“Anh, anh, anh!” Giang Diễn nói như lẽ đương nhiên, Sơ Hiểu Hiểu lập tức phản bác, “Ai thèm quyến rũ anh chứ!”
Nói được một nửa, Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên sửng sốt: “Sao anh biết em không phải...”
Giang Diễn ung dung nhìn cô, cho đến khi Sơ Hiểu Hiểu cắn m0i dưới đến mức sắp bật máu mới nghe thấy anh chậm rãi nói: “Hành lý của em đặt trong góc tường phòng ngủ, còn là anh giúp em xách lên lầu hai, em có động vào hay không chẳng lẽ anh không biết sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu trầm tư một giây: “Cảnh sát các anh ai cũng kiểm soát chi tiết như vậy sao, làm nửa kia của anh chắc áp lực lớn lắm nhỉ?”
“Không biết.” Giang Diễn nói, “Hay em thử xem?”
Thử?
Thử cái gì?
Sơ Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi, đang chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe Giang Diễn nói: “Bây giờ nhớ lại, hôm đó anh đúng là đến tìm chị em.”
Tất cả tâm tư bay bổng giấu kín trong lòng một giây trước bỗng bùng nổ vào thời điểm giọng nói của Giang Diễn vừa dứt.
Cô cẩn thận nín thở, e sợ vừa mở miệng sẽ bộc lộ tất cả sự bất an và nôn nóng ra bên ngoài, hoàn toàn bại lộ ở trước mặt người này.
Trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, Giang Diễn khẽ nhúc nhích, hình như vừa thay đổi tư thế, Sơ Hiểu Hiểu cúi đầu, thoáng nhìn anh đang nửa ngồi dậy.
Giọng Giang Diễn hơi chậm lại: “Hôm đó chắc là họp lớp, điện thoại của cô ấy để quên trong phòng bao, anh tiện đường đưa cho cô ấy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Nhớ lại hình ảnh trong nhật ký, Sơ Hiểu Hiểu yếu ớt mở miệng, tràn ngập giọng điệu không tin nổi: “Thật sự chỉ như vậy thôi sao?”
Giang Diễn ngẩn người: “Nếu không thì sao?”
Sơ Hiểu Hiểu nghiêng mắt, do dự không biết có nên nói hay không, lại nghe Giang Diễn hoài nghi nói tiếp: “Ngay cả mấy chuyện kia mà cô ấy cũng viết vào nhật ký sao?”
Sơ Hiểu Hiểu chần chờ nói: “Chị ấy tỏ tình với anh rồi?”
Giang Diễn trầm mặc một lát, điều này trong mắt Sơ Hiểu Hiểu như đã ngầm thừa nhận.
Hai người nhất thời không hé răng, giây lát sau Giang Diễn mới tiếp tục nói: “Lúc đó rất nhiều bạn học đang ồn ào náo nhiệt, cũng do anh suy nghĩ không chu toàn, quả thật đã nói ra lời từ chối khá nặng nề, con gái nhà người ta khó tránh khỏi da mặt mỏng, bật khóc bỏ chạy, anh vốn định gửi xin lỗi cô ấy.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “Sau đó anh thậm chí còn tự kiểm điểm lại bản thân, có lẽ lúc đó anh có thể uyển chuyển một chút, hoặc là đùa giỡn một chút, biết đâu cô ấy có thể tránh được chuyện đó.”
Có lẽ...
Có thể tránh được phải không?
Sơ Hiểu Hiểu ôm đầu hít một hơi thật sâu, giống như có một bàn tay vô hình dần dần bóp chặt cổ họng của cô, sắp sửa không thở nổi.
Giang Diễn nói: “Nói không hối hận là giả, đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác thất bại và bất lực chưa từng có. Rõ ràng một khắc trước còn sống sờ sờ, cũng bởi vì một hành động vô tâm của mình mà biến thành như vậy.”
“Cho nên em đã sớm nói...” Sơ Hiểu Hiểu run giọng, “Người ch.ết kia vốn nên là...!!”
Là cô!!
Nói được một nửa, Sơ Hiểu Hiểu lại cảm giác cổ tay bị người ta kìm chặt, không hề báo trước kéo cô nghiêng người về phía trước, bất ngờ nhìn thẳng vào Giang Diễn.
Giang Diễn cười nhạo nói: “Vậy theo lý lẽ của em, có phải anh cũng là tên đao phủ đã đẩy chị gái em xuống địa ngục không, nếu không phải tại anh, cô ấy cũng sẽ không ch.ết.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Chuyện này đâu giống nhau, anh rõ ràng...”
“Đúng, là anh liều ch.ết cứu em.” Giang Diễn nhìn chằm chằm vào mắt Sơ Hiểu Hiểu, “Anh mạo hiểm cả tính mạng, bất chấp tất cả để cứu em, nhưng em lại cho rằng người ch.ết kia vốn nên là em, vậy thì thật trùng hợp, dựa theo logic của em, chúng ta đều là tội nhân không thể tha thứ, đúng không?”
“Không, không phải như vậy!”
“Em xem, chúng ta đều là người xấu.” Giang Diễn siết chặt tay cô, cũng không biết nhớ ra chuyện gì mà khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn mỉm cười: “Từ đó gọi là gì ấy nhỉ, cấu kết với nhau làm việc xấu?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh cả vú lấp miệng em.”
Giang Diễn: “Thật ra mấy thứ này anh vốn cảm thấy không cần phải nói cho em biết, cho dù để tâm vào chuyện vụn vặt thì cũng có ích lợi gì, người ch.ết có thể sống lại lần nữa sao? Thay vì cứ áy náy không thôi, tại sao chúng ta không tranh thủ thời gian tìm được hung thủ tay cầm dao nhọn kia, đó mới là chính đạo.”
Hơi thở đối phương ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, Sơ Hiểu Hiểu quên cả thở, kinh ngạc nhìn Giang Diễn.
Giang Diễn hơi nghiêng đầu, môi gần như dán lên môi cô, bởi vì giọng nói bị đè thấp nên trong bóng đêm có vẻ âm trầm: “Đừng quên chúng ta là người giống nhau, nếu như em không thoát ra được, vậy được.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “Sơ Hiểu Hiểu, anh sẽ ở bên cạnh em.”
-
Sơ Hiểu Hiểu cũng không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ rõ sau khi Giang Diễn nới lỏng vòng tay thì đột nhiên mất đi sức lực.
Đầu óc cô trống rỗng, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Chỉ có thể thở hổn hển, im lặng nức nở cắn chặt răng ——
Cho đến khi Giang Diễn lại tới gần, vô cùng bất lực vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Tất cả cảm xúc luống cuống bị đè nén nháy mắt như dời núi lấp biển, rốt cuộc cũng không khống chế được nữa.
Cô bật khóc, gắt gao ôm lấy đối phương, thút thít gọi tên Giang Diễn.
Một đêm không mộng mị.
Lúc nắng sớm mờ mịt chiếu vào, tiếng chuông điện thoại di động ở đầu giường vang lên.
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, mơ mơ màng màng hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Bên tai truyền đến giọng nói hơi khàn của Giang Diễn, trả lời cô: “Của mẹ anh.”
Chỉ ba chữ nhưng đủ khiến Sơ Hiểu Hiểu nhanh chóng trở về hiện thực, lúc này mới ý thức được cánh tay của người bên cạnh vẫn đang đặt dưới đầu mình, cho dù tr.ên người quần áo chỉnh tề, nhưng khoảng cách gần trong gang tấc này dễ dàng làm người ta tưởng tượng xa xôi.
Sơ Hiểu Hiểu cả kinh nói: “Giang Diễn, anh làm gì vậy?”
Giang Diễn vô duyên vô cớ bị quát, thu tay về liếc cô một cái: “Cô bé này có tật xấu gì vậy? Sao, định trở mặt không nhận người à?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời bối rối, chờ trong đầu mơ hồ hồi tưởng lại dáng vẻ gào khóc cuối cùng của mình ở trước mặt Giang Diễn tối qua, ngây ra như phỗng cùng Giang Diễn nhìn nhau một lúc lâu.
Sơ Hiểu Hiểu: “... Em sai rồi.”
Giang Diễn: “Ừ.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tay anh...”
Giang Diễn: “Không liệt được đâu.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Trong di động truyền đến giọng nói muốn nói lại thôi của mẹ Giang: “Mẹ sắp đến chỗ các con rồi, các con...”
Trầm mặc một lúc lâu, mẹ Giang ho khan vài tiếng nói: “Biết các con chắc chắn chưa ăn sáng, mẹ đã bảo dì làm bữa sáng cho các con rồi mang tới đây, các con sửa soạn đi nhé?”
Giang Diễn không nói một lời, “Bụp” một tiếng cúp điện thoại.
Sơ Hiểu Hiểu nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng nhìn màn hình điện thoại di động của Giang Diễn, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu: “Mới bảy giờ mà?”
Sắc mặt Giang Diễn cực kỳ thối: “Bà ấy có tật xấu này.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Có ý gì?”
Giang Diễn xoa cánh tay tê dại kia, xoay người xuống giường: “Ngủ sớm dậy sớm, từ sau bốn mươi tuổi một ngày cũng không bỏ sót.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu nghẹn ngào nửa ngày, chỉ thốt ra một câu: “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mẹ anh rất khoa học.”
Mười phút sau.
Sơ Hiểu Hiểu bận rộn ở lầu hai nửa ngày mới ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, thấy mẹ Giang đã thu dọn xong bát đĩa, đứng ở trước bàn cơm vẫy vẫy tay với cô: “Nào nào, mẹ có bảo dì giúp việc nấu canh tổ yến nước dừa cho con, Hiểu Hiểu, con tới nếm thử xem hương vị thế nào.”
Thái độ của mẹ Giang thật sự quá thân thiết, khiến Sơ Hiểu Hiểu cũng có chút ngượng ngùng, cô bước nhanh qua đó, chợt thấy mẹ Giang nhướng mày quan sát cô vài lần: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao, vành mắt thâm quầng hết rồi?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, gật đầu: “Vâng, hơi khó ngủ ạ.”
Mẹ Giang thành khẩn nói: “Thằng nhóc Giang Diễn này cũng thật là, lát nữa mẹ sẽ la nó cho con.”
Sơ Hiểu Hiểu vô thức cười cười.
Nửa giây sau ——
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Đáng tiếc, chưa kịp đợi Sơ Hiểu Hiểu ngẫm lại đã bị mẹ Giang nắm tay ngồi xuống, đối phương từ ái liếc nhìn cô, còn hết sức khách sáo múc canh cho cô.
Sơ Hiểu Hiểu vội vàng cảm ơn: “Để con tự làm là được rồi ạ.”
Mẹ Giang nhìn mặt Sơ Hiểu Hiểu, trong lòng đã thích đến không chịu được, vui mừng nói: “Hiểu Hiểu à, con gầy như vậy không tốt đâu, nên ăn nhiều một chút.”
Sơ Hiểu Hiểu ngượng ngùng đáp: “Con biết rồi.”
Mà bên kia, Giang Diễn rửa mặt xong bước nhanh xuống lầu, còn không quên kéo khóa áo khoác, thái dương giật giật: “Người ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, mẹ quản nhiều như vậy làm gì.”
Mẹ Giang nheo mắt lại, khuôn mặt hớn hở vui mừng một giây trước lập tức sầm xuống: “Thằng nhóc này, ăn cái gì mà ăn, ai cũng không ăn nhiều bằng con!”
Sơ Hiểu Hiểu cố gắng khuyên nhủ: “... Dì.”
Mẹ Giang nghe vậy nhìn sang, vẻ mặt nghiêm nghị còn chưa kịp thu hồi.
Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu thoáng lộp bộp, nhớ ra gì đó rồi theo phản xạ có điều kiện lập tức đổi giọng: “Mẹ!”
Mẹ Giang xoa xoa lông mày, đau lòng nói: “Nếu mẹ có thêm một nếp nhăn nữa, chắc chắn là bị thằng nhóc xui xẻo này chọc tức.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn mặt không đổi sắc lòng không nao núng ngồi xuống bàn ăn, thử xoay xoay cổ tay rồi mới cầm lấy bánh mì nướng trong đĩa sứ lên cắn một miếng, sau đó húp canh tổ yến.
Mẹ Giang nói: “Hiểu Hiểu à, thằng nhóc này thiếu suy nghĩ, bình thường có chỗ nào không đúng con đừng so đo với nó nhé.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu hắng giọng: “Không đâu ạ, Giang Diễn rất tốt, còn giúp con không ít việc nữa.”
Mẹ Giang vểnh tai lên: “Ồ? Vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu dốc hết sức khen ngợi: “Ngoại hình đẹp trai, thân thủ lại tốt, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái yêu thích anh ấy.”
Kết quả mẹ Giang vừa nghe thấy đã thay đổi thái độ, trừng mắt: “Nếu nó dám lăng nhăng, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ bảo bố thằng bé lấy đế giày quất nó!”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn ý vị sâu xa liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu, đặt bát trong tay xuống.
Sơ Hiểu Hiểu vội vàng giải thích: “Không không không, mẹ nghe con nói đã, mặc dù có nhiều cô gái lấy lòng anh ấy, nhưng anh ấy không hề liếc mắt lấy một cái, đi qua vạn bụi hoa, thân không dính phiến lá!”
Bà Giang hoài nghi: “Phải không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Con cam đoan ạ!”
Nói ra khỏi miệng xong Sơ Hiểu Hiểu lại âm thầm buồn bực, cô cam đoan?
Cô cam đoan cái gì, cô cam đoan...
Mẹ Giang ngồi đối diện rất hài lòng, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, giống bố nó.”
Vài giây sau, mẹ Giang lại hỏi: “Vậy con cảm thấy Giang Diễn có khuyết điểm gì không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu lén liếc mắt nhìn Giang Diễn, hai người nhìn nhau, Giang Diễn mỉm cười với cô, ý là: Nói đàng hoàng cho anh.
Sơ Hiểu Hiểu cân nhắc vài giây, nghiêm mặt nói: “Khuyết điểm lớn nhất của Giang Diễn chính là không có khuyết điểm gì. Dì... à không, mẹ, mẹ biết không, Giang Diễn quá hoàn mỹ, con cảm thấy anh ấy chính là người hoàn mỹ nhất tr.ên thế giới.”
Giang Diễn: “....”
Mẹ Giang nghe vậy rất kiêu ngạo, vẻ mặt “không hổ là con trai tôi”, gật đầu nói: “Thật sự tốt như vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu thuận miệng nói tiếp: “Thật sự tốt như vậy ạ!”
“Không phải nó thì không gả?”
“Đúng ạ, không phải anh ấy thì không gả!”
Dứt lời, Sơ Hiểu Hiểu khựng lại.
Chờ đã!
Gì cơ?
–hết chương 54—
- -----oOo------