Quản Gia nói: “Ông chủ, cậu chủ tôi thấy từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, tính cách đó của cậu, e rằng dù cho mợ chủ nói ra sự thật, cậu ấy nhất định sẽ không tin.”
Ông Nguyễn thở dài thườn thượt: “Ngày mai ông cứ đi trước đi, chúng ta trước tiên phải tìm ra chân tướng, nếu thật sự là Trần Hà Thu đã cứu lấy Hoàng Phúc một mạng, vậy thì lão già này liều mạng cũng phải bảo vệ đứa cháu dâu của tôi!”
“Vâng,” Quản gia gật đầu nói: “Ông chủ, ông nghỉ ngơi cho tốt, đợi tin tức của tôi.”
Ông Nguyễn nói một cách chân thành: “Ông cả đời này làm việc ở nhà họ Nguyễn chúng tôi, Hoàng Phúc luôn coi ông là bề trên, tóm lại là…… Mấy năm nay vất vả cho ông rồi.”
“Đây đều là những việc tôi phải làm mà,” Quản gia trấn an nói: “Hy vọng lão già khọm tôi đây, còn có thể giúp đỡ cậu chủ làm một chút chuyện.””
Khi tia nắng đầu tiên của sáng sớm tinh mơ chiếu rọi vào, Trần Hà Thu từ từ tỉnh dậy.
Lê Anh Huy không biết đã đến lúc nào, ngồi trên cửa sổ nhìn cô cười: “Tỉnh rồi à?”
“Tổng giám đốc Lê,” Trần Hà Thu chật vật ngồi dậy, “Sao anh lại đến đây……”
“Chậc chậc, cô thật đúng là đáng thương, cái mạng nhỏ xém chút đã không còn nữa rồi, cha mẹ cả người nhà cũng không đến thăm cô lấy một lần.” Hai tay Lê Anh Huy vừa nâng lên, từ cửa sổ nhảy xuống, Trần Hà Thu lúc này mới để ý đến, anh ta hôm nay đã thay bộ áo quần thể thao, đầu tóc cũng nhuộm thành màu đen tuyền, trông giống như một cậu bé thiếu niên tràn đầy ánh nắng thời còn đi học.
“Sao vậy, đẹp trai à?”
Trần Hà Thu gật đầu: “Ừm, đẹp trai.”
“Tôi đẹp trai hay là Hoàng Phúc đẹp trai?”
Trần Hà Thu bị hành động trẻ con của anh ta chọc cười: “Anh đẹp trai.”
Lê Anh Huy hài lòng, liếc mắt ngồi bên cạnh giường cô, “Này, chuyện hôm qua tôi nói, suy nghĩ như thế nào rồi?”
Trần Hà Thu có chút ngỡ ngàng: “Chuyện gì?”
“Ly hôn ở bên cạnh tôi đi.” Lê Anh Huy nói: “Tôi muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, so với Nguyễn Hoàng Phúc không thiếu thứ gì mà phải không?”
Trần Hà Thu khó hiểu: “Tổng giám đốc Lê, tại sao lại là tôi? Con người trưởng thành giống nhau rất nhiều, tôi thật sự không muốn lại dính dáng đến cái từ “người cũ” đó nữa.”
“Thực ra cũng không phải,” Lê Anh Huy hất cằm, đó có vẻ là cử chỉ đặc trưng của anh ta, “Này, những lời mà lần trước tôi nói với cô, vốn cô không nghe có phải không? Tất cả mọi chuyện, cô đều phải thử, ví dụ như nói tôi.”
Trần Hà Thu vô cùng mệt mỏi: “Xin lỗi Tổng giám đốc Lê, tôi thực sự vô cùng cám ơn anh đã ba lần bốn lượt giúp đỡ tôi, nhưng tôi thật sự không dám thử nữa, tôi chỉ muốn kiếm tiền thật nhiều, nuôi đứa em trai đi học.”
“Học phí, tiền sinh hoạt của em trai cô tôi trả rồi.” Lê Anh Huy giống như ông chú vắt chéo chân, “Còn có gì nữa? Túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm, trang sức? Tôi sống một ngày, dâng hiến cho cô một ngày.”
Trần Hà Thu tức giận: “Tổng giám đốc Lê muốn bao nuôi tôi?”
“Không muốn?”
“Tôi đang thiếu tiền, tôi cũng đã từng đi làm tiếp rượu ở hộp đêm Dạ Yến, nhưng tôi hoàn toàn không muốn biến mình thành một món hàng.”
Lê Anh Huy bực bội vò đầu bứt tóc: “Mẹ kiếp, không phải phụ nữ luôn muốn những thứ này sao, cô thật là không có thú vị.”
Trần Hà Thu quay đầu đi chỗ khác: “Xin lỗi, suy nghĩ của tôi tương đối truyền thống.”