Mẹ Giang nghe vậy thì vui mừng ra mặt, còn là loại vui mừng vì cuối cùng bắp cải thảo ế ẩm nhiều năm của nhà mình đã có người hốt.
Sơ Hiểu Hiểu dại ra nhìn mẹ Giang vô cùng thân mật nắm chặt hai tay của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà bình tĩnh của Giang Diễn đang chậm rãi uống xong chút canh cuối cùng trong bát, không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Không phải anh thì không gả.
Gả?!
Mà bên kia, mẹ Giang dường như đã bắt đầu suy nghĩ đến việc chung thân đại sự của bắp cải thảo, lại nói: “Con xem, hai con đều bận rộn công việc, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, có chút sự nghiệp vẫn tốt, về sau nếu hai con có con, mẹ sẽ tới giúp hai con chăm sóc chúng.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sau này nếu hai người có con.
...Hai người có con.
Sơ Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn bụng mình một giây, đột nhiên có cảm giác say xe chóng mặt.
Không, cô chắc chắn là đang ngồi tr.ên tên lửa.
Chưa gì mà đã có con luôn rồi.
Trong vài giây Sơ Hiểu Hiểu thất thần, mẹ Giang đã bàn từ trung tâm ở cữ cho đến trường giữ trẻ.
“Mẹ.” Giang Diễn cuối cùng cũng ngắt lời mẹ Giang khi bà bắt đầu nói về vẻ ngoài đáng yêu của cháu gái mình trong bộ đồng phục nhà trẻ, “Mẹ nghĩ cái gì vậy, còn ăn nữa không?”
Tất cả ảo tưởng thoáng chốc bị cắt đứt, mẹ Giang tức giận nói: “Hai mẹ con chúng tôi đang nói chuyện, việc gì đến anh?”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn yên lặng nhìn Sơ Hiểu Hiểu mặt đỏ tới mang tai, bất đắc dĩ nói: “Con xấu hổ, xấu hổ đó mẹ hiểu không? Thông cảm cho con trai của mẹ chút đi mà.”
Sơ Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, theo tiếng nhìn lại.
Tầm mắt hai người nhanh chóng giao nhau giữa không trung.
Cô mờ mịt chớp mắt, chợt thấy Giang Diễn hơi nâng cằm, ý bảo cô vào bếp trước.
Sơ Hiểu Hiểu do dự giây lát, thành thật đứng dậy: “Mẹ, con, con ăn no rồi.”
Mẹ Giang sửng sốt, vội vàng thoát khỏi cảm xúc khi nói chuyện với Giang Diễn, hòa ái hỏi: “Đã no rồi sao? Không ăn thêm nữa à?” E b o o ktruyen.v n
Sơ Hiểu Hiểu cười trừ, thu dọn bát đũa bỏ vào phòng bếp như chạy trốn.
Có điều chưa tới giây lát, Giang Diễn cũng đi theo sau.
Sơ Hiểu Hiểu trong chốc lát vẫn chưa kịp hoàn hồn, Giang Diễn đã vén tay áo mở vòi nước, bắt đầu chuẩn bị rửa chén.
Cô cuối cùng chần chừ mở miệng: “Anh có ý gì?”
Giang Diễn nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Sơ Hiểu Hiểu không hiểu nổi nói: “Không phải anh bảo em vào bếp à?”
Giang Diễn bình tĩnh rửa chén của mình, thuận tay cầm lấy phần của Sơ Hiểu Hiểu, trong tiếng nước chảy róc rách nói: “Nếu không thì sao? Tiếp tục nghe con gái của chúng ta học từ tiểu học lên trung học, sau khi tốt nghiệp đại học thì bốn thế hệ sẽ sống chung với nhau?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Mẹ nó chứ bốn thế hệ sẽ sống chung với nhau.
Sơ Hiểu Hiểu thành thật nói: “Vậy thì con gái của anh quá dữ dội.”
Giang Diễn nghe vậy sửa lại: “Không, rõ ràng là con gái chúng ta.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Minh Minh* là ai?”
(*rõ ràng (明明) có âm Hán Việt là minh minh, thường dịch tên thì lấy theo âm Hán Việt.)
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghẹn ngào của Giang Diễn, suýt nữa cười ngất xỉu, vui tươi hớn hở nói: “Giang Minh Minh? Mẹ anh có biết anh đã đặt tên cho con gái của mình chưa?”
Giang Diễn không khỏi châm chọc: “Sau đó đứa thứ hai gọi là Hồng Hồng sao?”
Sơ Hiểu Hiểu đầu đầy gạch đen, vốn còn cảm thấy không có gì, đột nhiên Giang Diễn nhắc tới như vậy, trong đầu đều là Tiểu Minh Tiểu Hồng* thống trị các cuốn sách giáo khoa Toán học và tiếng Trung thời tiểu học, vất vả lắm mới nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán, phút chốc phản ứng lại ——
Tại sao cô lại ở chỗ này thảo luận với Giang Diễn vấn đề đứa thứ hai?!
(*Tiểu Minh và Tiểu Hồng là nhân vật đã thống trị sách giáo khoa Toán và tiếng Trung cấp tiểu học những năm 70, 80, 90 và 00, trong 30 đến 40 năm, thường xuất hiện trong các bài văn tiểu học, tiếng Anh, Toán và truyện cười - nguồn: Baidu.)
Mà tên kia đã chậm rãi lau khô tay, thấy Sơ Hiểu Hiểu vẫn còn đứng im bất động, anh đợi chừng nửa giây rồi hai tay khoanh trước ng.ực, gọi cô: “Mẹ Minh Minh, đang nghĩ gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, thái dương giật giật.
Giang Diễn nói: “Ra ngoài đi dạo vài vòng không?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt: “Bây giờ?”
Giang Diễn gật đầu: “Hoặc là em muốn tiếp tục tán gẫu với mẹ anh cũng được.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Đừng!”
Cô vô thức lên tiếng trả lời, sau khi cẩn thận ngó nghiêng ngoài cửa lại hạ giọng nói tiếp: “Em chưa sẵn sàng tưởng tượng ra cảnh bốn thế hệ cùng chung sống với mẹ anh đâu, đáng sợ lắm biết không!”
Giang Diễn như có điều suy nghĩ nhìn cô, không đáp lời, lại nghe Sơ Hiểu Hiểu r.ên rỉ: “Chờ đến lúc đó em ít nhất cũng bốn, năm mươi tuổi rồi!”
Giang Diễn: “...”
“Được rồi, cục cưng.” Giang Diễn buồn cười nói, “Em muốn đi đâu?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Chỗ nào cũng được à?”
Giang Diễn: “... Cũng không phải, ví dụ như xông vào nhà dân thì không được.”
Sơ Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Trường trung học thành phố Lâm được không?”
Trong ấn tượng của Sơ Hiểu Hiểu, trường trung học thành phố Lâm cách nhà cũng không quá mười lăm phút đi bộ, dù sao lúc trước bố mẹ cô cũng có chấp niệm rất sâu đối với môi trường học, dù có liều mạng cũng muốn đưa hai chị em cô vào trường học trọng điểm.
Kỷ niệm sâu sắc nhất chính là con ngõ nhỏ bày đầy các loại sạp hàng kia, cô thích nhất là những viên kẹo làm bằng tay, mỗi lần cầm tr.ên tay đều không nỡ ăn.
Sơ Hiểu Hiểu trong lúc nhất thời có chút buồn bã, thẳng đến khi có một cơn gió lạnh lẽo thổi vào mặt, cô mới thoáng run rẩy, trong đầu chỉ còn lại một chữ “lạnh” cực to.
Trước khi ra cửa cô cố ý che kín mình, đeo khăn quàng cổ và mũ len. Chờ cô hào hứng thay giày ra cửa, Giang Diễn đã mặc áo khoác đen đứng bên cạnh xe chờ cô, rõ ràng là kiểu dáng rất bình thường, nhưng đối phương tay dài chân dài, bộ đồ nào khoác lên người anh cũng khí chất hơn mấy người mẫu nam, làm tôn lên khuôn mặt có cảm giác thanh xuân phơi phới kia.
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, Giang Diễn cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn cô.
Sơ Hiểu Hiểu bước nhanh tới trước mặt Giang Diễn, cười hì hì nheo mắt đánh giá anh: “Có ai khen anh rất đẹp trai không?”
Giang Diễn khó hiểu liếc cô một cái, chỉ cảm thấy người trước mắt sợ là lại có chủ ý quỷ quái gì đó, nhưng cũng thản nhiên đáp lại: “Không cần khen, anh biết mình rất đẹp trai.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Quả nhiên sắc đẹp của soái ca hôm nay cũng kinh doanh bình thường.”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn im lặng một giây, nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên trán Sơ Hiểu Hiểu, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào mắt cô.
Giang Diễn: “Vậy chỉ số thông minh của em hôm nay cũng kinh doanh bình thường sao?”
Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy mình sắp cười đến phát điên rồi, cô vất vả lắm mới ổn định lại hơi thở, giải thích: “Em thấy tr.ên mạng có rất nhiều cô gái đu idol đều khen nam thần của bọn họ như vậy.”
Giang Diễn sững sờ, lập tức buồn cười đánh giá: “Ngốc nghếch.”
Sơ Hiểu Hiểu hừ hừ: “Được hời còn khoe mẽ, anh vẫn hưởng thụ đấy thôi, đúng không?”
Giang Diễn không để ý tới cô, bước tới mở cửa xe ngồi vào vị trí lái.
Sơ Hiểu Hiểu vội vàng theo sau, vừa thắt dây an toàn vừa cằn nhằn: “Anh xem anh đi, không thành thật chút nào.”
Giang Diễn: “... Im miệng đi.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh thay đổi rồi, buổi sáng anh còn gọi em là cục cưng, bây giờ lại trở mặt, còn bảo người ta im miệng nữa.”
Giang Diễn: “....”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hứ, đúng là đàn ông.”
Giang Diễn: “Không sợ anh ném em ra ngoài sao?”
Sơ Hiểu Hiểu bày ra dáng vẻ thuần lương vô hại nháy mắt mấy cái: “Vậy trước khi ném em ra ngoài, anh Giang Diễn có thể giải thích một chút không, anh giới thiệu em với người nhà như thế nào?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hửm? Không phải em thì không gả?”
Giang Diễn trầm ngâm nửa giây, nghiêm mặt nói: “Đây là em nói, không phải anh.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
—hết chương 55—
- -----oOo------