Khang Thuận Phong lên sân khấu, các sinh viên bên dưới liền reo hò, đặc biệt là mấy người Lưu Bằng, đều ra sức kêu gào.
Khóe miệng La Thiết Dân đứng một bên sân khấu lộ rõ vẻ khinh thường, trong mắt hắn, cơ thể Khang Thuận Phong cân xứng là thiếu sức mạnh, quyền giả võ thật, lực vô cùng lớn mạnh. Chắc cơ thể như tháp sắt của mình, có cho hắn đánh, hắn cũng không đánh ra thế nào.
Võ công của La Thiết Dân rất tạp, nhưng võ công đánh sắp xếp lại được học từ nhỏ.
Hắn luyện thiếu lâm chính tông Thiết Bố sam, từ nhỏ đã dùng bao cát dài mảnh đánh quật trên người, buổi tối muốn ngủ còn phải đánh nát ngói sứ vụn rồi làm ra núi đao, sau khi đã quen rồi, liền dùng tới côn đánh, cuối cùng, dùng tới gậy bằng gỗ gai, cả ngày đánh từ đầu tới chân, da thịt trên người nhìn có vẻ không hiện sơn, lộ thủy, nhưng lấy ngón tay kéo, có thể kéo dài hơn một tấc, như một lớp màng thịt phủ trên cơ thể.
Lớp màng thịt này như da thịt, mềm nhũn, vốn dĩ có thể bỏ mất ba phần lực, hơn nữa màng cơ trong cơ thể, trong thời gian dài đánh chấn động, cũng trở nên rắn chắc, có thể bảo vệ nội tạng rất tốt, đao giáo bình thường đều không thể gây sát thương được, càng không nói tới quyền cước.
Phương pháp luyện màng cơ nội tạng kiên cố rắn chắc, tuy có thể luyện được qua cách đánh xếp này, nhưng vẫn gây thương tổn tới cơ thể. Thái cực hình ý quyền nội gia, lại thông qua phương thức thời gian dài ý thủ đan điền và hô hấp thức nghịch bụng, hoạt động cách cơ, nén nội tạng, khiến các cơ quan nội tang, cơ màng trong cơ thể đều phát triển.
Màng cơ trong cơ thể gắn chặt với xương cốt, cũng có thể có tác dụng bảo vệ nội tạng.
Bởi vậy, lúc luyện quyền nội gia quyền phải chú ý hô hấp, không chỉ là cho động tác hô hấp phải hài hòa, hơn nữa phải rèn luyện nội tạng, nâng cao khả năng đỡ đánh.
Nhưng phải chú ý một điều, hô hấp bụng thức chỉ luyện như vậy trong lúc luyện quyền, không được khuyến khích trong thực đấu.
Trong thực đấu là mình làm sao thấy thoải mái thì làm.
Ánh mắt Khang Thuận Phong tinh tường, tất nhiên nhìn thấy vẻ khinh thường từ khóe miệng La Thiết Sân, trong lòng suy nghĩ, liền khẽ mỉm cười.
Lập tức tỏ vẻ một thiếu niên không biết chừng mực, ba phần đắc ý bảy phần cuồng ngạo, chắp tay nói với La Thiết Dân: “Vậy tôi ra tay nhé”.
Khóe miệng La Thiết Dân càng lộ rõ vẻ khinh thường, thậm chí hiện cả lên trong mắt, hắn chẳng nói gì, chỉ chắp tay theo lệ, sau đó tạo thế, bày ra tư thế đánh nhau thường dùng-thái quyền.
Khang Thuận Phong giơ tay đi ra, đi quanh hắn hai vòng, đầu tiên phải quan sát thăm dò đã.
La Thiết Dân hoàn toàn không nhìn tới cậu, tất nhiên cũng chẳng buồn để ý tới.
Khang Thuận Phong biết bước lấn tâm trá ý đầu tiên đã thành công, đối phương chắc chắn cho rằng mình là một thằng nhóc không có nhiều kinh nghiệm đánh đấm, luyện mấy đấu pháp tàm tạm đã không biết trời cao đất rộng gì rồi.
Vì thế cậu liền nhào về phía trước, tay trước chặn lại, nắm đấm sau từ miệng ra, một đòn ngăn đón chém đánh ra.
La Thiết Dân hoàn toàn không để ý tới tay trước cậu, liền giơ cánh tay chặn đòn của cậu, một tay luôn nắm chặt đâm tới, quả nhiên là người lão luyện có kinh nghiệm phong phú.
Tay phải Khang Thuận Phong đánh ra, tay trái liền thu về chặn trước mặt, nghiêng người đổi vai đã thành thói quen khi cậu ra tay, cả người nghiêng thành một đường với La Thiết Dân.
Cánh tay hai người giao nhau, phát ra âm thanh bịch, La Thiết Dân đánh quyền, cũng đang đánh trên cánh tay chặn trước người Khang Thuận Phong, lại vang lên một tiếng bịch.
Khang Thuận Phong không khỏi lùi sau một bước, sức mạnh của đối phương quả thực rất lớn, hai tay cậu cũng âm ỷ đau.
Phải biết rằng từ khi bắt đầu luyện quyền, ngày nào Khang Thuận Phong cũng phải dùng hai tay bổ cây, trong các loại quyền pháp như Hồng quyền, thông bối, phách quải…vv đều có, luyện tới sau cùng, hai tay đập vào nhau, vang lên bang bang như gậy gỗ tấn công nhau, những người khỏe mạnh bình thường không luyện quyền, đập hai tay với cậu, có thể tê dại nửa thân người, nhưng hai tay La Thiết Dân lại khiến cánh tay cậu đau âm ỷ.
Khang Thuận Phong lùi sau, La Thiết Dân cũng trong lòng cả kinh vì sức mạnh của cậu, thầm nghĩ: Phải chăng đã xem nhẹ đối phương rồi, vì cánh tay hắn cũng đang có cảm giác đau buốt.
Lúc này liền thấy Khang Thuận Phong xoa hai tay, dáng vẻ đau đớn khó nén.
La Thiết Dân liền yên tâm, thầm nghĩ: Tên này không biết nông sâu, dùng lực lớn, chính hắn cũng không chịu được, nhưng chân sau lại bước tới trước, lại nhấc chân tới trước, xông tới, chính là hành pháp cũ, thừa dịp ngươi phạm sai lầm, liền lấy mạng ngươi. Cánh tay ngươi đau, võ công không bằng ta, ta sẽ miễn cưỡng đánh tới.
Khang Thuận Phong thấy hắn tới, liền xoay người, xoay eo vặn hông, quay người đi.
Phía trước chạy, chân phía sau lại vung lên, ngăn chân La Thiết Dân. Sau đó bắn ra một bước, từng bước ngăn đá, khiến La Thế Dân không đuổi kịp. La Thiết Dân thấy đối thủ đã đánh thế lùi, liền biết đối thủ đã e sợ, trở nên thiếu thận trọng cảnh giác, bị Khang Thuận Phong ngăn lại, khiến hắn tức giận, khi cậu lại giơ chân lên, không đuổi theo nữa, mà giơ chân làm động tác lướt thấp, muốn tấn công hai chân cậu.
Vì ban nãy đã biết, khả năng chống đỡ, đánh trả của đối phương rõ ràng không bằng mình, nên lúc này hắn dùng sức, nếu đánh trúng, hắn đoán chừng chân Khang Thuận Phong không đứt cũng khó mà đứng thẳng được.
Lúc này hắn dùng lực lớn, tất nhiên biên độ của động tác cũng lớn, biến chiêu cũng không dễ dàng.
Lúc trước Khang Thuận Phong lấn tâm trá ý, dùng sự kiêu ngạo của thanh niên chính là dụ hắn xem thường mà trọng kích được ăn cả ngã về không này. Những thứ thế này rất tinh xảo, nếu là hai kẻ lão luyện giao đấu, rất ít khi sử dụng trọng kích với lực lớn như vậy. Quyền bỏ ra bảy phần lực, giữ lại ba phần cho mình, vì sao? Chính là để biến hóa.
Lực đi thân không, khó tránh khỏi không kịp biến hóa.
Mọi người đều đã xem qua video vật tay trên mạng giữa Trần Tiểu Vượng và Liêu Bạch, kiểu đó không cần công, nhưng lại cần phương pháp đẩy, thật ra là một kiểu bất đắc dĩ, mọi người đều không thể thua. Hơn nữa đối thủ lại là cao thủ, nên càng giữ lại nhiều lực biến hóa, tới cảnh giới vật tay của họ, một chút sơ hở nhỏ là có thể khiến đối phương thất bại thảm hại.
Hơn nữa, càng phát lực mạnh, báo hiệu càng lớn, đối phương càng dễ né tránh.
La Thiết Dân thấy Khang Thuận Phong e sợ, tất nhiên dám đánh ra chiêu pháp này. Vì quyền pháp một là có gan, hai là chớp, ba là bản lĩnh, không dám ra chiêu, hoặc ra chiêu do dự, chỉ có con đường chết.
Hơn nữa La Thiết Dân chỉ sử dụng chiêu này, cũng là một mất một còn với Khang Thuận Phong, cậu hết lần này tới lần khác sử dụng cùng một động tác ngăn chặn hắn, cho hắn cảm giác quán tính, cảm thấy lần này cậu cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng cho dù Khang Thuận Phong dùng cùng một động tác ngăn cản hắn, lại càng nâng cao tinh thần chờ đợi biến chiêu.
Với nhẩm tính vô tâm, nên chính trong nháy mắt La Thiết Dân đưa chân đón đánh, Khang Thuận Phong vốn nên đá chân lùi sau một chút rồi thu về, xoay người, một cú đánh như hổ xoay mình đánh tới.
Tay trái đánh xuống trước, đánh tung tay La Thiết Dân che đầu, mặc dù chưa mất thế, nhưng đã bị mất sức. Thủ pháp Hồng quyền chí trong trong hoa có quả, trong quả có hoa, hai tay giao cắt trong nháy mắt, Khang Thuận Phong liền giương tay biến chưởng, một cú điêu thủ Hồng quyền đánh trên cánh tay La Thiết Dân, kéo đi, lúc này tay phải cũng đánh tới.
Biết đối phương là cao thủ võ thuật thật sự, chứ không phải cao thủ thi đấu thể dục thể thao trên lôi đài như Lý Kế Tiên, Khang Thuận Phong cũng không dám lưu thủ, nắm đấm đánh thẳng tới mắt, mũi đối phương.
Khi Khang Thuận Phong rút chân về, La Thiết Dân liền biết tình hình không ổn, theo bản năng giơ nắm đấm lên, trong nháy mắt bị đánh mất thế, liền đạp chân trước, muốn lùi ra ngoài vòng, hắn vẫn chưa kịp tăng tốc lùi sau, tay phải Khang Thuận Phong đã đánh tới, nhưng dù sao hắn cũng có thế lùi sau, nắm đấm đó không đánh tới mắt, chỉ cọ trên sống mũi.
Máu mũi liền bắn ra.
La Thiết Dân nhảy mạnh về sau, vừa định chỉnh lại tư thế, chân sau Khang Thuận Phong đá lên, nhào một bước dài, liền đuổi tới. La Thiết Dân còn chưa chỉnh xong tư thế, liền hét lớn, một quyền thẳng đánh tới khuôn mặt vẫn còn mơ hồ trước mặt.
Lúc này mắt Khang Thuận Phong thấy rõ, thấy hắn đánh tới, theo bản năng nghiêng người đổi vai, cổ tay phải đánh tới cổ tay La Thiết Dân, đinh chủy tay trái thuận cánh tay đánh xuống nách hắn. Cú đánh này cũng không lưu thủ, người ngồi hàng phía trước đều nghe thấy tiếng quyền đánh trúng da thịt.
Người La Thiết Dân run lên, mặc dù nách hắn cũng từng luyện công, nhưng những nơi yếu như vậy, có luyện nữa cũng vẫn yếu hơn những nơi khác, cú đánh này mặc dù không đủ làm thương hắn, nhưng cũng khiến hắn đau hết tim phổi.
Hắn không khỏi gầm lên một tiếng, nhất thời cơ thể không có phản ứng gì.
Cú đánh của Khang Thuận Phong được lợi, người liền dừng lại, chân phải bước lên, kìm chân phải La Thiết Dân, tay phải thuận thế đánh xuống dưới, liên tục xuất quyền kẹp chân sau La Thiết Dân lại, chân trái như bọ cạp độc cuộn đuôi nhảy lên. Đây chính là chân bước sai đánh ngã nhầm mỹ nữ soi gương trong Hồng quyền.
La Thiết Dân liền cảm thấy mặt mình như bị thiết bản đập trúng, một chân dồn trọng tâm vào chân phải hắn, đem cả người hắn làm lực cánh tay, hắn tất nhiên cũng không thể vững người, nằm ngửa ra sau rồi ngã bổ chổng xuống.
Cơ thể khỏe mạnh hắn ngã trên mặt sàn, phát ra tiếng vang “bịch” cực lớn.
Giảng viên, sinh viên đại học tài chính bên dưới đều ngây người.
Trần Nhị Trụ cũng ngây người, hắn hiểu rõ hơn những giáo viên, sinh viên ít tiếp xúc với võ thuật kia. Mỗi bước tính toán sau khi Khang Thuận Phong lên sàn đấu, hắn hiểu rất rõ. Hắn đột nhiên cảm thấy, đấu pháp như thần cơ quỷ đạo trước mặt, rất nhiều người luyện võ thuật truyền thống, loại khi công pháp thành như vậy, đã nghĩ có thể thiên hạ vô địch, nực cười biết bao.
Từ trước tới này quyền thế thông binh pháp, không thông binh pháp chớ luyện quyền.
Khang Thuận Phong từng nói với hắn câu này, lần này thật sự như đóng dấu trong đầu hắn.
Trương Mị kích động tới sắc mặt ửng đỏ, nhìn Khang Thuận Phong trên sân khấu mà mắt lấp lánh ánh sao, đây là bạn trai tôi. Cô thật sự muốn hét lớn cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Cảm nhận hoàn toàn mới hai người là một, tràn ngập khắp người. Cô không biết phải diễn tả cảm giác lúc này thế nào, chỉ nắm chặt nắm tay.
Trang Nghiên cũng đờ đẫn, mặc dù con gái không ủng hộ bạo lực, nhưng bạo lực lại mang tới sự chinh phục và tươi sáng rực rỡ, cũng khiến toàn thân cô run lên. Trang Phỉ cũng vậy, mặc dù cô rất hi vọng người ngã xuống lần này là tên “Háo sắc” đáng ghét đó, nhưng tên háo sắc đó đứng trên bục vẫn có chút điển trai, không, phải là rất điển trai.
Khang Thuận Phong không giống với Lý Kế Tiên, tới đỡ La Thiết Dân dậy. Cậu biết đối phương là người học võ có công lực thâm hậu, mặc dù cậu không biết âm mưu phía sau chuyện này, nhưng theo bản năng cậu có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Võ hành vô thiện nhân, động thủ phân sống chết. Nếu Hồ Tà Tử cười, giống một ông lão hiền từ biết bao, nhưng không ai biết rằng, trên tay ông lão hiền từ này, rốt cuộc từng có bao nhiêu sinh mạng.
Quả nhiên, cậu không tới đỡ, La Thiết Dân liền nhảy lên như cá chép uốn mình, vết máu loang lổ trên mặt, giống như vết thâm.
Các giảng viên, sinh viên lúc này phản ứng lại đều hò hét.
Khả năng đánh, chống trả dũng mãnh khiến mọi người kinh sợ.
La Thiết Dân lạnh lùng nhìn Khang Thuận Phong, đánh tới lúc này, hắn đã biết tiểu từ kia chơi trò giả bộ sói đột lốt cừu. Hắn lại giơ quyền, sứ mệnh trên người hắn vẫn chưa hoàn thành, trong lòng bừng lên ngọn lửa.
Khang Thuận Phong lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, cậu biết đối thủ vẫn chưa chịu phục, nhưng dù sao đây cũng là buổi dạ hội mừng quốc khánh ở trường, ai đánh ai trọng thương cũng đều phiền phức. Cậu lùi sau một bước, mắt nhìn tới người dẫn chương trình Ngô Ny Ny, vẫn khẽ liếc La Thiết Dân.
Ngô Ny Ny vội bước lên trước, giơ mic nói: “Cảm ơn màn biểu diễn đặc sắc của hai bạn, mời hai bạn xuống dưới cánh gà nghỉ ngơi, sau đây xin tiếp tục các tiết mục trong buổi dạ hội …..” Lời cô lập tức như bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo.
Khang Thuận Phong liền chắp tay, nhảy xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay, quay về chỗ ngồi. La Thiết Dân cũng được người trong hội Thái quyền đưa xuống sân khấu.