Ngồi trên phi cơ đang cất cánh, từ cửa kính máy bay nhìn xuống thành phố S, Khang Thuận Phong có cảm giác kinh ngạc, nhớ tới bài thơ nổi tiếng đó: “Bất thức lư sơn chân diện mục, chính duyến thân tại thử sơn trung” (Ý là không nhìn thấy diện mạo vốn có của Lư Sơn, vì còn đang ở trong Lư Sơn. Ý sâu xa hơn mọi người tự cảm nhận nhé, thế mới hay ^^)
Khai giảng đã hơn một tháng, cả ngày bôn ba trong thành phố hiện đại hóa này, nhưng không hề có cảm nhận trực quan nào, cảm nhận xem thành phố lớn mức nào. Chính trong giờ khắc này, ngồi trong máy bay, máy bay từ từ bay vào không trung, có thể nhìn thấy nóc những tòa nhà mà ngày thưởng phải ngẩng đau cổ mới có thể nhìn thấy, khi dưới chân càng lúc càng nhỏ đi, trong lòng cậu tràn đầy cảm giác ba phần hào hùng, bảy phần buồn vô cớ.
Độ cao quyết định thị giác, Khang Thuận Phong có cảm giác không bình thường với câu nói này.
Nếu nói ban đầu trước khi tới thành phố S, lý tưởng lớn nhất của Khang Thuận Phong chính là có thể xoay sở được khoản học phí, để mình thuận lợi học xong đại học, sau đó có việc làm để báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ, thì bây giờ lý tưởng của cậu, có thể được gọi là mộng tưởng hoặc là dã tâm.
Khi thành phố S san sát nhà cao tầng, cao ốc trong Trường Giang, Hoàng Hà ngang dọc càng lúc càng lùi xa, Khang Thuận Phong liền nhắm đôi mắt có hơi cay cay, khắc sâu trong đầu những hình ảnh vừa nhìn thấy, đây là lần đầu tiên đi máy bay.
Cậu muốn cho cha mẹ mình, chị gái Thuận Đễ, em gái Thuận Yến đều được ngồi máy bay một lần.
Từ trên trời nhìn xuống thế giới này, với từ dưới đất nhìn thế giới này, là hai điều rất khác nhau.
Bên cạnh cậu, Tam khép hờ hai mắt, lần này Khang Thuận Phong về quê, còn liên quan tới việc mời người đấu quyền giúp Bưu Thịnh đường. Nếu Hồ Tà Tử không phản đôi Khang Thuận Phong gia nhập Bưu Thịnh đường, vậy thì người bên này giới thiệu, họ sẽ phải trực tiếp tới bên này mời người, vì thời gian đã rất gấp rồi.
Cho nên Tam dẫn theo Hùng, Hồ Viên và Mị Mị Cẩu và ba tiểu đệ khác cùng Khang Thuận Phong về cao nguyên Khang gia.
Khang Thuận Phong luôn thích thú hào hứng nhìn phong vân biến hóa bên ngoài qua cửa kính máy bay, nhìn sương mù cách cửa kính mà như chạm tay là tới, lần đầu tiên trong đời bị biển mây dao động, nhìn núi cao như trứng, sông dài như cái dây bên dưới máy bay, vẻ mặt cậu vô cùng hưng phấn, quay đầu muốn nói gì đó với đám Tam, nhưng lại thấy mấy người họ đều bắt đầu nhàm chán nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Lần đầu tiên đi máy bay, khó tránh khỏi làm trò cười, lúc cô tiếp viên hàng không trang điểm xinh xắn, giọng nói ngọt ngào hỏi cậu muốn uống gì, Khang Thuận Phong theo bản năng hỏi bao tiền một ly, kết quả cô tiếp viên hàng không rất lịch sự trả lời đây là dịch vụ miễn phí, còn mấy người Hồ Viên lại cười nhạo cậu, còn cố ý hỏi cô tiếp viên đó bao tiền một ly, làm cho Khang Thuận Phong đỏ mặt, cô tiếp viên hàng không cũng phải che miệng cười.
Khi máy bay đáp xuống sân bay thành phố, Khang Thuận Phong một lần nữa đặt chân xuống mảnh đất này, lòng cậu đã về tới cao nguyên Khang gia, khuôn mặt ông ngoại, cha mẹ, chị gái Thuận Đệ, em gái Thuận Yến và Hướng Sơn cười tủm tỉm đều bỗng chốc hiện lên trước mặt, cậu không thể chờ đợi thêm nữa.
Từ thành phố về tới huyện Bồ Châu phải mất hơn ba tiếng đi xe, lại từ huyện về tới thị trấn Bình Hầu cũng mất gần một tiếng, khi họ tới trấn Bình Hầu, trờ đã chập choạng. Ở trấn Bình Hầu không có nhà nghỉ chuyên biệt, Khang Thuận Phong tìm người quen ở thị trấn, thu xếp chỗ ở cho đám Tam Tử xong, liền vội vã về nhà.
Từ thị trấn Bình Hầu về tới cao nguyên Khang gia cũng không thuận tuyến xe, sớm hơn một chút, không chừng còn có thể gặp được các loại xe cơ động như xe máy, xe ba gác, máy kéo của người bên đó lên thị trấn có việc, trời tối như vậy rồi, khả năng này rất thấp.
Từ Bình Hầu tới cao nguyên Khang gia có khoảng ba mươi dặm đường, mặc dù bọn Tam Tử khuyên Khang Thuận Phong đợi hôm sau hãy đi, nhưng Khang Thuận Phong không đợi được nữa, cậu kiên quyết đi bộ về ngay trong đêm.
Tối nay, ánh trăng sáng tỏ, ba mươi dặm đường vừa vặn để Khang Thuận Phong luyện công, suốt dọc đường cậu xoay eo lắc hông, bước chân này từ lúc tám tuổi đã chính thức bắt đầu luyện quyền, đi tới hiện giờ, đã đi vô cùng thoải mái tự nhiên, trơn trượt như cá. Đi trên đất badan, lại càng có cảm giác quen thuộc từ nhỏ, chân sau như ngựa đào bới đá hậu, bới đất badan thành từng hố nhỏ, từng nắm đất bị bới ra, liền vạch ra từng đường vòng cung bị ném lại phía sau.
Đây cũng là phương pháp luyện công Khang Thuận Phong quen dùng, trước đây cậu luôn luyện như vậy, một tháng tới thành phố S, chưa lúc nào luyện thoải mái sảng khoái như hôm nay.
Lúc Khang Thuận Phong toàn thân đẫm mồ hôi gõ cửa nhà, mẹ cậu ra mở cửa từ kinh ngạc cho tới kéo cậu vào trong cửa. Đứa con từ nhỏ chưa phải xa nhà, một tháng rồi không thấy mặt, khiến bà nhớ nhung, lo lắng.
Vào nhà, Khang Yến vẫn đang học bài dưới ánh đèn, thấy anh trai tất nhiên cũng vô cùng vui mừng. Bên cạnh em gái, cha cậu ông nửa tựa vào giường, giẽ ngô dưới ánh đèn chỉ khẽ nói một tiếng: Về rồi à, hai tay cầm bắp ngô, lại run rẩy, không giẽ tiếp nữa.
Mẹ hỏi đã ăn chưa? Thấy cậu gật đầu, liền vào bệ tủ trong nhà, mang ra chút đồ ăn vặt. Thuận Yến nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, thèm thuồng. Sống mũi Khang Thuận Phong cay cay, em gái đã học cấp ba rồi, vẫn tham ăn vặt như học sinh tiểu học.
Lúc trước, mẹ luôn thương con trai, lúc nào cũng chuẩn bị đồ ăn cho cậu, rất ít khi cho Thuận Yến còn nhỏ hơn cậu, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã thâm căn cố đó trong lòng mỗi bậc cha mẹ. Cậu luôn lén đưa cho Thuận yến, thấy cô như con mèo tham lam nhai ngấu nghiếm mấy đồ ăn vặt đó, cậu lại thấy rất vui.
Mỗi khi Thuận Yến vẻ mặt tiếc nuối nhét miếng cuối cùng vào miệng, ngậm không nỡ nhai, cậu luôn âu yếm vỗ đầu cô bé, trong lòng nghĩ sau này mình kiếm được tiền, nhất định sẽ cho em gái ăn chán thèm thì thôi ^^.
Cậu rất thương em gái, nhưng cũng không trách cha mẹ, nếu gia đình khá giả, cha mẹ nào muốn phân biệt trai gái chứ.
Cậu kiềm chế xót xa trong lòng, mở ba lô, lấy một đống đồ ăn vặt bên trong ra, nói với cha mẹ: “Con mang chút đồ về, đều là đặc sản thành phố S, để mọi người nếm thử”.
Thuận Yến liền hoan hô, hai mắt lóe sáng, thò tay ra lấy.
Mẹ cô liền đánh vào tay đang thò ra của cô, thủ pháp vô cùng thành thạo, rõ ràng là động tác quen thuộc đã qua vô số lần luyện tập.
“Từ sáng tới tối chỉ có ăn….ăn. Kiếp trước là bị đói mà đầu thai à? Những thứ này đều là anh con bỏ tiền mua, để mai đem cho chị con, chị con có em bé, cần được bồi bổ” Mẹ cậu vừa nói, vừa nhanh mắt nhay tay thu đồ ăn trên bàn lại.
“Anh!” Thuận Yến liền nũng nịu gọi Khang Thuận Phong, trề môi lên.
“Mẹ, mẹ cho Thuận Yến ăn đi, trong túi con vẫn còn” Khang Thuận Phong giơ tay ngăn mẹ lại, nói: “Chị con có rồi sao, có lúc nào vậy?” Nhớ tới chị gái, liền nhớ tới anh rể: “Anh Thắng Lợi vẫn khỏe chứ ạ?”
Mẹ không thể phật ý con trai, chỉ đành đau lòng nhìn Khang Thuận Yến giơ nanh vuốt về phía đồ ăn mà bà cho là thứ sa hoa: “Nhóc này, con chậm thôi, nghẹn chết đấy, mang cho ba con trước đi….” Vừa dạy dỗ con gái, vừa trả lời Khang Thuận Phong: “Mới kiểm tra, chắc là trước khi anh rể con xảy ra chuyện đã mang bầu rồi….Thắng Lợi hồi phục rất nhanh, nhưng vẫn không thể làm việc nặng…..Một số việc, nhờ có anh Hướng Sơn, nhà ta, nhà chị con lo liệu” Nói rồi, như đột nhiên nhớ ra điều gì : “Nhóc con, đừng ăn nữa, còn phải để cho nhà anh Hướng Sơn nữa chứ?”.
Thuận Yến liền dừng lại, nhìn đống đồ ăn thèm thuồng, không nỡ bỏ ra ngồi về chỗ học bài. Rõ ràng là đồng ý với lời mẹ, cảm thấy nên cho nhà anh Hướng Sơn.
Khang Thuận Phong liền nói: “Mẹ, mẹ để Thuận Yến ăn đi, vẫn còn đồ cho nhà anh Hướng Sơn, con còn gửi một thùng đồ lớn trên thị trấn, tối nay con vội về, nên không mang về”.
Mẹ liền nhìn cô con gái tham ăn, mắng: “Sao mẹ lại sinh ra một con mèo tham ăn như con nhỉ?”
Khang Thuận Yến liền nhảy lên, cầm lấy túi ô mai ban này chưa kịp bóc, hoàn toàn không để ý, rõ ràng từ nhỏ đã quen nghe mẹ mắng câu này rồi.
Mẹ mắng con gái xong, lại quay đầu nhìn con trai, trách: “Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy, bố mẹ ở nhà dù thế nào cũng vẫn sống tốt, con đừng có tiết kiệm ăn uống”.
Khang Thuận Phong liền quyết định nói dối tới cùng: “Công việc làm thêm của con rất tốt, ông chủ phát tiền thưởng, liền mua chút đồ man về. Tiền lương cũng tăng, một tháng được hai nghìn ạ”.
“Hai nghìn?” Mắt mẹ cậu trừng lớn, cha cậu cũng ngừng giẽ ngô, miếng ô mai Khang Thuận Phong vừa nhét vào miệng liền rơi trên bàn.
“Sao lại được nhiều như vậy? Không phải con lại dùng võ thuật làm chuyện gì xấu chứ?” Giọng cha trở nên nghiêm túc, mặc dù cơ thể già yếu, tính tình cha luôn nghiêm khắc cũng đã đỡ hơn nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là ông đã đánh mất uy quyền trong cái nhà này.
Khang Thuận Phong toát mồ hôi, cha vẫn là cha, ông tất nhiên là có kinh nghiệm sống của mình, vừa mở lời đã đoán ra sự việc rồi.
“Sao có thể như vậy? Con mới tới đó được mấy ngày….Nhưng mà công việc đúng là có liên quan tới võ công, là giúp người ta trông kho hàng, tối nào cũng ngủ lại đó, không mất đồ là được ạ” Khang Thuận Phong tiếp tục nói dối quanh co ‘Cha mẹ thấy hai nghìn là rất nhiều sao? Ở đó hai nghìn tiền lương là rất thấp, bình thường họ thuê một người, ít nhất cũng mất bốn năm nghìn một tháng, người có võ công như con lại càng quý, ông chủ đó mời được con mới là kiếm lời. Vào quán ăn ở đó, một món xào cũng mất bốn năm mươi đồng….” Nói rồi nhớ tới Trần Nhị Trụ mời cậu tới ăn cơm ở nhà ăn Tây, một món ăn không chỉ bốn năm mươi đồng.
“Một món ăn phải giết mấy con gà rồi” mẹ cậu kinh ngạc nói. Món ăn ngon nhất mà mẹ từng ăn chính là món cà ri gà ở quán ăn trên thị trấn, mười một đồng một đĩa, mà lại là khi chị gái Thuận Đệ xuất giá, nhà họ Trương mời khách.
Cha không nói gì nữa, em gái Thuận Yến vừa ăn ô mai vừa nói: “Sau này em cũng phải học đại học ở thành phố S, em cũng phải kiếm hai nghìn đồng một tháng, tới lúc đó ngày nào em cũng mua đồ ăn ngon,… không ăn cơm, chỉ ăn đồ ngon thôi”.
Mẹ liền vỗ một cách thuần thục lên đầu cô bé, nói: “Nghĩ hay lắm con ạ”.