Chị Trân rất trượng nghĩa, giữ cả cô và Phùng Xuân lại bộ phận phục vụ để rửa chén, không cần phải ra ngoài gặp người.
“Nguyễn Hoàng Phúc và Trần Linh Nhi cũng chưa kết hôn, tiệc đính hôn năm đó cũng rối tinh rối mù, toàn lời đàm tiếu, không biết có phải báo ứng hay không.”
Lúc Trần Hà Thu đang rửa chén, chị Trân ngồi cạnh cô hút thuốc. Đã năm năm trôi qua mà chị Trân vẫn diễm lệ như trước, thế nhưng khóe mắt đã lộ ra mấy nếp nhăn.
“Ở tiệc đính hôn đột nhiên xuất hiện một đám côn đồ vượt qua bảo an sâm nghiêm của tập đoàn Nguyễn Thị tiến vào, ngay tại buổi tiệc nói ra việc Trần Linh Nhi thuê họ hãm hại Trần An Như, sau đó còn không chịu trả tiền. Trong nhất thời toàn hội trường như muốn nổ tung, một bữa tiệc đính hôn đang yên đang lành bị người khác làm cho đổ bể.”
Chị Trân nói xong thì cúi đầu nhìn cô: “Sao em có vẻ không bất ngờ chút nào thế?”
Trần Hà Thu rửa xong chén đĩa, xả nước, lau khô, để vào tủ khử độc: “Có gì đâu mà kinh ngạc, bọn họ với em đã sớm không còn quan hệ gì.”
Chị Trân gật đầu: “Cũng đúng, em có thể bắt đầu cuộc sống mới là tốt rồi, yên tâm ở lại chỗ này của chị, vừa hay cần lao động mà lại không có người đây.”
“Cảm ơn chị Trân, em còn thiếu chị sáu mươi triệu, cứ trừ vào lương của em.”
“Chị đây đường đường là bà chủ của Dạ Yến, còn cần sáu mươi triệu này của em sao?” Chị Trân bóp nát tàn thuốc vương mùi bạc hà, lại châm thêm điếu nữa: “Còn vụ quản gia của nhà họ Nguyễn bị giết thì cũng đã có chứng cứ mới. Hoa Hồng, em nói xem có phải có người đang âm thầm giúp em không? Nếu không thì sao án đã qua năm năm, còn có người cứ bám lấy mãi không buông?”
Trần Hà Thu nhớ đến luật sư Phạm Minh kia.
“Nghe nói gần đây tra được băng ghi hình giám sát của bệnh viện, toàn bộ hành vi của thủ phạm đều bị ghi lại, đã được trình lên tòa án.”
Trần Hà Thu nói: “Muốn tra camera giám sát thì lúc nào tra chẳng được, năm năm trước cũng có thể tra, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Trần Linh Nhi cứ nhất quyết khẳng định là em, Nguyễn Hoàng Phúc vì cô ta mà một tay che trời, có muốn giấu đi đoạn ghi hình ấy cũng không phải việc gì khó.”
“Có lẽ em đã đoán sai rồi, thật ra không phải Nguyễn Hoàng Phúc.” Chị Trân nói đến hào hứng, dập tắt điếu thuốc, nói: “Em đoán xem là ai?””
Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé! Trần Hà Thu lại rửa xong một mớ chén đĩa: “Chị Trân, em thật sự không muốn đi quá giới hạn.”
“Được được được, phân rõ giới hạn.” chị Trân quơ quơ làn khói: “Chân tướng về cái chết của An Như đã rõ ràng rồi, em không cần phải mang gánh nặng mà sống nữa, có gì cứ nói chị, chị sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
Có đàn em đến báo, bên ngoài có người gây sự đánh nhau, chị Trân vội vội vàng vàng ra ngoài xem tình hình.
Trần Hà Thu rửa xong chồng chén đĩa cuối cùng, cho vào tủ khử độc.
—-
Phòng CEO tập đoàn Nguyễn Thị.
Toàn bộ nhân viên đều ra sức vùi đầu làm việc, không dám hé một câu, gần đây tổng giám đốc rất đáng sợ, ai gây thì chết
Mới một buổi sáng đã sa thải bốn giám đốc rồi.