Hướng Sơn đến làm cho mẹ Khang Thuận Phong rất cao hứng, mặc dù nhận con nuôi nhưng bà rất thích hắn.
Khang Thuận Phong ở nhà mặc dù không lười nhưng bởi vì ông nội rất kỳ vọng vào hắn nên từ nhỏ phải đọc sách, học võ, không có thời gian thân mật với cha mẹ nhiều lắm. Hơn nữa dưới sự bồi dưỡng của Hồ Tà Tử, tính cách của hắn hình thành một loại độc lập, có chút khó thân cận.
Nhưng Hướng Sơn thì khác, hắn luôn cười tủm tỉm, lại rất có kiên nhẫn nghe Khang mẫu trò chuyện, hỗ trợ làm những việc lớn nhỏ trong nhà, hơn nữa lại rất tỉ mỉ. Hắn đã từng trải qua nhiều chuyện, làm việc rất thỏa đáng.
Khang phụ cũng ngồi xuống, ân cần thăm hỏi sức khỏe cha của Hướng Sơn.
Đang học ở trong phòng, Thuận Yến cũng chạy ra, nhất nhất nói chuyện học tập của nàng với Hướng Sơn. Thấy vậy, Khang Thuận Phong cũng thấy có chút lạ mắt. Hắn về nhà mặc dù cha mẹ yêu quý, em gái thân thiết nhưng cũng không có cảm giác gần gũi như Hướng Sơn.
Hướng Sơn đưa khúc thịt bò trong tay cho Khang mẫu. Không nhiều lắm, cũng chỉ khoảng nửa cân, kích thước cỡ nắm tay. Khang mẫu đem vào trong phòng cắt ra thành từng khối nhỏ, nấu chín rồi bưng ra cho mấy người. Bà bày biện trong phòng rồi lấy ra bình rượu đế của địa phương, có thể coi như là đón tiếp Khang Thuân Phong trở về nhà, phương diện khác thì coi như đãi khách là Hướng Sơn.
Khang Thuận Phong cũng mở cái hộp đem từ trên trấn về, lấy thức ăn từ bên trong ra đặt ở trên bàn. Một nhà cùng ăn cơm vô cùng náo nhiệt. Cha mẹ hắn lúc này mới hỏi hắn một chút cuộc sống ở trường học, nói một chút việc vặt trong nhà. Mỗi khi có việc trong nhà luôn hỏi ý kiến Hướng Sơn. Hướng Sơn mà đề xuất chủ ý tức thì cha mẹ đều gật đầu. Hiển nhiên trong thời gian một năm này Hướng Sơn với tư cách con nuôi hỗ trợ gia đình hắn không ít. Khang Thuận Phong cảm động, tự uống với cha mẹ một chén rượu rồi đứng lên, rót một chén rượu trịnh trọng hướng về phía Hướng Sơn kêu một tiếng: “ Anh.”
Hiển nhiên Hướng Sơn đã rõ ràng ý của hắn, cầm lấy chén rượu uống rồi cũng rót một chén đưa cho hắn.
Khang Thuận Phong cũng uống cạn chén rượu.
Hai người liền nhìn nhau mỉm cười, bắt đầu tùy ý mà ăn cơm uống rượu. Cơm nước xong xuôi Thuận Yến giúp mẹ thu dọn. Khang Thuận Phong và Hướng Sơn cùng trở về phòng của hắn.
Khang Thuận Phong cũng không pha trà mà lấy cho Hướng Sơn và chính mình một cốc nước trắng. Uống trà nhiều tổn hại đến sức khỏe, người luyện võ cần phải lưu ý điểm này.
Hai người cùng ngủ trên giường Khang Thuận Phong. Hắn đem mọi chuyện của mình ở thành phố S nói hết cho Hướng Sơn, cuối cùng nói: “ Mỗ gia hôm nay nói cho em, để chúng ta cùng nhau đi đến thành phố S để phát triển. Em nghĩ Mỗ gia nói cũng đúng, anh ở tại nơi thôn dã này cũng uổng phí một thân công phu.”
Hướng Sơn uống một ngụm nước, nghĩ một chút rồi nói: “ Anh đi, nhà em cùng với nhà anh chỉ còn lại người già, sống làm sao bây giờ?
Hơn nữa, Hồ nha cũng đã già, không có chúng ta bên người, nhỡ có chuyện xảy ra thì làm sao?”
Khang Thuận Phong nói: “ Anh nói cũng đúng, em cũng đã nghĩ qua. Lần này chúng ta không phải là nhất thời mà đi. Tốt nhất là đem nhà của em dọn lại một chút, đưa cha mẹ anh cùng lên ở chung, nếu có chuyện gì thì có thể chiếu cố lẫn nhau. Phần đất bên ngoài cũng còn nhiều, đưa người nhà của anh đến ở, để mọi người có nhau cũng đỡ lo lắng. Chúng ta ở bên ngoài phải cố gắng thật nhiều để có chút thành tựu. Chờ thêm vài năm nữa dứt khoát mua lại một trang viên trên trấn, đưa mọi người cùng lên đấy ở, cuộc sống sẽ tốt hơn. Về phần Mỗ gia, cứ đưa trước cho người hai mươi ngàn, để lão nhân sống ổn định. Còn để cho người một cái điện thoại, bình thường có thể gọi điện hỏi thăm. Mỗi khi lễ tết về nhiều một chút. Em cũng muốn ở bên lão nhân gia khoảng hai năm, nhưng mà làm vậy người cũng không vui…”
Hướng Sơn thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
“ Từ xưa đến nay trung hiếu khó lưỡng toàn. Một chữ trung này không chỉ nói riêng ý tứ là trung, mà còn là nói về thành tựu một sự nghiệp riêng. Mỗ gia năm đó tài bồi hai anh em ta, khẳng định là không muốn chỉ để chúng ta ở bên người. Lão nhân gia còn có ít đệ tử sao?” Khang Thuận Phong lại nói tiếp. “ Sư kỳ kỹ, dương kỳ danh ( học kỹ năng của sư phụ, truyền danh tiếng ra bên ngoài ), cũng là một loại hiếu thuận.”
Hướng Sơn ngẩng đầu nói: “ Em nói cũng đúng, anh hiểu rồi, nhưng tâm lý vẫn không yên. Không nói nữa, trước cứ giúp em chuyện lần này, mọi chuyện nói sau. Em nói đưa cha mẹ anh lên đây, anh phải trở về hỏi ý kiến mọi người đã…”
Khang Thuận Phong gật đầu, nói: “ Em và anh cùng nhau trở về…”
Hướng Sơn gật đầu, nói: “ Em ở trường học, công phu có tiến bộ chút nào không?”
Khang Thuận Phong nói: “ Luyện tập cũng không bằng ở nhà, hoàn cảnh như vậy…nhưng mỗi ngày cũng tận lực tu luyện. Bất quá chỉ luyện hai môn quyền thuật, Tâm Ý và Thái Cực.”
Hướng Sơn chỉ ‘ Ồ’ một tiếng, rồi chờ hắn nói tiếp.
Khang Thuận Phong đem chuyện trao đổi quyền pháp cùng với Dương lão đầu, Nhạc Kiền Sanh, Trần Nhị Trụ kể lại cho hắn nghe. Hướng Sơn nghe xong trầm ngâm một hồi rồi nói: “ Năm đó anh theo Hồ Nha đi rất nhiều nơi, cũng gặp được rất nhiều loại công phu, có nhiều phương diện làm anh có cảm giác rất thần kỳ, có chút không nhịn được mà bắt chước. Hồ Nha lúc ấy đã nói với anh: “ Sơn tử, con nhớ kỹ, mặc kệ là thấy được công phu gì, cũng chỉ có thể dùng tham khảo cho Hồng quyền của chúng ta, không thể dùng tương tự như Hồng quyền. Ngàn vạn lần không được bắt chước người khác, luyện công phu của họ. Một bước sai lầm, cái được không bù nổi cái mất…đây là những lời Hồ Nha nói với anh năm đó. Qua thật lúc đấy anh cũng phát hiện ra vấn đề này. Luyện công phu của người khác có thể đi sai con đường của Hồng quyền.”
Hướng Sơn vừa nói làm cho Khang Thuận Phong kinh sợ. Công phu của thiên hạ thiên kỳ bách quái, cho dù suốt đời xuất lực cũng chỉ có thể tinh luyện một môn. Nếu như sai lầm luyện quá nhiều công phu, ngược lại là tự hại mình. Đấu pháp có thể tích lũy kinh nghiệm nhưng chiêu pháp cần phải luyện đến tinh thâm.
Hai người nói chuyện một hồi thì thấy sắc trời bên ngoài đã tối bèn tới phía sau nhà, luyện tập công phu.
Sau khi đem quyền pháp cơ bản luyện một lần, hai người cùng sánh vai, bước từng bước, luyện tập cùng nhau. Đây là phương pháp tu luyện thực chiến của Hồng quyền, cho dù bầu trời tối đen cũng không sợ thất thủ.
Thành Bồ Châu có một quyền sư nổi danh tên là Triệu Chí Kiệt. Năm đó cháu nội và cháu ngoại cùng nhau động thủ luyện quyền, không kịp thu tay mà cháu ngoại đánh chết cháu nội. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nữ nhi sinh hận, đủ mọi loại chuyện thương tâm khiến lão quyền sư già yếu rất nhanh. Việc này khi đó có ảnh hưởng thật lớn tại thành Bồ Châu. Chỉ thất thủ một chút mà gây nên thảm sự giữa hai anh em. Do đó sau này truyền thống võ thuật liền thay đổi. Hôm nay vì sợ phòng ngự không kịp nên luyện thực chiến càng ngày càng ít, đã dần dần mà suy bại.
Một đại hán cao tám thước, để cho một tiểu cô nương lấy tay đè lên cổ họng, cô gái tiến lên vài bước, đại hán phải thối lui vài bước. Cái gì gọi là tứ lạng bạt thiên cân, đây chính là tứ lạng bạt thiên cân. Chính là nhu kình hóa thuật của Thái Cực, có thể tứ lạng bạt thiên cân. Tuy nhiên cái này thực hiện được cũng phải tập luyện rất nhiều, sử dụng cũng khó có thể thuận tay.
Một đêm không nói chuyện, ngày thứ hai Khang Thuận Phong theo Hướng Sơn về nhà hắn.
Khang Thuận Phong hỏi chuyện chuyển nhà Hướng Sơn lên đây với cha mẹ hắn, mẹ hắn còn chưa có mở miệng cha hắn đã đồng ý, khiến mẹ hắn ở một bên oán trách cha con hắn không thôi. Nhưng cũng gật gật đầu, bà cảm giác cha mẹ Hướng Sơn cũng là người thật thà.
Lúc tới nhà Hướng Sơn, cha mẹ hắn thấy Khang Thuận Phong đều rất vui mừng. Khang Thuận Phong lấy ra lễ vật đưa lên, là một bộ đồ mới, thức ăn,…đều được Hướng Sơn đem cho mấy đứa nhỏ. Khang Thuận Phong cảm kích Trương quả phục đã hỗ trợ hắn lần trước, cũng biếu một phần lễ vật. Nếu không cấp cho bản thân nàng thì đưa cho con trai độc nhất của nàng, cũng là một bộ y phục. Trương quả phụ cầm gói quà trong tay, mừng rỡ đến mức trên đường về nhà gặp ai cũng đem ra khoe.
Mặc dù chưa tới giờ cơm, mẹ Hướng Sơn đã vào bếp làm cơm. Khang Thuận Phong khuyên không được, Hướng Sơn biết tâm tư của mẹ hắn nên kéo Khang Thuận Phong lên nhà trên. Khang Thuận Phong cũng chỉ có thể để tùy ý mẹ nuôi hắn.
Hai người ngồi nói chuyện với cha Hướng Sơn. Lúc này người trong thôn đã kéo tới khá đông.
Địa phương nghèo khổ đều như thế, khó có lúc nhà ai đó có một khách nhân. Nếu như có một nhà có khách, tất cả mọi người đều mượn cơ hội đến nói chuyện với khách, nghe những chuyện mới mẻ phát sinh.
Khang Thuận Phong đem chuyện muốn mời cha mẹ Hướng Sơn lên Khang gia ở, cùng sống với cha mẹ mình. Hắn làm nhiều chuyện trước mặt nhiều người như vậy, thật ra cũng vì cố kỵ mặt mũi cha mẹ Hướng Sơn. Nếu như vô thanh vô thức đưa cha mẹ Hướng Sơn rời đi, ai biết được người trong thôn sẽ nghĩ gì, nói gì.
Cha Hướng Sơn cũng có chút dao động nhưng vẫn nói lời cự tuyệt. Người dân ở quê đôn hậu, chất phác nhưng lại nặng nhất là phân chia địa vị xã hội cùng với thể diện. Mặc dù là con nuôi nhưng đem cả nhà chuyển lên đấy, cảm giác chung quy vẫn không phải chuyện tốt.
Khang Thuận phong bất đắc dĩ đành phải quỳ gối xuống.
Cha Hướng Sơn lần này thật sự hoảng lên, muốn đỡ hắn dậy nhưng Khang Thuận Phong lại chết sống không chịu đứng dậy. Hướng Sơn ở bên cạnh cũng không tới khuyên bảo, hiển nhiên hắn cũng rõ ý tứ của Khang Thuận Phong.
Trong tâm hắn cũng muốn cha mẹ đến đó, dù sao bốn người già cũng có thể chiếu cố tốt cho nhau. Hơn nữa trong nhà Khang Thuận Phong còn có Thuận Yến, vợ chồng chị gái hắn cũng ở không xa, cũng có thể giúp đỡ được.
Người trong thôn cũng hiểu rõ ý của Khang Thuận Phong, hiển nhiên cũng biết đạo lý mà cùng nhau khuyên cha của Hướng Sơn, cuối cùng ông mới đáp ứng.
Mọi việc đã xong, mẹ Hướng Sơn cũng đã dọn ra một bàn thức ăn đơn giản, mọi người thấy vậy đều chào ra về. Cha Hướng Sơn khách khí giữ lại một phen rồi để mọi người rời đi. Nơi địa phương nghèo khổ không chỉ có giao tình tốt với nhau, mà cũng sẽ không quấy rầy nhà người khác khi có khách tới ăn cơm.
Mọi người rời đi, mặc dù không náo nhiệt nữa nhưng lại hơn một phần thân cận.
Khang Thuận Phong một lần nữa nói đến chuyện chuyển nhà. Cha Hướng Sơn cũng bảo phải xây một gian nhà với vài căn phòng. Lập tức mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện, lúc sau mới quyết định xong.
Đêm đó, Khang Thuận Phong đưa người nhà Hướng Sơn xuống, đem mọi chuyện thu xếp lại một lượt. Cuối cùng không có chuyện gì nữa mới đi ngủ.