Trong ánh đèn mờ ảo.
Cả cơ thể cô nóng rực cọ nhiệt dưới thân anh, khiến Tư Dĩ Nam càng trở nên điên cuồng thác loạn hơn. Bàn tay nôn nóng đặt lên eo của người phụ nữ đầy gợi cảm trong lòng, miệng lưỡi khô rát khiến anh như muốn nuốt trọn lấy cô.
Uông Ngữ lần này đã hoảng sợ, chẳng muốn tỏ vẻ nữa, vùng vẫy muốn rời khỏi sàn nhảy. Tư Dĩ Nam nhận thấy cô không ngừng cựa quậy, anh như bị cô ép đến phát điên, cánh tay bắt ngang qua thắt lưng mảnh khảnh.
"Tư Dĩ Nam... buông tay..."
Tiếng nhạc càng trở nên vội vã, Tư Dĩ Nam gầm gừ, từ phía sau gục đầu vào hõm vai cô. Hơi thở người đàn ông mạnh mẽ như khiến cả người cô trở nên căng cứng, Uông Ngữ cảm nhận được dục vọng đang lớn dần của anh chạm vào mông cô.
"Tư Dĩ Nam, anh điên rồi, mau buông ra."
Những lời tức giận qua khuôn miệng nhỏ nhắn khiến đầu óc Tư Dĩ Nam như quay cuồng. Anh như mơ hồ nghe được tiếng nỉ non của Uông Ngữ, kích thích hoocmon phái nam bên trong cơ thể như muốn bùng nổ.
Đôi môi mỏng kề sát tai cô, phát ra lời mật ngọt dụ dỗ.
"Chúng ta đổi địa điểm khác được không?"
"Phát điên cái gì vậy?"
Uông Ngữ đã hoảng loạn, tim cô liên hồi đập dồn dập, mi run run mở to hai mắt.
"Tôi 'muốn' em."
"Buông tôi ra, cầu xin anh."
Hai chân cô mềm nhũn như mất đi khả năng giữ cân bằng, giọng nói thút thít ngập tràn sợ hãi vì phần nam tính phía sau liên tục chọc vào mông cô. Tư Dĩ Nam nhìn người phụ nữ mắt đã rưng rưng, tiếc nuối nới lỏng cánh tay. Uông Ngữ vội vàng bỏ chạy trối chết, một lần cũng không quay đầu nhìn về phía sau.
Chạy vội đến chỗ Tiêu Giãn đang nhâm nhi đĩa trái cây tráng miệng. Người vệ sĩ thấy cô biểu hiện lạ, rất khẳng định cho rằng cho nhảy quá sức nên đói bụng đến nhũn tay chân.
"Uông tiểu thư ăn dưa đi."
Tiêu Giãn xiên miếng dưa leo đưa đến trước mặt Uông Ngữ. Nhìn miếng dưa phía trước, mặt mày cô càng trở nên trắng bệch, run rẩy xua tay. Lảng tránh ánh nhìn của vệ sĩ Tiêu, cầm lấy ly rượu vang trên bàn nốc từng ngụm lớn.
Vệ sĩ Tiêu hoảng sợ vội chộp lấy chai rượu, phát hiện đã vơi gần nữa chai.
"Rượu này mạnh lắm đó, Uông tiểu thư uống khỏe ghê."
Vừa dứt câu, Uông Ngữ đã uống đến say sẩm cả mặt mày, lờ mờ không còn biết trời trăn mây gió. Đi hai bước lại đổ nhào vào lòng Tiêu Giản, anh sợ hãi vội vỗ vào lưng người phụ.
"Uông tiểu thư... Này, Uông Ngữ.."
Cúi đầu muốn nhìn xem cô có ổn không, Tư Dĩ Nam đã chạy vội đến kéo cô lại. Ánh mắt phẫn nộ không kiên nể bắn về phía Tiêu Giãn, Tư Dĩ Nam nhấc bổng cô lên. Trước khi đi không quên để lại tấm thẻ VIP, dặn dò kèm theo cái liếc mắt đầy tia lửa.
"Phần cậu là đưa bạn cô ấy về nhà!"
Tiêu Giãn chép miệng gật đầu, anh cũng không có bảo cô ấy ngã vào lòng. Tiêu vệ sĩ nhìn về phía Lộ Viên Viên nhảy, giật mình khi chẳng thấy cô đâu.
Vội vàng chạy đến xem xét, ngó nghiêng xung quang cũng không phát hiện ra người phụ nữ. Không phải lúc nãy vẫn còn nhún nhảy ở đây à?
Tiêu Giãn mặt hầm hầm đi đến bên Bartender đang chế biến một ly mocktail, nam nhân viên thấy ánh mắt đáng sợ nhìn về hướng mình vội vàng xoa dịu.
"Anh cần gì ạ? Ở đây tôi có..."
"Câm miệng, có thấy người phụ nữ tóc ngắn mang chiếc váy đỏ vừa nhảy ở phía đó đâu không?"
Nam pha chế rụt cổ, sợ hãi lắc đầu. Tiêu Giãn đấm mạnh lên bàn, vứt tấm thẻ VIP lên trên, âm trầm nhắc lại cậu hỏi.
"Cậu không thấy?"
"Thấy... Tôi có thấy..."
Nhìn tấm thẻ đen quyền lực, cả quán bar chỉ có vọn vẹn 10 thẻ. Bartender khiếp hãi, lí nhí đáp lời.
"Dãy đầu tiên, phòng 3 lúc nãy có nhìn thấy hai người đàn ông đưa cô ấy vào bên trong."
Tiêu Giãn hít một hơi lạnh, xoay người hùng hổ tiến đến căn phòng trước mặt. Bartender vội vàng gọi cho quản lí, hốt hoảng thông báo vì có người muốn gây rối.
"Rầm."
Tiêu Giãn thẳng chân đạp ngã cánh cửa phòng đã khóa trái bên trong, đưa cặp mắt phẫn nộ về phía hai người đàn ông. Một tên đang cởi thắt lưng quần, mất hứng hỏi tên đang canh góc để quay video cho thật rõ nét.
"Thằng nào vậy?"
"Cái chó gì vậy? Tao không quen, bảo vệ...hự"
Chưa la hết câu, đã ăn trọn đòn đá vòng cầu. Cú đá có tốc độ lên tới 159 km/h và tạo ra một lực tương đương với 816 kg. Hạ knock out đối thủ trong vòng chưa đầy 1 phút. Tên đàn ông gục ôm đầu, ngã quỵ xuống đất, tay mất cảm giác buông lỏng chiếc điện thoại.
Tiêu Giãn nhặt lên, tay lướt vào phần hình ảnh. Chỉ mới chụp được một tấm với khuôn mặt Lộ Viên Viên đầy quyến rũ và gợi tình. Anh hít một hơi sâu xóa đi, phía sau còn hiện ra nhiều nạn nhân khác đã bị hắn ta cưỡng *** và quay video lại.
"Đùng."
"Trời ơi, giết người ... Khụ khụ cứu tôi. Cầu xin anh... tha cho tôi..."
Tiêu Giãn dùng sức mạnh kinh người, ném thằng chiếc điện thoại vào trán tên đang cố gắng giữ thắt lưng quần. Cú ném chuẩn sát, khiến hắn chấn thương đến hoa mắt mà hét lên trong sợ hãi. Tên cặn bả ôm đầu, quần không có thắt lưng đã nhanh chóng tuột xuống, để lộ hạ bộ bẩn thủi vào tầm mắt của Tiêu Giãn.
Tiêu vệ sĩ từng bước đi đến, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang van xin trong sợ hãi.
"Mày đã từng buông tha cho người nào van xin mày dừng lại chưa? Thằng chó.."
"A.... A.... Cứu tôi..."
Tiếng hét thống khổ vang lên, quản lí và bảo vệ chạy vội vào phòng. Chỉ còn mớ hỗn độn, sàn nhà bê bết máu, phát hiện ra ***** *** của người đàn ông trần truồng đã bị dẫm đến gãy. Một người đàn ông khác gục trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Tiêu Giãn không chút do dự, cởi áo khoác bao bọc lấy cơ thể của Lộ Viên Viên, vác lên vai. Bước đến bên cạnh người quản lí nhắc nhở mang tính đe dọa.
"Tư thị không muốn chuyện bé xé to, xử lí cho cẩn thận."
"Tôi, tôi đã hiểu."
Quản lí nhận ra anh là vệ sĩ thân cận của Tư Dĩ Nam, vội vàng quỳ xuống chấp thuận. Tiêu Giãn hừ lạnh, vác người phụ nữ ngang nhiên rời khỏi căn phòng bẩn thỉu.