- Vị tướng quân này, ta thấy chúng ta vẫn nên nhanh đi gặp Alexander đại nhân đi, lẽ nào ngươi không cảm thấy, cử chỉ của ngươi đã quá vượt quyền?
Tác La Da Phu hừ lạnh, sắc mặt đã là rất không nhịn được.
- Vượt quyền?
Drogba cười lạnh, nói;
- Ta phi! Vượt quyền cái em gái ngươi!
Drogba dùng lời nói Quốc Vương Bệ Hạ bình thường mắng bọn họ, sử dụng hết sức thuần thục, giơ cao tay chỉ vào mũi của Tác La Da Phu, không khách khí chú nào chất vấn:
- Đế quốc quân bộ va Yashin bệ hạ bổ nhiệm, do Alexander bệ hạ bầu làm Tổng đốc chiến khu Ajax xử lí tất cả sự vụ, binh sĩ Song Kỳ thành đều là thần tử của Alexander Vương, ta vì các thần tử mà chủ trì công đạo, cọ rửa oan khuất, có gì mà vượt quyền?
- Được rồi, xin chú ý tới lời nói của ngươi, các hạ tướng quân, đối với một quý tộc thế tập Đế quốc nhị đẳng, so thân phận và địa vị, ta cũng không thấp hơn Alexander Bệ hạ nửa phần.
Một tên quý tộc đứng bên cạnh thành chủ cười lạnh đứng ra nói.
Drogba móc móc lỗ tai:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Cái tên chết bầm béo như lợn này mà dám so sánh với Alexander Vương? Ta dám đánh cuộc, coi như là cái trĩ trên mông Bệ hạ so sánh với tên mập như lợn này còn muốn buồn nôn, thật còn thuần khiết cao quý hơn gấp vạn lần hắn.
- Sửa đúng một chút, Drogba.
Pires nãy giờ vẫn im lặng, nghiêm túc nói:
- Ta không cho là mông Bệ hạ có bị trĩ đâu, ta thấy ngươi nói những lời này là nói xấu hình tượng của Bệ hạ?
Drogba nhất thời nghẹn lời.
- Các ngươi…
- Thật càn rỡ!
- Thị vệ, động thủ, đem hai người vô pháp vô thiên này trói lại, đưa tới trước mặt Alexander Bệ hạ lý luận!
Các quý tộc rút trường kiếm bên hông ra, hai tráng hán dám chêu đùa như vậy, chạm đến lòng tự tôn kiêu ngạo của bọn họ, nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, bọn thị vệ sau khi nghe vậy, trong nháy mắt, hò hét vọt tới.
- Hắc hắc, Paul, đến giờ biểu diễn của ngươi rồi đó!
Drogba nói.
- Em gái ngươi, mỗi lần đều để ta làm loại chuyện này…
Pires trong miệng oán hận một câu, sải bước nghênh hướng bọn thị vệ, thân thể nhanh như thiểm điện, từng quyền từng quyền đánh ra, trong không khí truyền tới từng đợt tiếng hét, bọn thị vệ căn bản không kịp phản ứng lại, từng tên từng tên như bao tải ngã bay ra ngoài.
Bang bang bang phanh!
Liên tiếp dày đặc từng quyền đánh ra, năm mươi tên thị vệ, ngay cả ba mươi giây cũng không kiên trì được, toàn bộ ngã trên đất rên rỉ.
Trong khoảnh khắc đám quý tộc vẫn duy trì tư thế rút kiếm, từng tên đều choáng váng, có tên mới rút được phân nửa trường kiếm, nhưng lại không thể nào rút ra được tiếp, đứng im bất động.
Chiến thần tối thượng, cái tên thoạt nhìn như đại hán hồ đồ lỗ mãng này, có thực lực cao như vậy sao?
Đây… Hắn dĩ nhiên lại là Tinh cấp Vũ sĩ? Hơn nữa nhìn hắn xuất thủ cứ như là chỗ không người, căn bản không cần phí nhiều khí lực, hoàn toàn giữ nguyên trạng thái… Đây là binh sĩ dưới trướng Hương Ba Vương sao?
Tên cáo già như Tác La Da Phu thời khắc này chân cũng len lén run lên.
Hắn lại một lần nữa kinh hãi phát hiện, chính mình vẫn còn đánh giá thấp Hương Ba Vương. Trước kia hắn còn mong chờ thời cơ dùng thủ đoạn với tên quan đệ nhất chiến khu này, dù sao thanh niên cũng dễ phạm sai lầm, thế nhưng hiện tại, thực tế tàn khốc khiến ý nghĩ lấy nhẫn nại vượt qua nguy hiểm của hắn rõ ràng không khả thi, ngay cả hai tên tướng dưới trướng của Hương Ba Vương đã như thế này rồi.
…
- Tốt, thân thể của hắn rất cường tráng, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá gẫy một cánh tay, không biết tùy quân Ma Pháp Sư có thể chữa cho hắn hay không….
Drogba kiểm tra một chút binh sĩ lúc nãy bởi vì bị chém một tay mất quá nhiều máu mà đang bị hôn mê, sắc mặt thoáng bằng phẳng một chút:
- Vài người đến, tìm cáng cứu thương, đem hắn đến bệnh xá ‘Quân Đoàn Nanh Sói’ trị liệu, để Y sư và tùy quân Ma Pháp Sư giúp hắn trị liệu, mặt khác, lấy danh nghĩa của Alexander đại nhân thưởng cho hắn hai mươi miếng kim tệ, hắn là Dũng sĩ Đế quốc.
Mấy người lính rất nhanh tìm cáng cứu thương tới, đem binh sĩ bị thương đi trị liệu.
- Được rồi, làm trễ nãi thời gian dài như vậy, hiện tại chúng ta đi hội kiến Alexander Vương nào!
Pires vỗ vỗ vai chiến sĩ trẻ, mỉm cười nói:
- Ngươi dẫn mấy người đồng bạn cùng chúng ta đi gặp Alexander Bệ hạ, đem chuyện xảy ra ở đây hướng đại nhân hồi báo, tất cả thưởng phạt đại nhân sẽ định đoạt.
Người thanh niên hưng phấn mà lại thấp thỏm gật đầu.
- Đi thôi, thành chủ đại nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn huynh đệ chúng ta kéo ngươi đi gặp Alexander Vương phải không?
Dưới sự uy hiếp của hai tráng hán, Song Kỳ thành chủ Tác La Da Phu và hơn mười quý tộc như gà trống bại trận, không dám có chút phản kháng, theo sát phía sau hai người, hướng phía Tây Môn đi đến.
…
Tôn Phi đang ngồi trong địch lâu, nghe trú quân quan quân hồi báo tình hình giết địch và tổn thất bên ta.
Sơ lược tình hình, từ tảng sáng hôm qua đến giờ mặt trời đã sắp lặn không đến một ngày trời, thương vong trú quân thành Song Kỳ vượt quá bốn ngàn người, mà tiên phong ‘Quân Đoàn Nanh Sói’ có sáu ngàn người đáng một trận xong tổn thất hơn năm trăm người…Tổn thất như vậy, so với dự đoán của Tôn Phi càng thêm không xong.
Binh sĩ Song Kỳ thành tiêu hao nhiều, mà địch nhân lại không ngừng được bổ sung.
Thế cục cứ tiếp tục như vậy nữa, Song Kỳ thành có thể kiên trì thêm mười ngày, cũng xem như là kỳ tích, coi như là ‘Đại Quân Nanh Sói’ mang đại quân ba vạn bốn ngàn người đến tiếp viện, có thể kiên trì đến hết mùa đông chờ tới mùa xuân ấm áp hay không, cũng là cả một vấn đề. Đối mặt với thế cục Song Kỳ thành như vậy, Tôn Phi cũng đang lo lắng không xong.
- Truyền lệnh, tiểu đội ba mươi người Thánh Đấu Sĩ ở trên tường thành cảnh giới, giám sát động tĩnh của quân Ajax, những trú quân còn lại tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho đợt công thành tiếp theo.
Tôn Phi trên mặt không hiện ra chút nào vẻ sầu lo, ngược lại lòng tự tin tràn đầy, khiến trong mắt những quan quân kia cũng được củng cố thêm sức mạnh và lòng tin.
- Bẩm báo đại nhân, Tác La Da Phu cùng quý tộc trong thành tới rồi.
Có binh sĩ chạy tới hồi báo.
- Cho bọn họ tới đây.
Tôn Phi thờ ơ khoát tay.
- Tuân mệnh!
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của hai người Drogba và Pires, thành chủ Tác La Da Phu và hơn mười quý tộc sắc mặt bất an đi tới, những người này ngày thường diễu võ dương oai nay phải chịu đựng đau nhức do thương thế Pires mang tới, từng người nhe răng nhếch mép đi theo sau, cũng không dám lớn tiếng rên rỉ.
Tác La Da Phu và đám quý tộc trong lòng thấp thỏm không yên.
Nếu như lúc trước bọn họ định dùng chiến lược kiên trì tùy thời mà động đối với Hương Ba Vương, như vậy sau sự việc vừa rồi, dũng khí miễn cưỡng của bọn họ đã sớm tan thành may khói, người ta tùy tiện đã phái hai tráng hán có thể quét ngang tầng lớp quý tộc trong thành, đây cũng không phải vấn đề mà kiên trì có thể giải quyết.
Nhỏ bé!
Vô cùng nhỏ bé!
Từ này đã được bọn họ dùng vô số lần để hình dung đám bình dân, lần đầu tiên rơi vào đầu bọn họ, rốt cục khiến những quý tộc cao cao tại thượng cảm nhận sự bất đắc dĩ và không cam lòng, nhất là thành chủ Tác La Da Phu, hắn hoàn toàn không biết mình không nên dùng cái dạng thái độ gì để đối đãi với đối thủ trẻ tuổi kia.
Đi qua tường thành thật dài, trên tường thành là binh sĩ ‘Quân Đoàn Nanh Sói’ đang cảnh giác canh gác, các quý tộc rốt cục cũng đi đến dưới Tây Môn địch lâu.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy sau một ngày sợ hãi Hương Ba Vương.
Khiến mỗi người đều cảm thấy ngoài ý muốn và khó tin chính là, người mà bọn họ mỗi giây mỗi phút liều mạng đến điên lên, dĩ nhiên lại là một người trẻ như vậy, gương mặt thanh tú cực điểm, cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, tuy rằng trước được tình báo báo về vị này là một tân quý Đế quốc cực kỳ trẻ tuổi, nhưng là sau khi gặp mặt, tất cả mọi người đều bị trấn động.
Thế nhưng thanh niên này trong lúc lơ đãng cũng toát lên vẻ khí thế, để cho những quý tộc này khó sinh ra nửa điểm coi thường.
Đi đằng trước là Tác La Da Phu lúc này con ngươi hơi co rút lại.
Thanh niên trước mặt ngồi yên lặng như đang suy tư, nhưng lại cảm nhận được một loại cảm giác phi thường kỳ lạ, loại cảm giác này, khi hắn chưa có mập mạp như ngày hôm nay, khi hắn vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy huyễn tưởng về Kỵ Sĩ quý tộc, đã từng cảm thụ qua trên một người, cũng đã là hai mươi sáu năm trước, khoảng cách hôm nay đã quá xa vời.
Tất cả tâm lý chờ may mắn hay mưu toan đối kháng, ở thời khắc này đều tan biến thành mây khói.
Thân là quý tộc thế tập nhị đẳng Đế quốc, dùng sự kiêu ngạo cuối cùng miễn cưỡng mới duy trì được để Tác La Da Phu không có quỳ rạp xuống đất.
Gió rét thổi tới, cờ trên tường thành Tây Môn khẽ lay động, phấp phới bay.
Trong đó có một lá cờ hoàng sắc, mặt trên thuê một đồ án loan đao sắc bén, lộ ra một loại khí tức sang trọng, đó là hai mươi sáu năm trước đại đế Yashin công phá đế đô Ajax, ném hoàng kỳ Ajax xuống làm nên đặc san này, hai mươi sáu năm nay vẫn treo ở đây, tỏ rõ Đế quốc Zenit huy hoàng, cũng là để nhắc nhở người Ajax, các ngươi đã từng bị chinh phục qua!
Mặt cờ này là sự sỉ nhục đối với người Ajax, khắc một vết sẹo thật sâu trong lòng họ.