Người của Hương Ba Vương?
Binh sĩ trú quân phát sinh một trận hoan hô, tựa hồ là thấy được hy vọng.
Mà Tác La Da Phu cùng bọn quý tộc, thị vệ bên người sắc mặt đều nhất thời thay đổi, xấu hổ vô cùng, từng tên quý tộc lần lượt đều cúi đầu, vừa rồi bọn họ còn quát mắng hai tráng hán, lúc này ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái.
Ban đầu thì đặc sứ của thành chủ bị đánh thành cái bánh thịt, sau lại có tin tức mấy tên quý tộc trẻ tuổi bị chém giết không chút lưu tình ở cửa quân doanh, bọn họ cũng đã biết từ sớm, bởi vì đây cũng là nguyên nhân thành chủ địa nhân vì muốn thăm dò điểm mấu chốt của vị quan chỉ huy kia mà cố ý giật dây, vì thế bọn họ cũng không dám nói gì, mỗi người trong lòng đều lén lén cầu khẩn trong lòng rằng Ác Ma Hương Ba Vương này ngàn vạn lần đừng đụng vào chính mình.
Sắc mặt Tác La Da Phu cũng đại biến.
Hương Ba Vương triệu kiến khiến hắn có một loại cảm giác hết hồn, mà ánh mắt hai tên tráng hán trước mặt này lại lại mang thần sắc trêu tức làm cho hắn vừa tức vừa giận, nhưng lại không thể tránh được, nếu như là người khác dám chửi hắn là béo như lợn, hắn sớm đã đem hai người kia băm thành thịt vụn, thế nhưng hiện tại… Hắn thật sự không biết đối đãi với Hương Ba Vương như thế nào.
- Nếu là Alexander đại nhân triệu kiến, bản thành chủ lập tức đi ngay.
Tác La Da Phu mặt đỏ bừng, đem lửa giận đè ép xuống, xoay người vẫy tay:
- Nhân cơ hội này, mọi người theo ta đi bái kiến đệ nhất quan chỉ huy đại nhân đi!
- Thành chủ đại nhân, còn ba tên này…
Tên thị vệ cầm trường phủ trong tay thấp giọng hỏi.
- Trước tiên đem ba người bọn họ áp giải đứng lên, chờ ta trở lại rồi hãy nói.
Tác La Da Phu trừng mắt liếc nhìn tên thị vệ, thị vệ kia nhất thời minh bạch, chào mọi người rồi đem ba tên xui xẻo kia kéo đi.
- Ai? Đợi đã!
Droba liếc mắt, mặt nhăn nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Đây là ba binh sĩ mặc quân phục trú quân thủ thành? Hửm, trên người còn có lưu lại vết thương? Hay bọn họ là người Ajax? Tại sao có chuyện này?
- Đây… Ba người bọn họ công nhiên kích động binh sĩ thủ thành phản loạn, ảnh hưởng đến sĩ khí, dao động quân tâm, vì thế thành chủ đại nhân hạ lệnh trừng phạt họ.
Một tên thị vệ thành chủ tròng mắt chuyển loạn, bịa ra một lí do.
- Hả? Kích động phản loạn? Dao động quân tâm? Hầy, này xác thực đáng chết.
Drogba làm như thật, gật đầu.
Tác La Da Phu trong lòng thở dài một hơi, tên thị vệ cũng len lén lau mồ hôi, hai vị tráng hán này thoạt nhìn có vẻ không phải là người dễ bị lừa gạt như vậy.
- Không, chúng ta không có kích động đồng bọn làm phản, chúng ta bị oan uổng, vị đại nhân này, van cầu cứu chúng ta….
Người binh sĩ trẻ tuổi lúc trước vì bảo vệ thi thể của anh trai mà gặp họa hô to lên.
- Câm miệng!
Tên trưởng thị vệ quay đầu hét lớn với binh sĩ trẻ tuổi.
- Câm miệng!
Drogba cũng hướng binh sĩ kia hét lớn, lại còn tàn bạo hét lớn bổ sung một câu:
- Một cái binh sĩ nho nhỏ như ngươi, nơi nào có phần ngươi lên tiếng?
Binh sĩ trẻ tuổi ngây ngẩn cả người.
Trong mắt hắn lộ ra thần sắc tuyệt vọng, vốn cho là hai người này do Hương Ba Vương trong truyền thuyết phái đến thì nhất định là cứu tinh của mình, ai biết trên đời này quý tộc đều cùng một loại, hai tráng hán này xem ra cũng không dám trái lời thành chủ, tuyệt vọng đến cực điểm cười khổ.
- Ha ha, ha ha ha…
Nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho lòng người bi phẫn, binh sĩ cao gầy kia lúc trước đã bị chém rớt tay, sắc mặt đau đớn vàng như nến, nhưng lại ngửa đầu cười ha ha, cười ra nước mắt, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc và đùa cợt, ai cũng nghe ra được, trong tiếng cười có cả tuyệt vọng và không cam lòng, thậm chí vượt xa cái đau đớn mà thân thể hắn đang phải chịu đựng.
Xung quanh binh sĩ bị thương kia là những trú quân thủ thành, thấy đồng bạn rơi vào hạ tràng thê thảm, nhất thời từng người cũng lệ tràn khóe mắt. Bọn họ cũng không ai ngờ rằng, hai tráng hán mà Hương Ba Vương phái tới, không phải là cọng rơm cứu mạng như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng thật ra tên thành chủ béo như lợn Tác La Da Phu ở thời khắc này sắc mặt lại thay đổi, mỡ ở viền mắt nheo lại, trong mắt hiện lên một tia quang mang, hắn tựa hồ phát hiện ra ý tứ gì đó, hay là Hương Ba Vương không đáng sợ như trong tưởng tượng của chính mình….Ít nhất, hai tráng hán này cũng không cùng một đường với những bình dân đê tiện kia.
- Uy, ngươi, đúng, chính là ngươi… Nói ngươi đó, ngươi qua đây, tỉ mỉ nói, ba binh sĩ này rốt cuộc làm sao kích động binh lính phản loạn, dao động quân tâm?
Trên mặt Drogba vẫn là biểu cảm hỉ hả như cũ, quay về phía tên trưởng thị vệ ngoắc ngoắc tay.
- Dạ dạ dạ, đại nhân, kỳ thực sự tình là như vậy, ba tên đê tiện này là ba kẻ nhu nhược, sợ chết, thời điểm tác chiến lại len lén trốn đi không xuất lực, sau khi quân Ajax xuất binh lại tản ra lời đồn, nói Song Kỳ thành sớm muộn gì cũng không giữ được, cổ động binh sĩ bỏ trốn…
Tên trưởng thị vệ khom lưng đi tới, nước bọt bắn tung tóe kể ra hành vi phạm tội của ba binh sĩ.
- Thật là như vậy?
Nơi khóe miệng Drogba hiện lên một tia cười nhạt không thích hợp.
- Đương nhiên là sự thực, thiên chân vạn xác, ta lấy vinh quang Vũ Sĩ của chính mình ra thề, mỗi câu ta vừa nói đều là sự thật.
Tên thị vệ trưởng phát ra lời thề son sắt, chỉ thiên phát thệ.
Drogba tiến đến trước mặt tên thị vệ, hỏi:
- Uy, ngươi nhìn kỹ ta một chút, ta lớn lên giống kẻ đần sao?
- A? Kẻ đần? Không, không giống! Làm sao có thể, đại nhân ngài uy vũ bất phàm như thế….
Tên thị vệ trưởng nhanh chóng trả lời, trên mặt mang theo vẻ tươi cười nịnh nọt, hoàn toàn là dáng vẻ a dua.
Ba!
Đúng lúc này, nguyên bản Drogba đang cười hì hì đột nhiên sắc mặt phát lạnh. Còn không đợi mọi người phản ứng, chỉ thấy vị tráng hán vạm vỡ này vung ra bàn tay to, hung hăng giáng một cái tát xuống, tên thị vệ trưởng không hề phòng bị kia trực tiếp bị hất tròn như con quay, mũ giáp leng keng bay ra ngoài rơi xuống tường thành.
- Phi! Nếu biết lão tử không ngốc, còn dám nói một đống lời lừa gạt lão tử?
Drogba nói, lại thêm một cái tát nữa, trực tiếp làm cho tên thị vệ nện xuống đấy, mông chồm hổm trên mặt đất.
Drogba còn chưa có dừng tay, lại giơ lên một cước, đá bay hắn ra ngoài, đi lên vài bước đoạt lấy thanh trường phủ của tên thị vệ đang định chém binh sĩ trẻ tuổi tuyệt vọng kia, chỉ vào Chiến Sĩ người đầy máu, căm tức bọn quý tộc và thị vệ bên cạnh, quát hỏi:
- Mở mắt chó của các ngươi ra mà xem thật kỹ, đây là cái gì? Đây đều là vết thương! Là vết thương do đao của người Ajax! Đây là Chiến Sĩ của chúng ta! Chiến Sĩ anh dũng thủ hộ thành! Ngươi coi lão tử mù à? Hay là người ngu? Đây cũng không nhìn ra? Chiến Sĩ như vậy, sẽ ở thời điểm mấu chốt trốn đi, sẽ sau khi chiến đấu lại giật dây đồng bạn mình bỏ trốn?
Chiến Sĩ trẻ tuổi kia trong mắt là tuyệt vọng giờ lại biến thành quang mang kinh ngạc lẫn mê man.
Bốn phía nguyên bản đều cúi đầu nén giận không nói gì cũng ngẩng đầu lên kinh ngạc, trong ánh mắt mang theo kinh hỉ, nhìn tráng hán mạnh mẽ trước mặt, tựa hồ rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì.
Từ tầm nhìn của Drogba….Chiến Sĩ này trên thân toàn là vết thương, lớn tiếng hỏi:
- Nói cho ta biết, các ngươi tới nói cho ta biết, rốt cuộc hắn có hay không giựt dây các ngươi bỏ trốn?
Ngắn ngủi trầm mặc.
- Không có!
Có người thấp giọng trả lời một câu, tiếp theo lại có tiếng trả lời nào nữa.
Drogba nổi giận, chỉ vào binh sĩ trẻ tuổi nọ, tức giận quát hỏi:
- Các ngươi nhìn lại lương tâm của mình, dõng dạc nói cho ta biết, thanh niên này, có phải khi chiến đấu các ngươi luôn yên tâm chiến đấu vì sau lưng mình đã có hắn bảo hộ, thanh niên này khi chiến đấu đã ngăn trở kiếm của kẻ thù cho các ngươi, đối mặt chiến đấu với quân Ajax hung tàn đến cuối cùng với các ngươi….Hắn, rốt cuộc có giựt dây các ngươi bỏ chạy hay không?
Liên tiếp những câu hỏi, vang lên như tiếng sấm, vang vọng bên tai mỗi binh sĩ, dẫn đến bùng phát lửa giận đang đè nén trong lòng bọn họ.
- Không có! Đại nhân, hắn không có! Không có! Không có! Không có!
Mọi trú quân đều ngẩng đầu lên, dùng một loại phương thức như tiếng gầm để trả lời.
Thanh âm này, như là nham thạch nóng chảy dưới nền đất bộc phát lên, đều nhịp, xông thẳng lên trời, trong đó ẩn chứa huyết khí, thiên địa biến sắc, quả thực như muốn chấn vỡ màng tai và linh hồn của mỗi người.
Thảnh chủ Tác La Da phu cùng cả đám quý tộc và thị vệ đều biến sắc.
- Các ngươi đến nói cho ta biết, hắn có nên bị phạt hay không?
Dragba lần thứ hai đặt câu hỏi.
- Không nên! Không nên! Không nên! Không nên! Không nên!
Quân lính gầm lên trả lời đều nhịp, lúc này đây không còn chút nào do dự.
Drogba vỗ nhẹ một binh sĩ vì hưng phấn và cảm kích mà đang run lên, nhẹ giọng nói:
- Chiến Sĩ, các ngươi tại sao phải bị trách phạt? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có dám kể lại cho ta biết.
- Đại nhân, dám, ta dám!
Binh sĩ trẻ không chút do dự, lớn tiếng nói lên.
Một màn vừa rồi, ngoại trừ Drogba và Pires ở ngoài, ở đây mọi người đều tận mắt chứng kiến, ghi ở trong lòng, ai cũng đều rõ ràng, thế nhưng vị binh sĩ trẻ tuổi đang loang lổ vết máu trên thân gào lớn, dùng giọng khàn khàn và cũng không tính là lưu loát nói, lần thứ hai đem sự tình kể ra, mỗi trú quân đều hung hăng xúc động, bọn họ bởi vì chính mình lúc trước im lặng nên giờ cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng mỗi người đều có một hỏa đan diễm thiêu đốt, lửa phẫn nộ như có thể đốt cháy tất cả.
- Được rồi! Câm miệng!
Tác La Da Phu hét lớn một tiếng, ngắt lời binh sĩ đang kể.
Tên thành chủ béo cảm thấy một loại không khí bất ổn lan tràn, hắn không thể chịu đựng được cái loại tràng diện này, hắn cảm giác tôn nghiêm và vinh quang của quý tộc Đế quốc nhị đẳng của hắn đang bị khiêu khích, đây quả thực là sự tình không thể tha thứ được!