Quan Thanh

Chương 343: Con dâu của Chủ tịch thành phố



Buổi tối, An Tại Đào trong lúc vô ý có nhắc đến sự việc Tống Tử Lâm đến tìm mình với Lưu Ngạn, đề cập đến công ty Long Hưng. Nằm trong chăn, Lưu Ngạn thoáng trầm ngâm một chút, vòng cánh tay qua bên hông An Tại Đào thật chặt, nhẹ giọng nói:

- Công ty Long Hưng em cũng biết. Tuy nhiên, theo em được biết thì đứng phía sau công ty này là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương, sao lại có quan hệ đến Phó bí thư Tống chứ?

An Tại Đào đột nhiên chấn động, xoay người đè Lưu Ngạn dưới thân, nhìn gương mặt kiều mỵ, hai má ửng hồng sau cuộc giao hoan, kinh ngạc nói:

- Cái gì? Là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương mở công ty này? Sao lại có thể?

- Đúng vậy, chuyện này người bình thường cũng không rõ ràng lắm, nhưng em thì lại biết. Bởi vì có một lần, phóng viên chúng em phải cho ra ánh sáng việc một xí nghiệp nợ tiền lương của công nhân. Chủ tịch thành phố Trương đã đích thân gọi điện thoại cho em. Vì thế em mới biết công ty này và con dâu của Chủ tịch thành phố Trương có liên quan.

An Tại Đào nhíu mày:

- Nếu nói như vậy thì sao Chủ tịch Trương không đến tìm anh mà ngược lại là Tống Tử Lâm đến tìm anh chứ?

Lưu Ngạn cười hì hì:

- Anh thật sự là một tên ngốc. Em đoán là Chủ tịch thành phố Trương không còn mặt mũi nào mà đến, còn Tống Tử Lâm vì muốn thuận lợi tiếp nhận chức vụ của Trương Thắng Lợi nên muốn hướng ông ta lấy lòng. Anh nghĩ xem, nếu Tống Tử Lâm muốn tiếp nhận chức vụ, ở tỉnh khẳng định là phải trưng cầu ý kiến của Trương Thắng Lợi.

An Tại Đào gật đầu:

- Em nói thật ra cũng có vài phần đạo lý. Những kẻ lõi đời trong chốn quan trường, khi làm việc quả nhiên là xuất quỷ nhập thần làm cho người ta khó có thể nắm lấy. Tuy nhiên, thực lực của công ty này như thế nào?

- Bình thường thôi, không thể nói là quá tốt, cũng không thể nói là quá xấu.

Lưu Ngạn đỏ mặt nói:

- Anh đè em nặng quá, đồ bại hoại. Anh leo xuống trước đi. Anh thử nghĩ xem, có lãnh đạo làm chỗ dựa vững chắc thì hiệu quả và lợi ích sẽ không thua kém. Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?

An Tại Đào cười ha hả, lấy tay nhéo vào ngực của Lưu Ngạn, sau đó lại nằm ngã xuống:

- Tống Tử Lâm nhất định sẽ tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố? Có phải là do mọi người nói như vậy hay là tỉnh đã có quyết định?

Lưu Ngạn gật đầu:

- Em cũng không rõ lắm, cũng chỉ nghe nói thôi. Anh có thể gọi điện thoại cho chú Trần hỏi một chút, hẳn là ông ấy rõ ràng nhất. Tuy nhiên, mặc kệ ai làm Chủ tịch thành phố, tạm thời đều không có quan hệ với anh. Anh đừng suy nghĩ việc này, cứ để tâm trạng được thoải mái.

- Anh cũng lười quan tâm đến việc đó lắm. Mặc kệ nó!

An Tại Đào thở ra một hơi:

- Chỉ là cảm thấy có chút khó xử. Một Tống Tử Lâm cũng đủ khiến người ta phải đau đầu, không ngờ phía sau còn có một Trương Thắng Lợi.

- Anh chuẩn bị xử lý như thế nào?

Lưu Ngạn dùng ngón tay vẽ vẽ lên trên ngực An Tại Đào:

- Nếu có thể không đắc tội thì đừng đắc tội. Anh dù sao cũng là người trong quan trường, cho dù có chú Trần đứng đằng sau, nhưng cũng nên nể mặt lãnh đạo thành phố một chút.

- Nói thật thì anh vẫn chưa nghĩ ra được cách nào. Nhưng, tính cách của anh em biết rồi. Nếu có thể nể mặt thì anh cũng vui vẻ mà nể mặt lãnh đạo thành phố một chút. Nhưng nếu thực lực, danh dự và danh tiếng của công ty này không tốt thì anh cũng kiên quyết không chấp nhận. Anh quyết không cho phép những công trình bã đậu xuất hiện trong khu vực quản lý của mình.

Lưu Ngạn thở dài:

- Đào, kỳ thật thì anh cũng không cần thiết phải tích cực. Bọn họ dù sao cũng đã mở miệng, nếu anh cự tuyệt thì chỉ đắc tội với Trương Thắng Lợi và Tống Tử Lâm mà thôi, mà đối với tiền đồ của anh cũng bất lợi.

An Tại Đào trầm mặc nói. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Lưu Ngạn đang cuộn tròn trong lòng ngực mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên mặt hắn dần dần nở một nụ cười.

Hắn đột nhiên xoay người hôn lên trán Lưu Ngạn:

- Tiểu Ngạn, em cứ yên tâm đi. Anh sẽ xử lý tốt chuyện này. Tóm lại, anh vẫn duy trì nguyên tắc của mình, Trương Thắng Lợi và Tống Tử vẫn duy trì được mặt mũi.

An Tại Đào ở lại thành phố một đêm không trở về. Còn Lãnh Mai thì gần như không chợp mắt. Cô ngồi tại sofa phòng khách nhà mình, lỗ tai lúc nào cũng ngóng ra ngoài hành lang để nghe động tĩnh. Nhưng suốt một đêm, cô đều không nghe thấy tiếng bước chân của An Tại Đào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Biết rõ An Tại Đào qua đêm không về không có quan hệ gì với mình. Mình làm sao có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của người khác. Nhưng Lãnh Mai vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, tưởng tượng An Tại Đào có thể ở lại thành phố với một người con gái khác. Nghĩ đến điều đó, một sự ghen tuông, đố kỵ nổi lên trong lòng của cô khiến cô gần như phát điên.

Ngày hôm sau, cô trong lòng ghen tuông đi thẳng đến văn phòng An Tại Đào. Từ lúc An Tại Đào đến Ủy ban nhân dân làm việc cho đến nay, đây là lần đầu tiên Lãnh Mai chủ động đến văn phòng tìm hắn.

Khi Lãnh Mai đến, An Tại Đào đang cùng với Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi và thư ký Bành Quân nói chuyện, đột nhiên thấy Lãnh Mai gõ cửa bước vào khiến ba người có chút không ngờ.

- Bí thư Lãnh!

- Bí thư Lãnh đã đến!

Tề Đan Chương và Chương Quân khẩn trương đứng dậy chào Lãnh Mai, thấy thần sắc của Lãnh Mai dường như có chút không vui, giống như muốn đến tìm An Tại Đào hỏi tội, nên cũng không dám biểu hiện điều gì.

An Tại Đào cũng đứng dậy, cười:

- Bí thư Lãnh sao lại đến đây? Mời ngồi!

Lãnh Mai lấy lại bình tĩnh, sắc mặt hòa hoãn một chút, thản nhiên nói:

- Mọi người đang bàn công việc? Được, tôi chờ một lát sẽ đến.

- Haha, cũng không có gì. Chỉ là việc đấu thầu vào ngày mai.

An Tại Đào khoát tay nói:

- Chị Tề, Bành Quân, mọi người cứ về trước. Vừa lúc Bí thư Lãnh đến đây, tôi muốn nghiên cứu công việc với Bí thư một chút. Mọi người đi đi.

Tề Đan Chi và Bành Quân vừa đi khỏi, khuôn mặt Lãnh Mai lập tức lạnh lùng trở lại. Cô xoay người đóng cửa văn phòng An Tại Đào lại, bước đến phía trước, lồng ngực phập phồng, âm thanh kích động:

- Tối hôm qua anh đi đâu? Sao cả đêm không về nhà?

An Tại Đào nghe xong, sắc mặt lập tức âm trầm. Hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Mai, thản nhiên nói:

- Bí thư Lãnh, việc của cô quản ít lắm sao? Tôi đi đâu có liên quan gì đến cô? Tôi có về nhà hay không thì cũng không can hệ gì đến cô. Chẳng lẽ việc cá nhân của tôi cũng phải báo cáo với Bí thư Lãnh?

Lãnh Mai nghe An Tại Đào nói như vậy thì trong lòng run lên, đôi mắt đỏ ngàu, vô lực cúi đầu xuống. Cô muốn lên tiếng thống khổ nhưng lại không dám.

Lãnh Mai ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng An Tại Đào, hai hàng nước mắt rơi xuống. Trong quan trường, cô là kẻ sõi đời, nhưng trong tình cảm, cô chỉ là một tấm giấy trắng. Sau khi có được đối tượng mình thích, biểu hiện của cô cũng chẳng khác gì những cô gái yêu đơn phương, cũng kích động, cũng yếu đuối vô lực.

Cô vô cùng xấu hổ và giận dữ nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt An Tại Đào. Cô không biết tại sao mình lại trở nên như vậy. Tưởng tượng trước mặt người đàn ông này, cô không ngờ lại đánh mất sự kiêu ngạo của mình.

Cô ngồi ở ghế sofa, giọng nghẹn ngào. An Tại Đào yên lặng đưa qua cho cô miếng khăn giấy lau mặt.

Lãnh Mai tức giận, giật lấy miếng khăn giấy, lau nước mắt trên mặt mình, lạnh lùng nhìn An Tại Đào, trầm giọng nói:

- Việc đấu thầu ngày mai tạm dừng lại. Tổng giám đốc công ty Long Hưng Lận Sương chiều ngày hôm qua đến tìm anh nhưng không gặp nên đã sang tìm tôi. Nếu lãnh đạo thành phố đã mở miệng thì chúng ta không thể không cho bọn họ thời gian. Mặt khác, anh chuẩn bị như thế nào thì cũng phải báo cáo trước với tôi.

- Được, tôi đồng ý với ý kiến của cô, tạm thời dời buổi đấu thầu lại. Kỳ thật, tôi cũng đang chuẩn bị nói với cô điều này. Công ty Long Hưng đột nhiên tham dự vào, nể mặt lãnh đạo thành phố, chúng ta cũng phải cho bọn họ một ít thời gian để chuẩn bị.

Thấy Lãnh Mai nhắc đến chuyện chính sự, An Tại Đào đương nhiên không muốn nhắc đến đề tài làm người ta xấu hổ vừa rồi, liền khẽ cười nói:

- Vấn đề ở chỗ, chúng ta ở trên mạng đã công khai đấu thầu. Các xí nghiệp tham gia đấu thầu nhiều lắm. Tuyệt đại đa số đều dựa theo quy định của pháp luật nộp tiền đặt cọc cho chúng ta. Các xí nghiệp đó trong tỉnh cũng có, ngoài tỉnh cũng có, tư nhân cũng có, quốc hữu cũng có. Công ty Long Hưng muốn trúng thầu, trừ phí chúng ta không để ý kiêng kị để cho bọn họ trúng thầu.

Lãnh Mai trầm ngâm một chút:

- Điều này cũng khó giải quyết nhỉ. Tối hôm qua tôi cũng đã nói chuyện với Phó bí thư Tống, nhưng Phó bí thư Tống cũng không tỏ thái độ rõ ràng.

- Haha, y đương nhiên là không tỏ thái độ rồi. Y như thế nào lại tỏ thái độ chứ? Bởi vì công ty Long Hưng căn bản không có quan hệ gì với y.

An Tại Đào nhếch miệng.

Lãnh Mai giật mình kinh hãi, đột nhiên nhìn chằm chằm vào An Tại Đào:

- Sao lại như thế? Anh nghe được tin tức gì sao?

- Theo tôi được biết thì công ty Long Hưng có chỗ dựa vững chắc sau lưng là Chủ tịch thành phố Trương. Nghe nói ông chủ lớn của công ty Long Hưng là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương Lận Nhiên. Công khai kinh doanh công ty là em trai của Lận Nhiên, Lận Sương.

An Tại Đào thản nhiên nói:

- Tống Tử Lâm tuy rằng muốn kéo gần quan hệ với Trương Thắng Lợi, không tiếc thay mặt Trương Thắng Lợi đi đàm phán. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không quan hệ trực tiếp với y. Cho nên đối với cá nhân y mà nói thì không sao cả.

Lãnh Mai cau mày:

- Ý của anh muốn nói, chúng ta không cần phải phá lệ sao? Không được, tuyệt đối không được. Đây là con dâu của Trương Thắng Lợi, chuyện này lại càng không dễ làm. Trương Thắng Lợi mặc dù sắp về hưu nhưng dù sao cũng phải sang năm. An Tại Đào, cá nhân tôi cảm thấy Chủ tịch thành phố Trương cũng không phải tệ lắm, cũng là một lãnh đạo tương đối phúc hậu. Ông ta đối với anh cũng không tệ. Tôi nghĩ….

An Tại Đào nhún vai:

- Bí thư Lãnh nói xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Công khai đấu thầu, giá thầu thấp nhất cũng đã định, chỉ cần xem ai ra giá cao hơn mà thôi. Vấn đề hiện tại là không có chuyện chuẩn bị trước, chúng ta muốn ở phía sau thao tác cũng rất khó. Tổng không thể công khai làm bừa hoặc có thể trực tiếp hủy bỏ lần đấu thầu này.

- Hơn mười xí nghiệp đã gửi thư tham gia đấu thấu. Chúng ta dù muốn hủy bỏ cũng không có khả năng.

Giọng nói của An Tại Đào trầm thấp:

- Huyện chúng ta vừa mới thoát khỏi cơn lốc xoáy tiêu cực cách đó không lâu. Nếu lần này lại lật lọng thì chỉ sợ rằng sẽ trở thành đối tượng cho dư luận phê bình.

- Công ty Long Hưng đột nhiên muốn tham gia đấu thầu, nếu chúng ta sớm có chuẩn bị thì cũng không sao. Nhưng bọn họ nửa đường lại muốn chiếm phần thắng thì chúng ta nên làm như thế nào?

Lãnh Mai thở dài, có chút tâm phiền ý loạn:

- Cũng là chán ghét nhưng….

Lãnh Mai ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Tại Đào cười với bộ dạng không cho là đúng thì không khỏi tức giận nói:

- Chuyện này tôi mặc kệ, dù sao đây cũng là công trình của anh, là công việc của Ủy ban nhân dân huyện. Anh muốn làm thế nào thì làm, tôi mặc kệ.

- Bí thư Lãnh, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi cam đoan sẽ không đắc tội với lãnh đạo thành phố cũng như sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng. Có được hay không? Tôi cũng đã cùng với con dâu của Chủ tịch thành phố Trương Lận Nhiên định thời gian gặp mặt. Chi bằng chúng ta cùng đi nhé?

An Tại Đào đứng dậy cười ha hả:

- Hôm nay, cô ấy mời tôi đến nhà khách Quy Ninh dùng cơm trưa, cô có muốn đi hay không?

Lãnh Mai nhíu mày:

- Tôi không đi, tôi còn phải đến khu kinh tế mới điều tra nghiên cứu, tôi xin phép đi trước.

Lãnh Mai đứng dậy, nhanh bước ra cửa, chợt đột nhiên quay đầu lại, nhìn An Tại Đào cắn chặt răng, nhẹ nhàng nói:

- An Tại Đào, đừng trách tôi không đề cập đến các lãnh đạo tỉnh. Trương Thắng Lợi nhìn qua thì là một người hiền lành, nhưng trên thực tế lại là người hay mang thù. Nếu chuyện này anh xử lý không tốt thì sau này anh sẽ rất khó xử.

Lãnh Mai quay đầu bước đi.

An Tại Đào thản nhiên cười, đứng dậy quay trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Tề Đan Chi:

- Chị Tề, trải qua sự suy xét thận trọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, vì cam đoan lần đấu thầu này được cử hành thành công, đặc biệt kéo dài thời gian đấu thầu đến giữa tháng. Chị lập tức thông báo cho các đơn vị đấu thầu, bảo bọn họ chuẩn bị một chút.

Tề Đan Chi là người tâm tư linh hoạt, vừa nghe An Tại Đào nói lời này thì lập tức có phản ứng. Khẳng định là có đơn vị lãnh đạo ở trên tham gia vào.

Nếu không thì mọi việc đấu thầu đều đã chuẩn bị thỏa đáng, sao lại đột nhiên kéo dài thời hạn chứ?

Cho đến nay, Tề Đan Chi luôn cảm thấy kỳ quái. Một khối thịt Đường Tăng béo bở như vậy mà các lãnh đạo thành phố lại không ai tham gia.

Hiện giờ, xem ra thì đã có người nhúng tay vào. Tuy nhiên, đây không phải là sự việc mà một cán bộ cấp phòng như Tề Đan Chi có thể suy xét. Đây là việc của Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện lo liệu, không đến lượt cô phải lo. Cho nên, cô trong lòng mặc dù có thắc mắc nhưng ngoài miệng lại không dám do dự, lập tức đồng ý ngay.

Cúp điện thoại, thấy đã giữa trưa, An Tại Đào liền gọi điện thoại cho Bành Quân, nói với y rằng buổi chiều này mình không đi làm. Nếu không có gì quan trọng thì đừng làm phiền mình.

Đang định đến chỗ hẹn với con dâu của Trương Thắng Lợi, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Hắn nhíu mày trầm giọng nói:

- Mời vào!

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một người phụ nữ kính cẩn bước vào, đỏ mặt nhỏ giọng nói:

- Chủ tịch huyện An.

Người phụ nữ này làm cho người ta cảm giác đầu tiên là cô rất gọn gàng. Tuy rằng quần áo trên người rất mộc mạc, thậm chí có thể nói là quê mùa, không trang điểm, mái tóc chỉ buộc gọn, nhưng nhìn lại rất khoan thai.

An Tại Đào nhìn lướt qua, lập tức nhận ra đây là vợ của Lương Mậu Tài.

An Tại Đào vừa nhìn thấy Hàn Thúy thì trong lòng lập tức hiểu được vì sao cô lại đến đây. Tuy rằng, bây giờ An Tại Đào đối với Lương Mậu Tài sinh ra cảm giác chán ghét nhưng đối với người vợ hiền lành này thì An Tại Đào lại có vài phần hảo cảm. Lúc trước khi còn ở thị trấn Tư Hà, hắn đã không ít lần đến Lương gia ăn cơm do Hàn Thúy nấu.

- Ồ, hóa ra là chị dâu? Mời ngồi!

Thấy thái độ của An Tại Đào rất ôn hòa, thân thiết. Hàn Thúy cảm thấy yên tâm vài phần. Cô xoa tay, đứng một chỗ nhìn An Tại Đào nói:

- Chủ tịch huyện An, tôi đến đây muốn thỉnh cầu lãnh đạo một việc.

An Tại Đào cười ha hả:

- Là vì chuyện của lão Lương à? Tôi đang cho người thông báo với lão Lương, huyện sẽ thành lập một tổ chỉ huy các hạng mục công trình thị trấn ngoại ô, trải qua sự thận trọng nghiên cứu của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, sẽ cho lão Lương quay về làm Phó chủ nhiệm thường vụ tổ chỉ huy.

Hàn Thúy cũng không biết "phó chủ nhiệm thường vụ" hạng mục công trình hậu cần là cấp bậc và chức quan gì, nhưng Hàn Thúy chỉ biết là Chủ tịch huyện An vẫn nhớ đến ân tình cũ, vẫn một lần nữa sắp xếp công tác cho ông xã cô khiến cô rất cảm động.

Lương Mậu Tài vì sao mà bị An Tại Đào vứt bỏ, theo sự truyền miệng của những người trong khu kinh tế mới, tất nhiên là cũng rơi vào lỗ tai của Hàn Thúy. Biết được Lương Mậu Tài ở sau lưng làm rất nhiều động tác nhỏ, Hàn Thúy cũng không ít lần giận dỗi Lương Mậu Tài. Hàn Thúy cảm thấy chồng của mình đúng là vong ân phụ nghĩa.

"Nếu không có Chủ tịch huyện An thì anh làm gì mà có ngày hôm nay? Sao anh làm người mà không có lương tâm vậy?" Hàn Thúy thường xuyên quở trách chồng mình như vậy.

Nhưng dù sao thì đó cũng là chồng mình, Lương Mậu Tài ở nhà lâu như vậy mà vẫn không có một lần gọi bổ nhiệm nào. Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy dường như đã quên mất y là một cán bộ cấp Trưởng phòng. Cô trong lòng cũng sốt ruột, nên hôm nay mặt dày mày dạn đến tìm An Tại Đào.

Hàn Thúy vô cùng vui vẻ mà rời khỏi. An Tại Đào nhìn theo bóng dáng của cô thì trong lòng thầm than.

Đối với Lương Mậu Tài thì An Tại Đào kỳ thật cũng không phải một gậy đánh cho chết. Chỉ có điều, gần đây công việc quá bận rộn nên không có thời gian nghĩ về Lương Mậu Tài. Để cho Lương Mậu Tài đảm nhận chức phụ trách tổ chỉ huy cũng là hắn do dự thật lâu mới có quyết định. Bất kể thế nào, mặc dù Lương Mậu Tài thiếu nhân phẩm nhưng năng lực vẫn có. Đối với An Tại Đào mà nói, trước mắt là lúc cần người nên cũng sẽ cho Lương Mậu Tài thêm một lần cơ hội.

Nếu anh không biết nắm bắt cơ hội này thì đừng trách tôi vô tình. An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, cầm lấy di động trên bàn rồi bước ra khỏi văn phòng.

Con dâu của Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi Lận Nhiên là một người phụ nữ xinh đẹp và có bản lĩnh.

Đối với người như Lận Nhiên thì tình yêu đã rời xa, mà quan trọng nhất chính là cơm ăn.

Cô cùng với đứa con lớn của Trương Thắng Lợi là Trương Khải là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học hai năm thì kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn thì Trương Khải đã bắt đầu lộ nguyên hình là một tên ăn chơi trác táng. Mặc dù là một Trưởng phòng của cục Tài chính thành phố nhưng lại không có chí cầu tiến. Cả ngày chỉ biết đàn đúm cùng đám bạn bè hư hỏng, la cà ở những chỗ vui chơi giải trí, lại còn bao một tình nhân bên ngoài.

Lận Nhiên thất vọng vô cùng nhưng lại không ly hôn Trương Khải, tuy rằng hôn nhân giữa hai người giờ chỉ còn trên danh nghĩa. Lận Nhiên lúc đầu công tác tại Ủy ban xây dựng thành phố, sau đó xin từ chức thành lập công ty Long Hưng, khiến em trai cô là Lận Sương ra mặt điều hành công việc, còn cô chỉ đứng phía sau. Có lẽ để bồi thường cho cô, Trương Thắng Lợi đã âm thầm chiếu cố cô không ít. Nên chỉ sau hai ba năm ngắn ngủi, công ty Long Hưng đã phát triển vững mạnh.

Cho nên, đối với Lận Nhiên mà nói, tình yêu có thể không cần nhưng gia đình thì lại không thể bỏ. Vì gia đình này mang lại cho cô nhiều lợi ích. Nếu không phải là con dâu của Chủ tịch thành phố Trương, cô làm sao mà phát triển được như bây giờ? Tiền tài của cô từ đâu mà có chứ? Có lẽ cuộc hôn nhân bi kịch đã biến cô thành một người phụ nữ chỉ biết đến tiền.

Nhà khách Quy Ninh.

Lận Nhiên đã thay một bộ váy đen trắng, đứng trước gương ở nhà vệ sinh trang điểm lại gương mặt.

Không tồi, đây mới chính là bộ dạng của cô. Cô vẫn còn trẻ đẹp, lại có sự thành thục của người phụ nữ chín chắn. Sự quyến rũ và thỏa mãn khiến cô trong lòng có hơi chút đắc ý.

Thật lâu sau, Lận Nhiên mới cầm chiếc ví tay của mình, thần thái đoan trang hướng đến nhà hàng của nhà khách Quy Ninh. Mười phút sau cô đã đứng trước cửa căn phòng ăn riêng, lẳng lặng chờ đợi.

Cách đó không xa, một bóng dáng anh tuấn chậm rãi bước đến. Người thanh niên này đúng như những lời đồn đại. Anh tuấn, trầm ổn, dáng người cao lớn, rất có phong độ của người trí thức. Nhìn qua không giống như người trong quan trường.

Còn An Tại Đào thì lại đánh giá con dâu của Chủ tịch thành phố Trương. Theo Lưu Ngạn nói, thì An Tại Đào cũng biết chút ít về Lận Nhiên.

Người phụ nữ trước mắt có dáng người cao gầy, mặt trái xoan, đôi mắt đặc trưng của người Trung Quốc, bất kể như thế nào cũng để lại cho người ta một ấn tượng sâu đậm. Cô ấy chưa thể nói là quá đẹp nhưng ngũ quan trên mặt cũng khá ổn. Toàn thân đều tỏa ra một sự quyến rũ, thành thục, rất hấp dẫn.

- Anh là Chủ tịch huyện An? Chào anh, tôi là Lận Nhiên.

Lận Nhiên cười tươi, vươn tay ra.

An Tại Đào cũng cười:

- Xin chào!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv