Hoàng Thúy Vân hào khí nói: “Chị em tốt là gì? Là cùng nhau giải quyết khó khăn, cùng nhau gánh vác khi gặp cản trở. Mà này, cậu gọi mình có việc gì vậy?”
Trần Hà Thu dừng lại nói: “Cuối tuần cậu có thời gian không? Mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Vào ngày chủ nhật, trời trong xanh. Trần Hà Thu và Hoàng Thúy Vân hẹn nhau tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Hoàng Thúy Vân do dự: “Cậu đã thực sự quyết định chưa?”
“Ừ.” Trần Hà Thu nói: “Nhưng mình không có kinh nghiệm, cũng không biết phải làm thế nào, nên mình muốn hỏi cậu, dù sao thì cậu cũng có kinh nghiệm hơn mình.”
Hoàng Thúy Vân gật đầu: “Kỳ thực, du học ở nước ngoài khá tốt. Bằng đại học của cậu quả thực có chút vấn đề ở Việt Nam, vẫn nên ra nước ngoài học thì hơn. Cậu có trường nào muốn học không?””
“Mình đã tìm hiểu. Chi phí ở Mỹ quá cao, ở châu Âu thì có ít lựa chọn quá. Mình thích Đại học Melbourne hơn.”
“Đó là một ngôi trường lâu đời, không dễ vào đó đâu.”
Trần Hà Thu mỉm cười: “Cố hết sức thôi.”
Hoàng Thúy Vân an ủi cô: “Nhưng mình không nghĩ cậu sẽ có vấn đề gì đâu. Hồi còn đi học, tiếng Anh của cậu đã rất tốt. Điều đó so với những kiến trúc sư khác mạnh hơn, khẳng định có thể đỗ vào.”
“Mình không biết nhiều về trình tự ra nước ngoài.” Trần Hà Thu ngượng ngùng nói: “Mình không biết làm thế nào để đăng ký. Mình ở trong đó lâu rồi, cảm giác hơi lạc lõng với xã hội. ”
“Không sao, để cho mình! Nhưng …” Hoàng Thúy Vân ngập ngừng hỏi, “Học phí không phải là một khoản nhỏ. Dù đỗ, cậu vẫn sẽ phải vừa làm việc vừa học tập, về sau có thể sống bằng học bổng. Nhưng học phí cho học kỳ đầu phải tự trả. ”
Trần Hà Thu cau mày: “Khoảng bao nhiêu tiền?”
“Tiền học phí sẽ tốn hơn ba trăm năm mươi triệu, cộng thêm vé máy bay, tiền bảo hiểm, ít nhất cũng phải bảy trăm triệu. Hà Thu, nếu không mình sẽ giúp cậu trước, sau này cậu… ”
Trần Hà Thu lắc đầu nhanh chóng: “Không, Vân, mình có.”
Hoàng Thúy Vân nhìn cô đầy nghi ngờ: “Thật sao?”
“Chậc chậc,” Trần Hà Thu có chút áy náy, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Mình sẽ sớm có.”
Tạm biệt Hoàng Thúy Vân, Trần Hà Thu gửi email cho Ngô Nhật Lâm nói rằng cô muốn đi du học. Ngô Nhật Lâm đã nhanh chóng trả lời và yêu cầu cô đến văn phòng gặp anh sau khi làm việc vào thứ hai.
Đang kiểm tra để làm việc vào thứ hai, Trương Thành Khiêm đã bị tra tấn bởi vụ án sân chơi sắp sụp đổ, vì vậy anh đã vội vàng đến gặp Trần Hà Thu để được giúp đỡ.
Trần Hà Thu đã giúp anh ấy điều chỉnh số liệu và chỉ ra một vài vấn đề trong bản vẽ thiết kế. Mắt Trương Thành Khiêm sáng lên, anh cảm ơn cô nhiều lần.
Trần Hà Thu đứng dậy đi đến văn phòng của Ngô Nhật Lâm.
Ngô Nhật Lâm hiển nhiên đã đợi cô một lúc rồi, câu đầu tiên là: “Em suy nghĩ kỹ rồi?”
Trần Hà Thu gật đầu: “Tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi có thể đi vào Ngô thị là nhờ Thúy Vân giúp đỡ. Nếu không, với tấm bằng đại học của tôi, tôi thậm chí không thể tìm được một công việc trợ lý. Giám đốc Ngô, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, tôi muốn đi học để cải thiện bản thân, để phục vụ tốt hơn Ngô thị sau khi trở về. ”
Ngô Nhật Lâm cười: “Trong trường hợp này sẽ dễ dàng giải quyết hơn, cô với Thúy Vân cũng sẽ giải quyết tốt. Được rồi, Tôi chúc cô sớm đi học về, vị trí ở Ngô thị luôn dành cho cô.”