Khang Thuận Phong đi theo Hồ Tà Tử về đến nhà, đã thấy điểm tâm chuẩn bị xong.
Khang gia, thậm chí cả Bắc Nguyên Thượng đều là ngày ăn hai bữa cơm. Buổi sáng chín giờ ăn một lần, xế chiều hai giờ ăn một lần. Buổi tối chủ yếu là ăn canh, coi như ăn sáng. Một chút thức ăn có thể là cháo gạo. Các hán tử thì có thể ăn thêm chút cay nhưng cũng không thực sự ăn no.
Về đến nhà, nhà Hồ Tà Tử đã làm xong cơm, bàn đã dọn ở giữa sân, trên bàn đã bày sẵn bát đũa. Hồ Tà Tử có ba người cháu, chúng đều đã đói bụng, ngươi một chút, ta một chút len lén lấy một ít thức ăn trên bàn. Thấy Hồ Tà Tử tiến vào liền nhao nhao gọi: “ Mỗ gia đã về, ăn cơm, ăn cơm thôi…”
Quy củ của địa phương, lão nhân chưa ra bàn, trong nhà chưa được ăn cơm. Trừ phi lão nhân đã nói qua không trở về nhà ăn cơm.
Con thứ hai của Hồ Tà Tử từ trong phòng đi ra, vừa bảo mấy đứa vào ăn cơm, vừa nói với Khang Thuận Phong: “ Tới đây, ngồi xuống.”
Khang Thuận Phong kêu lên một tiếng “ vâng” nhưng không có ngồi vào mà đi theo Hồ Tà Tử vào nhà chính, trước hầu hạ Hồ Tà Tử rửa tay, sau đó cũng rửa sạch tay của chính mình. Vừa nhìn thì thấy bao vải của mình quả nhiên đặt trên bàn, vội đi đến lấy ra một bộ áo cho Hồ Tà Tử, mấy thứ trọng tâm trong cửa hàng cũng lấy ra. Sau đó lại cầm hạt dưa, kẹo đường đi ra viện phân phát cho mấy đứa nhỏ. Còn lại thì để trên bàn ăn cơm, để cho mấy người khác tự lấy ăn.
Mọi người ngồi xung quanh bàn ăn, Khang Thuận Phong ngồi chỗ này cũng không tính là khách nhân nên đám phụ nữ và mấy đứa trẻ cũng không tị hiềm gì.
Một bàn vừa ngồi trò chuyện vừa ăn, nghe Khang Thuận Phong nói thành thị S xinh đẹp phồn hoa, cùng với nơi ở của mình, ngôn ngữ của mình không thích hợp mà bị chê cười, tất cả đều kể lại. Mấy người lớn thì toát ra ánh mắt hâm mộ, bọn nhỏ thì vừa nghe vừa cười khúc khích, thi thoảng lại bắt chước giọng nói của Khang Thuận Phong, đùa nghịch nói cười không ngớt.
Đang ăn cơm thì cánh cửa sân được đẩy ra, một người vừa đi vào vừa nói: “ Bây giờ mới ăn cơm hả? Vừa vặn tôi đến thêm một phần thức ăn.”
“ Anh Hướng Sơn.” Khang Thuận Phong lên tiếng chào.
Vào cửa đúng là Hướng Sơn, nhìn thấy Khang Thuận Phong rõ ràng có vẻ sửng sốt, liền nói: “ Em đã trở về, về lúc nào vậy?” Hướng Sơn rõ ràng rất quen thuộc với mấy người nhà họ Hồ, mấy đứa nhỏ đều nhảy lên cười kêu thúc thúc.
“ Ngày hôm qua mới về, buổi tối nay định đến nhà anh.” Khang Thuận Phong vừa nói chuyện, vừa muốn đem ghế ngồi cho hắn thì một người con dâu của Hồ Tà Tử đã đưa ghế tới.
Hướng Sơn một tay cầm ghế ngồi, một tay đưa cho người con thứ hai của Hồ Tà Tử một cái bao, nói: “ Bá, ngày hôm qua con trâu nghé nhà chúng tôi ngã chết dưới sườn dốc, trong nhà có thịt bò bảo tôi đem lại đây.”
Con thứ hai của Hồ Tà Tử tiếp nhận thịt, nói: “ Ăn không, ngồi một chút.”
Hướng Sơn khoát tay cười, tiếp nhận cái ghế ngồi xuống một bên nói: “ Tôi ăn, mọi người không cần đợi, mau ăn đi. Anh cũng định đến nhà em, cha anh cũng định tặng cho cha em một ít thịt.” Câu sau là Hướng Sơn nói với Khang Thuận Phong.
Khang Thuận Phong nghĩ tới cha hắn vẫn thường nói về cha Hướng Sơn, liền cười nói: “ Cha em cũng nhớ cha anh lắm, hai người quan hệ thân thiết khiến mẹ em cũng có điểm ghen ghét đó. Mẹ em nói kết hôn nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy người nhớ mẹ như vậy.”
Hướng Sơn cũng cười nói: “ Mẹ anh cũng nói như vậy.”
Hồ Tà Tử khi ăn cơm thì một mực không nói chuyện, chỉ nhìn Hướng Sơn vừa ăn vừa nói chuyện. Một người con dâu của lão mang nước trà lại, Hướng Sơn nhận lấy. Những đứa trẻ còn lại ăn cơm xong thì quấn lấy người Hướng Sơn, Hướng Sơn đặt trà sang một bên, kéo một đứa ngồi lên đùi hắn, một đứa thì ôm ở trong lòng.
“ Mau xuống, giống như khỉ, làm bẩn quần áo của chú ngươi.” Hồ Tà Tử quát đứa nhỏ.
Bên kia Hướng Sơn lại cười tủm tỉm nói: “ Không sao cả, không có việc gì, đừng trách chúng…con không việc gì…” vừa nói vừa lầy trong túi ra một ít kẹo đường, mấy đứa nhỏ vội nhao nhao tranh lấy.
Khang Thuận Phong biết Hướng Sơn rất thích mấy đứa nhỏ, xem mấy đứa nhỏ như em trai mình. Bình thường trong túi hắn thường có kẹo đường giá rẻ trong thôn, chuyên môn cho mấy đứa nhỏ.
Dân quê ăn cơm, đơn giản, nhanh chóng. Bên này đã dọn ra cái bàn, một lần nữa mang lên nước trà. Lúc này Hướng Sơn mới lại gần cái bàn bên cạnh, cùng Hồ Tà Tử và Khang Thuận Phong uống trà trò chuyện.
“ Chuyện của Thuận Phong, con cũng biết rồi?” Hồ Tà Tử nói.
Hướng Sơn gật đầu.
Hồ Tà Tử liền nói: “ Lần này nó trở về, làm việc cũng không tồi, con giúp nó chuẩn bị một chút. Những người đó trước đây sư phụ đã dẫn con đi gặp qua rồi, giao tình cũng không phải lâu không gặp mà dần dần bị phai nhạt. Sư phụ gần đây một mực suy nghĩ, một thân công phu của con không thể để uổng phí ở nơi thôn dã này. Trước đây cũng thường xuyên đi huyện Châu Xuyến, bây giờ thế sự trở nên như vậy, quan phủ nơi đó cũng không có mấy tác dụng. Vừa lúc Thuận Phong cũng coi như có việc, con cũng nên đi đến đó làm chút chuyện.”
Hai tròng mắt Hướng Sơn chợt đỏ, nói: “ Nha, con còn muốn hầu hạ người mấy năm…Chuyện của Thuận Phong con giúp nó một chút rồi sẽ trở lại.”
Hồ Tà Tử nói: “ Khớp xương sư phụ vẫn còn chưa muốn chết, trong khoảng một năm rưỡi vẫn còn chờ được con. Cho dù chậm đến tám năm, mười năm thì cũng không đến mức bị hài tử bỏ chết. Con cứ yên tâm mà làm việc, hiếu tử bồn ( bồn: cái chậu ) sư phụ bảo bọn họ giữ lại cho con.”
Theo phong tục địa phương, hiếu tử bồn chỉ có con trưởng mới có tư cách cầm giữ. Con lớn nhất của Hồ Tà Tử đã mất cho nên lúc này mới nhắc lại chuyện này. Lúc này Hướng Sơn đã hơi có nước mắt, nhíu chặt môi, nhưng cũng không biết nói gì cho phải.
“ Nhưng sư phụ có lời này, hai anh em đi ra ngoài làm việc, nhớ kỹ mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Mọi việc không nên cưỡng cầu, nhớ kỹ an toàn là thứ nhất, núi còn đó sợ gì không có củi đốt. Người không mất tất có thể còn vốn mà làm lại. Sau trăm năm tuổi , lúc sư phụ đã mất, sư phụ chỉ nhận giấy tiền vàng mã của hai anh… người khác cho dù có đốt sư phụ cũng không nhận.” Hồ Tà Tử xúc động nói.
Lần này hai mắt của hai anh em đều ửng hồng. Lão nói như vậy chủ ý chính là muốn bọn họ bảo trọng chính mình. Lão nói chuyện với người trẻ tuổi, không muốn nói thẳng ra người phải bảo trọng, nên mới nói vòng vo như vậy.
Khang Thuận Phong xoa nhẹ hai mắt, thầm nghĩ: “ Mỗ gia thật sự đã già rồi! Trước đây người là một người dứt khoát, nói một là một, nói hai là hai, có khi nào nói năng uyển chuyển như vậy.”
Nhất thời không khí trên bàn có chút trầm trọng, Hồ Tà Tử đứng lên nói: “ Sư phụ hôm nay hơi mệt, đi nghỉ một lát. Hai con có việc thì đi đi. Ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ ( ra trận thì nhớ tình phụ tử, gặp địch thì nhớ tình huynh đệ ), hai con phải luôn giúp đỡ nhau…” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía nhà chính.
Khang Thuận Phong và Hướng Sơn liếc mắt nhìn nhau, yên lặng uống hết bát trà trong tay. Bao vải của Khang Thuận Phong còn đang ở nhà chính của Hồ Tà Tử, vội nhanh chân lẹ tay chạy vào, thấy lão đang nằm hướng mặt vào trong ngủ, hắn vội cầm lấy bao vải chạy ra ngoài. Lúc này Hướng Sơn cũng đã đứng lên, hai người chào từ biệt người con thứ hai của Hồ Tà Tử đang đứng bên cạnh. Mấy đứa nhỏ cũng nháo nhào chạy đến bên cạnh, đưa bọn họ ra cửa.
Nghe được tiếng cửa đóng vang lên, đang nằm trên tràng kỷ, trong mắt Hồ Tà Tử chợt chảy ra một giọt lệ.
Năm đó, con lớn nhất của lão đấu quyền bị đánh chết, lão cũng chưa từng rơi lệ. Chỉ để cho đứa con thứ hai không luyện quyền nữa mà làm nghề nông thật tốt.
Hôm nay, chính là giọt lệ duy nhất mà lão chảy ra từ sau khi cha mẹ qua đời.
Hai người đi ra cửa, theo con đường nhỏ mà đến Khang gia. Hướng Sơn đưa thịt bò cho nhà Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong cũng theo Hướng Sơn trở lại trấn Bình Hậu. Hơn nữa, Tam Tử bọn họ cũng đang sống ở trên trấn, vừa lúc Hồ Tà Tử đem chuyện này cho Hướng Sơn làm. Mọi người cùng nhau đến trấn an bài trước một chút.
Hai người trở lại Khang gia, cũng không dừng lại lâu, Khang Thuận Phong mượn một chiếc xe máy từ trong thôn, chở Hướng Sơn lên trên trấn, đi đến nhà mấy người Tam Tử mà ở tạm.
Tam Tử nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Hướng Sơn, so với Khang Thuận Phong trông lại càng quê mùa hơn. Thân thể cũng không cao lớn, uy mãnh như tưởng tượng. Đối với việc Khang Thuận Phong nói võ công của Hướng Sơn cao hơn hắn cũng không tin tưởng nhiều, thái độ không nóng không lạnh. Hướng Sơn hồn nhiên không thèm để ý, ngồi ở bên cạnh không nói một tiếng mà chỉ nghe hắn và Khang Thuận Phong nói chuyện với nhau. Cuối cùng mới nói đến chuyện chính, Khang Thuận Phong quay đầu nhìn Hướng Sơn, đem tất cả tình huống nói lại cho rõ một lần, bao gồm cả điều khiện của Bưu Thịnh đường cũng nói cho hắn.
Hướng Sơn cười nói: “ Đánh thắng một lần được một trăm năm mươi ngàn, đánh thua trừ toàn bộ chi phí y dược điều trị cũng có năm mươi ngàn phí an dưỡng? Như vậy có thể đánh liên hoàn lôi không?”
Tam Tử sửng sốt một chút, biết Hướng Sơn cũng thật là hành gia, nói: “ Trước đó cũng không thấy nói gì đến liên hoàn lôi , nhưng không có vấn đề gì. Nhưng đây là lôi đài sinh tử, thương tật tử vong cũng không nói được gì.”
Hướng Sơn cười nói: “ Tôi biết.”
Rồi quay đầu nói với Khang Thuận Phong: “ Em viết thư đi, sau đó anh lưu lại ký hiệu trên đó, tìm người đưa đi là được. Về phần bọn họ có tới hay không anh cũng không biết. Bây giờ các em còn muốn tìm mấy người nữa?”
Khang Thuận Phong nói: “ Mời nhiều người cũng không có gì, chỉ cần đến, đánh hay không đánh đều có ba mươi vạn, chịu khổ chút là có thể cầm…”
Hướng Sơn cười nói: “ Hồ Nha Quang ở Sơn Tây là một người…trước kia tôi cũng đã gặp qua hơn trăm hảo thủ các nhà, Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông cũng không ít. Các anh có thể mời bao nhiêu người cứ kể ra,tôi chọn…cũng có thể chọn cho anh được mấy nhà.”
Khang Thuận Phong quay đầu nhìn Tam Tử, dù sao hắn mới chỉ vừa tiến vào Bưu Thịnh đường, còn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Tam Tử cười nói: “ Đừng nhìn tôi, Thịnh Tả nói ở đây hết thảy đều nghe anh.”
Khang Thuận Phong nói: “ Chúng ta cần ít nhất mười một người.”
Hướng Sơn gật đầu, nói: “ Vậy em viết thư đi, anh cũng không nhận biết được nhiều chữ lắm.”
Khang Thuận Phong cầm bút viết. Mỗi khi một phong thư được viết xong, Hướng Sơn đều nhận lấy rồi ký từng dấu hiệu khác nhau lên đó. Ký hiệu này như một loại mật mã. Ngày trước Hồ Tà Từ đến gặp những nhà đó đều đã lưu lại ký hiệu chứng minh thân phận. Đối phương mà nhận được ký hiệu là có thể nhận biết ngay lập tức.
Trước phong thư, Hướng Sơn lưu lại ký hiệu mà đối phương cho Hồ Tà Từ, phía sau là ký hiệu Hồ Tà Tử cho đối phương, như vậy lại càng chắc chắn hơn.
Hướng Sơn lưu lại ký hiệu rất thuần thục. Những ký hiệu này vừa nhìn thì thấy rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại có chút khác nhau, thật không hiểu sao hắn lại có thể nhớ kỹ như vậy.
Mất thời gian hơn ba giờ, tổng cộng mới viết xong mười lăm phong thư, lập tức Tam Tử đưa thư cho mấy người bọn Hồ Viên. Mấy người cũng không chậm trễ phân từng tuyến đường, trực tiếp trở về tỉnh thành đi mời người.
Thời gian gấp không đợi người, hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tiền. Hướng Sơn đến một số người ở Bình Hậu trấn, thuê một cái xe rồi thẳng tiến về phía tỉnh thành.
Tam Tử và bọn họ đi rồi, Khang Thuận Phong và Hướng Sơn quay trở về Khang gia.