Lúc trợ lý Chu đi vào, trước bàn của Nguyễn Hoàng Phúc có tám người đứng, nguyên một đám bị chửi cho không ngẩng mặt lên được, cúi đầu không dám lên tiếng.
Anh nhíu mày: “Ra ngoài cả đi, sáng mai trước khi tôi đến, bản kế hoạch mới phải có trên bàn của tôi.”
Mấy vị giám đốc như được đại xá, nối đuôi nhau đi ra.
Nguyễn Hoàng Phúc đã làm việc liên tục hơn bảy mươi hai tiếng đồng hồ, dù thân thể của anh có tốt đến thế nào cũng mệt mỏi vô cùng: “Bên phía tòa án nói sao?”
Trợ lý Chu báo cáo chi tiết: “Từ đoạn băng giám sát cho thấy, lúc quản gia ngã lầu, cô Trần Hà Thu luôn ở trong phòng bệnh, không ra ngoài.”
“Còn gì không?”
“Cô Trần Linh Nhi dẫn quản gia vào phòng bệnh ở tầng mười lăm rồi đi ra ngoài một mình. Trong ba phút này, là khoảng thời gian quản gia ngã xuống.”
Rầm…
Nguyễn Hoàng Phúc nện một đấm mạnh mẽ xuống bàn làm việc.
“Biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
“…” Nguyễn Hoàng Phúc căn dặn: “Đi hỏi thăm, Trần Hà Thu lúc nào mới ra tù.”
“Vâng.”
Thành phố Hà Nội hào nhoáng, xa hoa trụy lạc, thành phố người người bận rộn, nhưng trong hội sở Dạ Yến vẫn ngợp trong ánh vàng son.
Trần Hà Thu chuẩn bị đi thay quần áo, đổi đồ của cô, chị em ở hội sở Dạ Yến ngày càng nhiều, trước kia còn được một người một phòng, Phùng Xuân là cô đưa đến nên tất nhiên là ở cùng phòng với cô.
Trở về phòng, cô không thấy Phùng Xuân đâu.
Trần Hà Thu đang chuẩn bị ra ngoài tìm xem, liền thấy Phùng Xuân vô cùng lo lắng chạy về, đóng cửa sầm một phát.
“Sao vậy?”
“Có mấy vị khách động tay động chân, mấy người khác bận quá nên nhờ em đến tiếp rượu, bị họ động tay động chân.”
Trần Hà Thu kéo cô ấy lại: “Họ… còn làm gì với em không?”
Phùng Xuân cắn răng lắc đầu: “Dạ không, dưới tình thế cấp bách, em đạp người ta một cái rồi vội chạy về.”
“Không chịu thiệt là được rồi, sau này không nên ra ngoài đó nữa.”
Đang nói thì cửa bị gõ.
Phùng Xuân càng hoảng sợ hơn: “Có phải đến bắt em không?”
“Đừng tự dọa mình, trốn sau chị, chị đi mở cửa.”
Trần Hà Thu cầm trong tay một cái cột treo quần áo, hít sâu một hơi.
Mở cửa…
“Ôi mẹ ơi!” Hoàng Thúy Vân hét to: “Trần Hà Thu, đúng là cậu rồi!”
“Thúy Vân?” Trần Hà Thu vội cúi người để cô ấy vào: “Sao cậu lại đến đây?”
Hộp đêm Dạ Yến không phải nơi để một tiểu thư con nhà giàu nghiêm chỉnh có thể đến.