rừng rực từ trên cao giáng xuống, xé toạc bầu trời, bao phủ toàn bộ rừng cây!
“Đây…” Trong nháy mắt, ánh sáng đỏ thẫm nhiễm lên con ngươi Klein, khiến hắn có cảm giác bó tay toàn tập.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đối phương lại trực tiếp gửi thiên thạch từ trên trời xuống để bịt miệng hắn!
…
Bên trên một cuốn sổ ghi chép màu vàng, cây bút lông chim trông rất bình thường đang viết:
[Không hiểu tại sao, không rõ vì nguyên nhân nào, mưa sao băng Dallask lại đáp xuống hành tinh này sớm hơn hai hôm.]
[Một phần trong số chúng rơi xuống địa điểm vừa vặn là khu rừng nơi thám tử Sherlock Moriarty đang trốn. Đúng, vừa vặn!]
…
Chiều thứ ba, bên trong tư phòng của riêng Audrey.
Thiếu nữ này đang chăm chú lắng nghe cô giáo Escalante giảng giải mối liên hệ giao nhau giữa năng lực của “Khán Giả” và “Người Đọc Tâm” cùng với tâm lý học, thần bí học. Bên chân cô nàng, chú chó lông vàng Susie đang ngồi nghe cẩn thận.
Đột nhiên, cô nàng nhìn thấy lớp sương mù xám vô biên giới, trông thấy một bóng người mơ hồ như đứng giữa rừng cây, bày ra tư thế cầu nguyện.
Theo ngay sau đó là những câu từ truyền vào lỗ tai cô nàng.
Hoàng tử Edessak… Giáo phái Ma Nữ… “Nữ Phù Thủy” Trissy… “Ma Nữ Hoan Du”… Trissy Cheek… Audrey tự động sàng lọc những chi tiết không liên quan, chỉ chú ý tới những từ ngữ mấu chốt nhất.
Hóa ra là thế! Người Edessak yêu chính là một ma nữ… Hơn nữa, rất nhiều ma nữ là do đàn ông biến thành… Sao tự dưng mình lại buồn cười thế nhỉ… Đây chính là nguyên nhân ngài ấy sẽ đem nguy hiểm tới cho Backlund à? Ừm, mình phải nhắc nhở cha… Nhưng nên dùng cách gì giờ, lấy cớ thế nào đây… Audrey cố khống chế cơ mặt và ánh mắt, nhưng tâm trí cứ trôi nổi.
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy ngài ‘Kẻ Khờ’ đang nhàn nhã ngồi ở vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, nghe thấy ngữ khí nhẹ nhàng mang theo chút hài hước của Thần:
“Cheek, ha, đây là tên thật của Ma Nữ Nguyên Sơ…”
Tên thật của Ma Nữ Nguyên Sơ… Ma Nữ Nguyên Sơ! Đùng một phát, trong nháy mắt biểu cảm của Audrey liền mất kiểm soát.
“Sao vậy?” Vốn là một “Kẻ Đọc Tâm” có sức quan sát cực kỳ nhạy cảm, Escalante lập tức nhận ra có chuyện gì đó không ổn với tiểu thư Audrey.
Audrey vừa chuyển động ý nghĩ, không còn che giấu nữa, lo lắng nói:
“Cô giáo Escalante, ta vừa nhớ ra một chuyện xấu. Lẽ ra lúc trước ta nên nói ngay cho cha mẹ, nhưng ta quên mất. Điều này sẽ dẫn tới hậu quả cực kỳ, vô cùng, hết sức đáng sợ và nghiêm trọng.”
Ví dụ như Backlund bị hủy diệt, chỉ một ít trong số hàng triệu người ở nơi đây là còn sống sót, không phân biệt quý tộc, giai cấp trung lưu hay dân nghèo… Audrey mím môi, đôi mắt giống như ngọc lục bảo trong suốt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Escalante hơi nhướn mày, nói:
“Hiện giờ đi còn kịp không?”
“Có còn hơn không. Cô giáo Escalante, cô hãy đợi ta một lúc, không, cô hãy rời đi trước đi.” Audrey bước vào trạng thái “Khán Giả”, tỉnh táo đưa ra quyết định.
Ngay sau đó cô đứng dậy, rời khỏi thư phòng, bước trên hành lang.
Cha đến Thượng Nghị viện rồi… Chỉ còn mẹ ở nhà… Nhưng mình nên nói thế nào đây? Audrey hơi cau mày, bước chân không chậm nhưng cũng không nhanh, bên cạnh cô là hầu gái thân cận và chú chó Susie.
Cô dần dần nảy ra ý tưởng. Tới khi có mặt trước phòng khách nơi mẹ mình đang ngồi, trong lòng cô đã có quyết định.
Nhẹ nhàng hít vào một hơi sâu, Audrey cảm thấy đầu và vai trĩu nặng bất thường.
Rồi, cô gõ cửa phòng không chút do dự.