Sau khi tan bữa tiệc, Lý Vân Thu liếc mắt nhìn Tôn Cốc. Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo xung quanh bãi đỗ xe của nhà khách, cũng không biết đã nói những gì. Khi hai người đã tản bộ xong, chuẩn bị quay trở về phòng để nghỉ ngơi thì đột nhiên phát hiện An Tại Đào và Tiếu Kim Phong, Tiếu Tác Niênba người cùng nhau nói nói cười cười bước xuống lầu, hướng đến quán cà phê của nhà khách Quy Ninh.
Bầu trời đêm điểm đầy ánh sao. Nhìn thấy Tiếu Tác Niên và Tiếu Kim Phong, An Tại Đào cười hớn hở bước vào quán cà phê, trong lòng Lý Vân Thu không khỏi nhảy dựng, sắc mặt có chút tái nhợt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi sao? Bí thư Tiểu An này quả nhiên có quan hệ sâu xa với Bí thư Tỉnh ủy.
Còn Tôn Cốc thì không thể tin vào hai mắt của mình. Đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy, sao lại bình dị và gần gũi thân mật với một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ như vậy được, không ngờ lại còn cùng nhau đi uống cà phê. Chuyện này tột cùng là có ý nghĩa gì? Tay của y run lên, cảm xúc phập phồng, dâng lên một sự đố kỵ.
Khi bước vào quán cà phê, lập tức có một nữ nhân viên phục vụ gương mặt thanh tú bước đến tiếp đón. Quán cà phê của nhà khách Quy Ninh khác với quán cà phê thông thường. Đây là một dịch vụ kèm theo của nhà khách nên toàn bộ nhân viên phục vụ bên trong đều là người của nhà khách Quy Ninh. Quán cà phê mở cửa ra đường cái lớn cũng chính là muốn kinh doanh ra bên ngoài.
Ngọn đèn trong quán cà phê mờ mờ ảo ảo, tiếng nhạc dÂu Dương, dịu dàng. An Tại Đào nở nụ cười, hỏi nhân viên phục vụ:
- Tiểu thư, ở đây có căn phòng riêng nào không? Chúng tôi muốn tìm không gian yên tĩnh một chút. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Kỳ thật An Tại Đào cũng không ngờ, bản thân hắn có thể ngồi cùng một chỗ nói chuyện với Bí thư Tỉnh ủy, uống cà phê, nghe nhạc, không khí thật là thân mật, khắng khít.
Bí thư Tỉnh ủy là người nắm giữ toàn bộ nền kinh tế, chính trị của một tỉnh. Không cần nói đến những quần chúng bình thường, ngay cả những cán bộ bình thường trên cơ bản cũng không thể tiếp xúc được. Bí thư Tỉnh ủy giống như một ngọn núi cao sừng sững trước mặt toàn bộ nhân dân và cán bộ tỉnh. Mọi người chỉ có thể nhìn lên, còn muốn tiếp cận thì còn khó hơn lên trời.
Tuy An Tại Đào đã cảm nhận được Bí thư Tiếu là một người rất bình dị, không ra dáng lãnh đạo cấp tỉnh. Nhưng lãnh đạo dù sao cũng vẫn là lãnh đạo, thân cư tại địa vị cao, làm sao mà đánh đồng với những người bình thường được. Cho nên, mặc dù Tiếu Tác Niên khi nói chuyện với hắn, thần thái và giọng điệu rất dịu dàng nhưng hắn vẫn phải kính cẩn và thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Đối với An Tại Đào thì đây giống như là một sự biểu diễn. Nhưng sự biểu diễn đó lại có ích và cần thiết, ít nhất sẽ làm cho Bí thư Tiếu cảm thấy hắn vô cùng kính sợ và tôn trọng ông ấy. Lãnh đạo đối với anh bình dị, gần gũi, không tự cao tự đại, nhưng anh cũng không thể một tấc lại muốn tiến lên một thước lên mặt, nhất thiết phải tôn trọng và kính sợ lãnh đạo, khiến cho lãnh đạo cảm nhận được rằng anh đang tôn trọng và kính sợ ông ấy.
Biểu hiện của An Tại Đào khiến cho Tiếu Tác Niên rất vừa lòng. Từ đó có thể cảm nhận được hắn là một người rất có lòng tự trọng. Rất nhiều cán bộ tỏ ra tự trọng trước mặt lãnh đạo ngày nay đã không còn nhiều nữa. Tối thiểu, công tác tại tỉnh Đông Sơn đã hai năm, nhưng Tiếu Tác Niên vẫn chưa từng gặp được một cán bộ cơ sở nào giống như An Tại Đào. Nói thật, một cán bộ cấp cục Phó trước mặt ông căn bản là không thể duy trì được sự bình tĩnh. Có người tay chân luống cuống, có người lại hết sức nịnh bợ, còn có người lại tìm cách lôi kéo, chắp nối làm quen.
Nếu nói trước đó, bài văn của An Tại Đào đã khiến cho Tiếu Tác Niên cảm thấy chàng thanh niên này là người rất có tài hoa và biết suy nghĩ. Kế tiếp, biểu hiện của An Tại Đào, bất kể là lần đầu gặp mặt ở văn phòng hay là ngày hôm nay đều không tỏ ra kiêu ngạo, siểm nịnh mà rất trầm ổn, bình tĩnh. Việc tiếp đón và hiện trường hoạt động biểu hiện rất vừa phải, mang đến cho Tiếu Tác Niên một ấn tượng sâu sắc.
Trong nửa giờ tiếp xúc ngắn ngủi, không chỉ càng thêm có ấn tượng sâu sắc với An Tại Đào mà còn tăng thêm sự hiểu biết về hắn. Tiếu Tác Niên có chút không ngờ, một người trẻ tuổi mà lại có tính tình trầm ổn, làm việc linh hoạt, dường như đã vượt quá xa lứa tuổi của hắn.
Tiếu Tác Niên cầm lấy tách cà phê, trầm ngâm không nói gì, liếc mắt nhìn Tiếu lão, biết ông ấy đang do dự ở trong lòng, không biết mở miệng như thế nào. Nhưng vô duyên vô cớ muốn nhận người ta làm con nuôi thì lời này dường như không tiện mở miệng cho lắm. Cho nên, ông ấy mới đi cùng với Tiếu Tác Niên đến đây. Kỳ thật thì thái độ của Tiếu Tác Niên là bình thường. Có thể kết thân đương nhiên là tốt rồi. Tiếu Kim Phong tuổi già sống trong cô đơn. Có thể có được một cậu con nuôi tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy thì coi như trong lòng cũng có sự ký thác. Nhưng nếu An Tại Đào cự tuyệt thì cũng không còn cách nào khác. Ông ta làm Bí thư Tỉnh ủy nhưng cũng không thể ép buộc người khác làm con nuôi.
Nếu là người khác, thì Tiếu Tác Niên sẽ khẳng định không thành vấn đề. Có một người cha nuôi là Nam Dương kiều thương, còn có quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy, còn có cái gì là không hài lòng chứ. Nhưng đồng chí Tiểu An trước mặt này dường như không phải là người thích nịnh nọt, có thể đồng ý hay không thì khó nói lắm.
Đương nhiên, đối với loại người như An Tại Đào thì Tiếu Tác Niên nói có hứng thú với hắn hay không thì còn chưa nhất định.
Tiếu Tác Niên cười, thuận miệng nói:
- Đồng chí Tiểu An, nói chuyện quá khứ của cậu đi. Hôm nay là chúng ta tâm sự, nói chuyện phiếm với nhau. Cậu cũng đừng xem tôi là lãnh đạo. Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu quá thành thục, vững vàng, hoàn toàn không phù hợp với một người mới hơn hai mươi tuổi như cậu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt cương nghị của Tiếu Tác Niên lại rất dịu dàng. Dường như sự cương nghị đại diện cho mọi uy nghiêm đều được thả lỏng. Có lẽ, chỉ trong những trường hợp như thế này thì ông ấy mới bỏ đi cái mặt nạ của mình.
Không biết như thế nào, nét mặt ôn hòa của Tiếu Tác Niên lại mang đến cho An Tại Đào một cảm giác rất thân thiết. Trong nháy mắt, hắn dường như cảm giác kia không còn là Bí thư Tỉnh ủy cao cao tại thượng nữa, mà chính là một bề trên thân thiết. Chỉ có điều, hắn cảm thấy lời nói của Tiếu Tác Niên dường như muốn tìm hiểu gia thế và quá khứ của mình.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, mở rộng nội tâm với Tiếu Tác Niên. Từ trước cho đến nay, hắn càng ngày càng có nhiều người chú ý đến, cho nên thân thế của hắn trong quan trường cũng không có cái gì là bí mật.
Trong tiếng nhạc dÂu Dương, hắn cùng với Bí thư Tỉnh ủy đối mặt uống cà phê, cùng nghe lại những gì trong tuổi thơ cơ cực và đầy sự phấn đấu của hắn. Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn nói thật, mà chỉ là nói một phần. Dù sao thì chuyện mẹ con hắn bị Trần Cận Nam vứt bỏ chính là một nỗi đau vĩnh viễn trong cuộc đời của hắn. Ngoại trừ những người rất thân thuộc thì những người còn lại không ai biết bí mật này của hắn.
Thần sắc của Tiếu Tác Niên vẫn bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa nhìn An Tại Đào. Từ trong lời nói của hắn mơ hồ có chút kích động. Trước mắt Tiếu Tác Niên dần dần hiện lên hình ảnh của một đứa bé không cha, sống nương tựa vào mẹ của mình, tự lập cố gắng, thi đỗ thủ khoa vào trường đại học, được nhận học bổng của trường đại học nổi tiếng nhất Yên Kinh, rồi về sau đã tốt nghiệp và trở thành một phóng viên tòa soạn.
- Quá khứ đã qua đi, tương lai mới quan trọng.
Tiếu Tác Niên đột nhiên cười nói.
- Đồng chí Tiểu An, không cần quá nản lòng. Mọi chuyện trong quá khứ đều đã qua. Thời điểm cực khổ khi còn trẻ đối với một người mà nói chính là một gia tài.
An Tại Đào ngẩn ra, nhìn Bí thư Tiếu giống như một người thân trong nhà, cho nên tâm tình cũng thả lỏng, mỉm cười nói:
- Bí thư Tiếu, nói được với ngài những lời này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không phải lãnh đạo nào cũng nghĩ như ngài đâu.
Tiếu Kim Phong đột nhiên xen vào:
- Lãnh đạo thì cũng là người thôi, cũng không phải thần. Haha, đồng chí Tiểu An, lão già tôi có mấy câu muốn nói từ lâu, không biết cậu có muốn nghe không?
An Tại Đào ngơ ngác, nói:
- Tiếu lão, có chuyện gì xin mời nói, tôi đang nghe đây.
Tiếu Kim Phong do dự một chút gương mặt già nua cũ kỹ dường như hơi đỏ lên, ông liếc nhìn sang Tiếu Tác Niên, sau đó tay run run từ trong túi áo ngực lấy ra một tấm ảnh cũ, nhẹ nhàng đẩy lên bàn, đẩy về phía hắn, run giọng nói:
- Đồng chí Tiểu An, cậu nhìn đi…
An Tại Đào sửng sốt, không để ý, liền cúi đầu nhìn. Đây là một tấm ảnh đã cũ. Ảnh chụp một người thanh niên đang hứng thú đứng cạnh một chiếc xe con màu bạc. Khóe miệng hơi cong lên cao ngạo, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh tự nhiên.
An Tại Đào chân mày cau lại, không biết thế nào bỗng dưng nảy sinh một cảm giá quỷ dị vô cùng. Hắn nhìn thật kỹ bức ảnh, nhìn gương mặt quen thuộc kia, đột nhiên lòng giật nảy lên, thầm nghĩ người này sao có thể giống mình đến thế?
Hắn cầm lấy bức ảnh, cẩn thận mà nhìn, đường nét, gương mặt, thần thái không ngờ giống y đúc. Ngoại trừ tác phong khí chất, về cơ bản giống như một bản sao. Trên thế giới này, ngay cả hai lá cây trên một cành cũng không thể giống nhau, nhưng người thanh niên trên bức ảnh này lại khiến cho An Tại Đào có một cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Hắn không thể tin, ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Kim Phong, giọng thất thần:
- Ngài… Tiếu lão.. đây là…
Tiếu Kim Phong nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, măt co rúm lại, thở dài một tiếng:
- Đây là đứa con đã mất của ta, Tiếu Kim Bang.
- Một trai một gái đều từ biệt nhân gian, tóc bạc tiễn tóc xanh, đây đều là số mệnh. Ta vốn đã nản lòng thoái chí, nhưng lúc này đây về nước tình cờ thấy ảnh của cậu trên báo, ta thiếu chút nữa đã ngất xỉu: chẳng lẽ. chẳng lẽ con trai ta từ trên trời đã trở lại sao? Mấy ngày qua, ta mỗi lần bừng tỉnh giấc mơ đều nhớ đến cậu, trong lòng luôn dâng lên một thứ tình cảm day dứt khôn nguôi.
Tiếu Kim Phong vừa nói vừa lau nước mắt.
An Tại Đào khóe miệng co rúm, chậm rãi phục hồi tinh thần, không ngờ mình lại giống với con trai của Tiếu lão. Trời! Giờ khắc này, hắn mới tỉnh ngộ, vì sao ông cụ lại nhìn mình bằng ánh mắt tha thiết trìu mến như thế. Mà lại vì hắn đến thị trấn Tư Hà ủng hộ tiền xây dựng quốc lộ. Hết thảy đều minh bạch. Thế giới này dù sao cũng không có chuyện gì là vô duyên vô cớ cả.
Nhưng hắn không nói gì… Hắn cũng phần nào đoán được Tiếu Kim Phong và Tiếu Tác Niên hôm nay hẹn gặp mình chắc chắn có nguyên nhân.
Tiếu Tác Niên thấy Tiếu Kim Phong khó mở lời, liền cười cười:
- Tiểu An à, tôi đột nhiên có một ý tưởng lớn mật, ừ, cậu… cậu có nét giống với cậu em Kim Bang của tôi, đây đều là duyên trời định. Ừ, tôi chỉ định đề nghị, một đề nghị… là cậu có thế nhận chú ba của tôi làm cha nuôi không, coi như là một niềm an ủi đối với chú.
Từ đồng chí Tiểu An thành Tiểu An, An Tại Đào thấy Tiếu Bí thư thốt lên mấy câu này, liền hiểu ý tứ tinh tế trong đó. Hắn đầu óc suy nghĩ như điện, chậm rãi cúi đầu, không dám đối diện đôi mắt hồi hộp chờ mong của Tiếu Kim Phong.
Ông cụ dĩ nhiên là không có ác ý, ngược lại còn rất chân thành, không hề có chút dối trá hay đãi bôi. Đó là cảm giác đầu tiên của An Tại Đào. Tiếu Kim Phong là thương nhân hải ngoại, tất nhiên không có động cơ gì với mình được. Ông sở dĩ muốn nhận mình làm con, đơn giản là vì mình có nét giống với đứa con trai đã mất. Nhưng…
Tiếu Kim Phong và Tiếu Tác Niên đều không nói gì, Tiếu Tác Niên từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, chờ An Tại Đào trả lời. Mà Tiếu Kim Long thái độ khá căng thẳng, dường như sợ An Tại Đào cự tuyệt.
Đồng ý hay không đồng ý? An Tại Đào trong lòng hơi do dự, một tiếng cha gợi lên trong lòng hắn nỗi đau, tuy rằng cha nuôi này đối với mình chỉ có lợi mà không có hại, thậm chí có thể vì thế mà có chỗ dựa vững chắc là Tiếu Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng hắn cảm thấy lấn cấn trong lòng.
Nếu không đáp ứng, ông Tiếu có lẽ sẽ không đến mức hủy kế hoạch ủng hộ quỹ xây dựng quốc lộ, nhưng hình như đã không nể mặt Bí thư Tiếu. Hắn đang phân vân, đột nhiên Tiếu Kim Phong nắm lấy tay hắn, cúi đầu gấp gáp:
- Đồng ý tôi đi, tôi sắp gần đất xa trời rồi, tôi chỉ hy vọng rằng có một người còn lo lắng cho lão già này thôi.
An Tại Đào nhìn ánh mắt chân thành của ông cụ, trong lòng suy nghĩphức tạp. Hắn biết, người đang nắm lấy tay hắn trước mắt đây không phải là một tỷ phú Nam Dương, mà chỉ là một lão nhân già nua tội nghiệp. Hắn thở dài:
- Tiếu lão, được ngài yêu mến, tôi thật cảm kích, chỉ có điều… tôi…
An Tại Đào chưa nói hết câu, Tiếu Kim Phong tay run run đứng lên, trước mắt như hiện lên gương mặt của đứa con trai đã khuất vốn đã khắc sâu trong đầu, ông đột nhiên thấy choáng váng, không biết làm sao, run giọng nói:
- Không không, cậu cứ cân nhắc, không cần vội từ chối tôi.
Tiếu Tác Niên ngồi một bên tất nhiên cũng thở dài, đôi mắt đầy thâm ý xẹt qua người An Tại Đào đột nhiên thản nhiên nói:
- Tiểu An, tôi hiểu được tâm tư của cậu, cậu là không muốn mang tiếng thấy người sang bắt quàng làm họ? Ha hả, điều này cậu có thể yên tâm, quan hệ của chúng ta sẽ được giữ kín.
Tiếu Kim Phong liên tục nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
An Tại Đào thở phào một cái, vẻ khiên cưỡng trên mặt dần biến mất, trước ánh mắt chờ đợi của Tiếu Kim Phong, khẽ gật đầu:
- Dạ!