Quan Thanh

Chương 344: Nguyên tắc và nghệ thuật đưa đẩy



Lận Nhiên cuồng nhiệt nắm tay An Tại Đào, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nếu nhìn bề ngoài, ánh mắt của cô rất trong suốt, rất chân thành. Nếu là người trẻ tuổi bình thường có lẽ sẽ "rơi vào tay giặc" trong ánh mắt chân thành của cô.

Nhưng An Tại Đào là một người tái sinh, trải qua rất nhiều biến cố kiếp trước kiếp này, hắn sớm đã có khả năng nhìn thấu lòng người, sự giả vờ nhu mì này sao hắn lại có thể không nhìn ra.

Chỉ cần liếc mắt một cái, An Tại Đào liền lập tức phán định, cô gái này không đơn giản, trong ánh mắt chân thành của cô có hàm chứa lợi ích tối thượng và sự kiêu ngạo không nhún nhường.

Hoặc là nói, đừng nhìn An Tại Đào là một cán bộ thực chức cấp huyện, Chủ tịch huyện Quy Ninh, nhưng ở trong mắt Lận Nhiên, nếu hắn không mang đến ích lợi gì thì cô có lẽ cũng chẳng thèm để hắn vào mắt. Về phần ánh mắt toát ra thần thái như thế nào cũng chỉ là cố ý giả vờ mà thôi.

-Mời vào, Chủ tịch huyện An. Tôi đã chuẩn bị một ít rượu nhạt, rất hân hạnh được đón tiếp Chủ tịch huyện An.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, cất bước đi vào.

Trong căn phòng thuê đã bày một bàn lớn đồ ăn, còn có cả một bình rượu nhập ngoại. An Tại Đào liếc nhìn nhã chai rượu, biết rượu này là Lận Nhiên tự mình mang đến, nhà khách Quy Ninh tuyệt không có khả năng bán loại rượu Pháp nhập khẩu này.

Chỉ một chai rượu này cũng đã mấy ngàn tệ. An Tại Đào nhìn khuôn mặt tươi cười của Lận Nhiên, thầm nghĩ người phụ nữ này thật mạnh tay. Tuy nhiên, uống vào của cô một chai rượu thì cô cũng sẽ đào của mình gấp nhiều lần như thế.

-Tổng giám đốc Lận khách khí quá, có hai người chúng ta mà gọi nhiều đồ ăn như vậy, thật lãng phí!

An Tại Đào cũng không khách khí, liền cười ngồi xuống. Chỉ có hai người họ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng sẽ không phân ghế chủ ghế khách gì cả, cứ tùy ý mà ngồi.

Lận Nhiên cũng nhanh chóng ngồi xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cười, cánh tay trắng mịn khua lên một chút, tao nhã cười nói:

-Chủ tịch huyện An đồng ý đến, tôi cũng là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), sao dám qua loa?

Hai người tùy ý ăn uống, nói chuyện phiếm một chút, từ chuyện nhà đến chuyện quốc gia đại sự, nhìn qua thì có vẻ bàn luận vô cùng sôi nổi. Lân Nhiên không chủ động đề cập đến việc đấu thầu, An Tại Đào cũng không nói gì. Hắn lẳng lặng chờ đợi Lận Nhiên mở miệng, dù sao hắn cũng không nóng vội gì.

Giữa buổi, Lãnh Mai gọi điện thoại đến cho An Tại Đào.

-Tổng giám đốc Lận, thật ngại quá, tôi nhận điện thoại một chút.

An Tại Đào nghiêng người đi, nhận điện thoại:

-Bí thư Lãnh!

Lãnh Mai chậm rãi nói:

-An Tại Đào, các bị cơm nước xong chưa? Sự tình bàn bạc thế nào? Nếu bàn bạc xong rồi thì tôi còn có chút chuyện cần nói với anh.

An Tại Đào cười cười:

-Vẫn chưa xong.

Lãnh Mai nhíu nhíu mày:

-Tôi đang ở nhà khách Quy Ninh tiếp khách từ thành phố, các người đang ở phòng nào?

Thấy An Tại Đào không nói gì, Lãnh Mai chợt do dự:

-Thôi được rồi, tôi không thích người phụ nữ đó, tôi không qua nữa. Các người từ từ nói chuyện.

An Tại Đào ngắt điện thoại, quay đầu lại nhìn Lận Nhiên nói:

-Là Bí thư Lãnh của huyện chúng tôi.

Lận Nhiên gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười vô cùng quyến rũ, trong lòng lại có đôi chút tò mò về người đàn ông đang ngồ trước mắt này. Từ đầu đến cuối, An Tại Đào thần sắc đều là vô cùng bình tĩnh thong dong, lời nói cử chỉ đều toát ra vẻ trầm ổn, phóng khoáng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cán bộ trong quan trường Lận Nhiên tiếp xúc đã nhiều, nhưng cho tới bây giờ, chưa ai gây cho cô cảm giác kỳ lạ như An Tại Đào. Ngay cả trước mặt các lãnh đạo thành phố như Trương Thắng Lợi cô đều rất tự nhiên, nhưng ở đây, trước mặt vị chủ tịch huyện trẻ tuổi này, cô lại có cảm giác bị nhìn thấu mọi tâm tư. Điều này thật không thích chút nào.

Đối với An Tại Đào, trước đó Lận Nhiên cũng không hiểu biết nhiều, chỉ mơ hồ biết hai năm gần đây hắn là một cán bộ Huyện của thành phố Phòng Sơn, rất được lãnh đạo thành phố tín nhiệm và coi trọng. Mà chính vì nguyên nhân như vậy, sau khi có được lời hứa của bố chồng, cô mới không lo lắng về vấn đề công trình.

Cô vô cùng tự tin rằng tại thành phố Phòng Sơn này, chỉ cần một ngày Trương Thắng Lợi còn làm Chủ tịch thành phố thì con dâu như cô, muốn làm một công trình nào đó sẽ dễ như trở bàn tay.

Sự tự tin này chính là do thân phận con dâu Chủ tịch thành phố và đã được nghiệm chứng nhiều lần. Nếu không, công ty Long Hưng của cô sao có thể trong vài năm ngắn ngủi mà nhanh chóng tích lũy được tài sản mấy chục triệu?

Đối với cô, cô ra mặt tự mình mở tiệc chiêu đãi An Tại Đào cũng đã là rất nể mặt hắn rồi. . Cô vốn tưởng rằng An Tại Đào sẽ chủ động đề cập đến vấn đề công trình, sau đó dùng thái độ ân cần chính thức hứa hẹn, sau đó cả nhà sẽ vui mừng hỉ hả, nhưng hắn lại không có.

Chính mình kiên trì chịu đựng ngồi tiếp hắn ăn cơm đến một giờ đồng hồ, hắn không ngờ một câu cũng không đề cập đến, quả nhiên là buồn cười. Lận Nhiên trong lòng có chút căm tức, cô rốt cuộc không kiềm chế được chuẩn bị chủ động mở miệng. Cô thật sự rất hoài nghi, nếu cô không chủ động đề cập đến vấn đề này, liệu rằng An Tại Đào có thể như vậy rời đi mà không nói đến nửa câu không.

Đối với hạng mục này, lúc đầu Lận Nhiên cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng sau đó cô phát hiện ra hai cấp chính phủ Thành phố và Huyện rất nâng đỡ hạng mục này, các loại chính sách ưu đãi về thuế phí liên tục được đưa ra. Cô mời chuyên gia tính toán một chút thì thấy tuyệt đối là có lợi. Cô xem ra, xí nghiệp bình thường tiến vào đều có thể có lợi, huống chi công ty Long Hưng của cô có cái biển Trương Thắng Lợi bảo hộ.

Quan trọng hơn là, cha chồng của mình giờ sắp lui về tuyến hai. Trước khi Trương Thắng Lợi lui về, cô ôm một nguyên tắc: công trình trong thành phố có một thì nhận một, mò lấy chút tiền. Nếu không, sau khi Trương Thắng Lợi về hưu, ai sẽ coi trọng cô nữa?

-Chủ tịch huyện An, hạng mục công trình cung cấp cho thị trường mà huyện các anh muốn xây dựng, công ty Long Hưng chúng tôi cảm thấy vô cùng hứng thú. Không biết Chủ tịch huyện An có chấp nhận cho chúng tôi một cơ hội hợp tác hay không?

Lận Nhiên rốt cuộc là không kìm được nữa, một khoản tiền lớn hồng rực ngay trước mắt, cô miễn cưỡng hạ mình một chút đưa ra yêu cầu của mình.

Rốt cuộc là đợi không nổi rồi sao? An Tại Đào khóe miệng hiện lên một chút nét cười kỳ lạ, tuy nhiên chợt lóe rồi biến mất. Lận Nhiên chỉ lo nói chuyện cũng không phát hiện ra cảm xúc biến hóa tinh tế này của An Tại Đào.

-Ha ha, chúng tôi là đấu thầu công khai. Đối với các công ty có ý muốn tham dự mà nói thì cơ hội đều là bình quân như nhau. Chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh công ty Long Hưng ủng hộ công trình kiến thiết của huyện chúng tôi. Cho nên, để tạo điều kiện cho các công ty tham gia, chúng tôi đã quyết định kéo dài thời hạn, để cho mọi người có thể chuẩn bị đầy đủ và cẩn thận hơn. Nếu như Tổng giám đốc Lận có ý muốn đến đấu thầu, hay là khẩn trương chuẩn bị thư tham gia đấu thầu và tiền ký quỹ dự thầu đi.

An Tại Đào khoát tay.

Lận Nhiên nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ chung quy cũng là nể mặt ông cụ, hắn là một quan cấp huyện nho nhỏ, chắc không dám không nể mặt đâu.

-Vậy thì cảm ơn Chủ tịch huyện An. Tôi kính Chủ tịch huyện An một ly. Thịnh tình của anh, tôi xin ghi nhớ trong lòng.

Lận Nhiên nâng chén rượu lên chạm cốc cùng An Tại Đào.

An Tại Đào không uống rượu, chỉ cầm cốc ở trong tay, nhìn ly rượu màu đỏ như máu, mỉm cười nói:

-Tuy nhiên, tham gia đấu thầu cũng không có nghĩa là quý công ty nhất định sẽ trúng thầu.

An Tại Đào lời này vừa nói ra, Lận Nhien sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Cô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn An Tại Đào, trầm mặc không nói, nỗi bực bội trong lòng vừa mới dập tắt thì nay lại bùng lên, âm thầm cười lạnh nghĩ: "Hay là anh còn muốn tôi đưa ít tiền lì xì phải không? Muốn moi tiền của tôi sao, coi như lá gan của anh cũng không nhỏ".

Vấn đề vứt bỏ công trình này không nói, thái độ cao cao tại thượng của Lận Nhiên khiến An Tại Đào vô cùng khó chịu. Khi nói chuyện, sự ngạo mạn đã vô tình lộ ra khiến hắn trong lòng càng khinh miệt cô ta hơn.

-Công trình này là hạng mục trọng điểm năm ngoái của huyện Quy Ninh. Mà trước đó, chúng tôi đã tuyên bố rộng rãi tin tức thu hút đầu tư, mời các xí nghiệp trong và ngoài nước có thực lực đến đầu tư. Trải qua mấy tháng trù bị, tính đến khi hết hạn, nếu bao gồm cả quý công ty thì đã có hơn mười công ty báo danh đấu thầu, nhưng chưa nộp tiền ký quỹ dự thầu.

Trong đó có một số tập đoàn tài chính rất có thực lực, ví dụ như công ty đầu tư Yên Kinh, công ty Hoa Hạ, tập đoàn Dân Thái của tỉnh Đông Sơn. Chúng tôi là đấu thầu công khai, tự nhiên là sẽ lựa chọn doanh nghiệp có thực lực trúng thầu. Lần này đấu thầu, các xí nghiệp tham gia trả giá nhiều, cạnh tranh khẳng định là vô cùng kịch liệt, nếu không có tài chính hơn một trăm triệu trở lên, căn bản là ăn không nổi.

An Tại Đào nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của Lận Nhiên rồi mỉm cười:

-Quý công ty có thể chứ? Nếu tôi nói không sai, quý công ty lập tức xuất ra hơn một trăm triệu tài chính, chỉ sợ là có chút khó khăn?

Lận Nhiên khóe miệng giật giật, ánh mắt hiện lên chút xấu hổ. Tổng tài sản của công ty Long Hưng mới có mấy chục triệu, làm sao có thể lấy ra hơn một trăm triệu? Ngay cả là ngân hàng cho vay, cũng không trù bị một lượng lớn tiền lưu động như vậy. Cô không hề chuẩn bị tinh thần lập tức vay một khoản nhiều đến thế.

Nguyên tắc khi nhận dự án của cô ở thành phố là, trước khất nợ chính phủ, sau khi công trình đầu tư thấy hiệu quả và lợi ích thì cô mới phun ra một ít lợi nhuận đạt được. Phân kỳ hạn trả tiền thuê đất, lấy đất của chính phủ mà không trả tiền, sau đó lấy đất đó thế chấp vay ngân hàng, lại dùng tiền ngân hàng cho vay để bù đắp tài chính. Lận Nhiên có thể nói là người buôn nước bọt, tay không bắt giặc, không xuất vốn mà vẫn thu lợi.

Nhưng đối với An Tại Đào thì không thể như vậy được. Cô không thể vẫn chưa đấu thầu mà đã nói với hắn: Tiền mảnh đất đó tôi chưa trả các anh, sau này khi tôi kiếm được tiền rồi thì sẽ nói sau.

Cô xem ra, An Tại Đào này chỉ là không có việc gì thì cố ý đến đùa bỡn cô mà thôi.

Lận Nhiên lãnh đạm cười:

-Ý của Chủ tịch huyện An là công ty Long Hưng của chúng tôi lúc này là cơ hội không lớn?

An Tại Đào cười vang nói:

-Tổng giám đốc Lận, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nói cho cô biết về tình hình khó khăn trong lần đấu thầu này. Xin Tổng giám đốc Lận lượng thức, chúng tôi dù sao cũng là đại diện cho chính phủ làm đấu thầu công khai, chúng tôi phải dựa theo nguyên tắc để tiến hành đấu thầu. Cái tôi lo lắng chính là, quý công ty sẽ bại trận trong cuộc cạnh tranh này.

Không đợi Lận Nhiên phản ứng lại, An Tại Đào nói tiếp:

-Kỳ thật, theo ý tôi, hạng mục này lợi nhuận cũng không thật sự cao lắm. Quý công ty tài chính có hạn, lại đổ hết vào đây, liệu có phải là ý hay không?

An Tại Đào lời nói còn chưa nói xong, Lận Nhiên liền cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời của hắn:

-Chủ tịch huyện An, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng. Công ty chúng tôi có thực lực hay không, có thể xuất tài chính hay không là việc của chúng tôi. Nhưng có chịu nể tình hay không, có chịu đem công trình đó giao cho chúng tôi làm hay không lại là vấn đề của Chủ tịch huyện An. Tôi chỉ hỏi Chủ tịch huyện An một câu, có bằng lòng cấp cho tôi ân tình này hay không?

Thấy Lận Nhiên đã lửa giận bừng bừng, An Tại Đào cũng không nóng nảy, hắn vẫn dùng giọng điệu chậm rãi bình tĩnh nói:

-Tổng giám đốc Lận, trước mắt cấp dưới, tôi không thể làm bừa. Có rất nhiều công ty lớn có thực lực, tôi vẫn là câu nói đó, khả năng trúng thầu của quý công ty không tính là cao.

Lận Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn An Tại Đào, trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ. Từ sau khi cô bắt đầu khởi nghiệp đến nay, xuôi ngược trên thương trường, trên địa bàn Phòng Sơn, chưa từng có ai không nể mặt cô. Vì hạng mục này, Trương Thắng Lợi đã phải "Làm công tác" trước, nhưng cuối cùng vẫn là vồ vào khoảng không. Nhớ tới đôi mắt trông mong của mình khi tới huyện Quy Ninh mời An Tại Đào ăn cơm, còn mang đến một chai rượu ngon, đổi lại kết quả ê chề như vậy, Lận Nhiên trong lòng căm tức đến cực hạn.

-Chủ tịch huyện An chí công vô tư, tôi vô cùng khâm phục. Nếu đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng Chủ tịch huyện An nữa.

Lận Nhiên nói xong, đứng dậy định rời khỏi.

-Ha ha, Tổng giám đốc Lận muốn đi sao?

An Tại Đào khóe miệng nhếch lên:

-Tôi vẫn là câu nói đó, việc đấu thầu tôi vô cùng xin lỗi, không thể làm gì khác, xin Tổng giám đốc Lận lượng thứ.

Lận Nhiên mỉm cười, bước đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú An Tại Đào, thản nhiên nói:

-Chủ tịch huyện An tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng rất có cá tính. Chủ tịch huyện An một lòng vì việc công, tôi thật đúng là lần đầu gặp.

-Một lòng vì việc công chưa nói tới, tuy nhiên, quyền lực trong tay đến từ chính nhân dân, làm Đảng viên, tôi tuyệt đối không lạm dụng chức quyền.

An Tại Đào khoát tay:

-Tổng giám đốc Lận, đi thong thả.

Lận Nhiên âm thầm xì một tiếng khinh miệt: "Anh giả vờ cho ai xem chứ?".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv