“Nguyễn Hoàng Phúc, ly hôn và không ly hôn bây giờ có khác gì nhau? Cho dù tôi có thể đợi hai năm, Trần Linh Nhi có thể đợi được không? Đứa trẻ trong bụng cô ấy có thể đợi được không? Có phải đến khi đứa trẻ được một tuổi, có thể nói chuyện rồi mới nói với đứa nhỏ rằng vợ của bố nó là một người khác?”
Nguyễn Hoàng Phúc không nói.
Trần Hà Thu đứng dậy đi tới cửa: “Cho dù Trần Linh Nhi đã làm gì với tôi đi chăng nữa thì đứa trẻ là vô tội. Nguyễn Hoàng Phúc, đó cũng là con của anh, anh hãy chịu trách nhiệm với nó đi.”
Trần Hà Thu bước ra khỏi phòng hộp đêm rồi tìm một hiệu thuốc bước vào.
“Không thoải mái ở đâu?” Nhân viên hiệu thuốc hỏi cô.
Trần Hà Thu lắc đầu: “Tôi muốn thuốc tránh thai.”
Nhân viên hiệu thuốc hiểu rõ, đưa cô đến một trong các quầy rồi hỏi: “Hai mươi bốn giờ hay bảy mươi hai giờ?”
Trần Hà Thu mím môi: “Hai mươi bốn giờ.”
Cô nhân viên lấy ra hai hộp thuốc đưa cho cô: “Một hộp sản xuất tại Việt Nam, một hộp là hàng nhập khẩu. Cô muốn loại nào?”
Trần Hà Thu cầm trong tay hai hộp thuốc, so sánh qua lại: “Có gì khác nhau?”
Nhân viên khịt mũi, nghịch điện thoại: “Hàng nhập khẩu có tác dụng tốt hơn và đắt hơn”.
“Cái này giá bao nhiêu?”
“Bốn trăm hai mươi nghìn.”
“Còn những cái trong nước thì sao?”
Nhân viên bán hàng nhìn cô: “Ba mươi lăm nghìn.”
Trần Hà Thu sờ túi, chỉ còn lại bảy mươi nghìn tiền lẻ, giờ cô đặc biệt muốn đòi Nguyễn Hoàng Phúc một triệu.
“Lấy cho tôi một cái trong nước.”
Thuốc rẻ có lẽ không có hoa hồng nên thái độ của người bán hàng ngay lập tức chuyển sang vẻ khác:
“Sản phẩm trong nước không được bảo hiểm. Nếu cô có thai, cô sẽ phải phá thai. Cô có thể suy nghĩ lại về điều đó.”
Trần Hà Thu làm sao không biết, nhưng mà cô không có tiền để mua thuốc tránh thai ngoại nhập.
“Tôi lấy loại sản xuất trong nước.”
Sau khi thanh toán tiền, cô mở gói lấy một viên thuốc ra đưa lên miệng nuốt xuống. Trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng xác suất mang thai sẽ không xảy ra với mình. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Hoàng Thúy Vân.
Hoàng Thúy Vân nhận được cuộc gọi của cô, cảm thấy rất có lỗi: “Hà Thu, mình xin lỗi, mình không nên kéo cậu đi uống rượu. Cái tên phiền phức Ngô Nhật Lâm đã nói với mình rồi, nếu lần trước không có cậu bảo vệ mình thì mình nhất định sẽ bị những người đó làm nhục.”
“Không trách cậu, ai có thể ngờ chuyện này sẽ xảy ra chứ.” Trần Hà Thu lo lắng nói: “Thúy Vân, ba mẹ cậu có biết chuyện đó không?
“Sao mình dám cho họ biết …” Hoàng Thúy Vân thấp giọng: “Để họ biết mình đi uống rượu ở nơi như vậy thì mình không bị chặt chân thì cũng sẽ bị mắng chết!”
“Mình xin lỗi, cậu cũng chỉ muốn đi cùng với mình.”