Thời tiết chập tối, nhiệt độ càng thấp, bắt đầu se lạnh.
Lộ Viên Viên rảo bước cùng Uông Ngữ một lúc, chọn ngồi lại ở khu ghế trống trên vỉa hè. Nhìn bạn mình lòng tràn đầy tâm sự, choàng lấy vai cô thì thầm.
"Đừng nói là cậu bỏ nhà theo trai nhé."
"Cậu nghĩ vớ vẩn gì đó."
Uông Ngữ ngao ngán lắc đầu, suy diễn cũng xa vời đó. Cô liền chỉnh sửa việc "chuyển nơi ở của mình" cho thật hợp lí.
"Hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi, dù sao cũng miễn phí tiền phòng."
Lô Viên Viên đứng dậy bước vài bước ra vẻ đăm chiêu, sự tự do chắc chắn không còn như trước nữa. Sau này, cô muốn tìm Uông Ngữ cũng chẳng dám bước chân đến cổng Tư gia.
Với thân phận phóng viên, nổi tiếng là phong sát giới nghệ sĩ, hẳn người của Tư gia thấy cô sẽ nhào tới bắt sống rồi còng đầu vào tù mất.
Lộ Viên Viên nghĩ đến trường hợp đó, đã lắc đầu xua đi suy nghĩ vớ vẩn.
"Đi."
"Làm sao?"
Uông Ngữ hỏi ngược lại, thắc mắc nhìn cô.
"Xõa một đêm quên sự đời nào, ây dô... Ngữ... Cậu có thể mua bộ váy nào nhìn gợi hứng thú hơn được không?"
Uông Ngữ chưa đáp ứng, đã bị Lộ Viên Viên trấn áp đẩy đi một mạch.
Đứng trước quán bar bậc nhất Lã Lương.
Uông Ngữ đã ăn vận vô cùng quyến rũ, chiếc váy lụa đen huyền bí ôm sát cơ thể. Phía sau hai dây đan chéo vào nhau, lộ phần lưng nõn nà. Khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, mang chút hương thơm dụ hoặc của phái nữ.
Cô cứng ngắc miệng hỏi Lộ Viên Viên.
"Nhất định phải vào quán bar này à?"
"Cậu có định kiến với quán bar này sao? Nói cho cậu biết, lớn nhất nhì thành phố đó."
Scandal của Tư Dĩ Nam từng bùng nổ ở đây, nghĩ đến đã cảm thấy ái ngại. Uông Ngữ gượng nở một nụ cười, miễn cưỡng đi theo sau Lộ Viên Viên tiến vào bên trong.
Lộ Viên Viên mang chiếc váy hai dây đỏ rực, làn da trắng sáng khiến cô như trở nên cháy bổng dưới ánh đèn lập lòe. Đường may tỉ mỉ xẻ đùi rất táo bạo, khoe đôi chân mảnh khảnh ẩn hiện trong từng bước đi.
Người bảo vệ chặn lại, đang muốn kiểm tra danh tính. Một người bảo vệ khác nhìn thấy Uông Ngữ đã vội vàng lao đến kéo lấy tay người có mắt như mù trước mặt.
"Khách VIP, khách VIP."
Uông Ngữ mỉm cười gật đầu bước vào trong, Lộ Viên Viên liếc mắt tò mò.
"Cậu giấu mình đi lúc nào vậy? Lại còn đăng kí thẻ VIP?"
Uông Ngữ suy nghĩ một lúc, đém từ ngày đó đến nay khoảng chừng cũng hơn một tuần rồi. Bỏ ra số tiền lớn đăng kí thẻ VIP, lại chẳng sử dụng nhiều, lòng có chút tiếc rẻ.
Bước vào bên trong bar, như một thế giới hoàn toàn khác, không khí náo nhiệt ấm áp hơi người. Tiếng nhạc xập xình, cùng ánh đèn lập lòe mờ ảo, những cô gái với cơ thể nuột nà nóng bỏng lắc lư theo điệu nhạc. Một người đàn ông dùng bàn tay hào phóng boa chút tiền vào bên trong lớp áo đang phập phồng kia.
Cô gái nhận được tiền boa liền cười đến thích thú, để mặc người ông làm ra nhiều hành động càn rỡ. Uông Ngữ liếc mắt đăm chiêu, cũng thật phóng khoáng, thân mật không chút đỏ mặt trước bao nhiêu ánh nhìn.
Lộ Viên Viên húych khuỷu tay vào người Uông Ngữ, cười vô cùng khoái chí.
"Muốn nhảy một chút không?"
"Cậu lên trước đi, mình vào phòng vệ sinh một lát."
"Nhanh lên đó nha."
Lộ Viên Viên đầy hứng khởi, hòa mình vào dòng người đang xập xình. Cơ thể gợi cảm của cô thu hút không ít ánh mắt thèm thuồng của nhiều gã săn mồi.
Uông Ngữ chỉnh trang lại mái tóc, rút điện thoại gọi đi. Bên kia không quá 3 tiếng chuông đã nhấc máy.
"Chị... Chị Uông..."
"Trợ lí Cao, cậu không cần công việc nữa rồi sao? Tôi dặn dò cậu theo sát Tư Dĩ Nam, sao lại biến thành được 'nghĩ phép' vậy? "
"Em không có can đảm chống lại mệnh lệnh của anh ấy..."
"Vậy cậu đang chống lại mệnh lệnh của tôi sao? Ngày mai lập tức trở lại làm việc..."
"Tuân lệnh thưa quản lí Uông"
Vừa bước chân ra khỏi phòng vệ sinh, Uông Ngữ suýt thì té ngửa vì giật mình.
"Sao..Sao cậu lại ở đây?"
Tư Dĩ Nam đánh giá một lượt, ăn mặc thành ra như vậy đến quán bar để dụ dỗ ai đây?
"Cô Uông cũng thật biết hưởng thụ."
Uông Ngữ nhìn thấy Tiêu Giãn phía sau, nghiêm túc mà chất vấn.
"Vệ sĩ Tiêu, anh theo dõi tôi?"
"Thưa Uông tiểu thư, nhất cử nhất động của cô đều được báo cáo lại với cậu chủ."
Uông Ngữ tức đến nghẹn họng, vẫn không chút khách khí thách thức.
"Giờ thì biết tôi đang làm gì rồi đó. Tôi có quyền tiếp tục ra ngoài nhảy với bạn chứ?"
Uông Ngữ hừ lạnh, vốn định bước qua mặt Tư Dĩ Nam rời đi. Nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ tóm lấy, kéo đi về phía sàn nhảy.
"Buông tôi ra, Tư Dĩ Nam... anh làm trò điên rồ gì vậy?"
"Không phải cô Uông muốn tiếp tục cuộc chơi sao? Được... Tôi 'chơi' với cô."
"Anh..."
Uông Ngữ bị anh cưỡng chế kéo lên sàn nhảy, dù đông người nhún nhảy xung quanh, nhưng cô lại lúng túng chẳng biết nên làm gì. Tư Dĩ Nam nhún nhảy không ngừng, cơ thể liên tục thân mật cọ xát vào lưng và mông cô.
Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đã đỏ lựng lên vì xấu hổ, khuôn ngực căng tròn thấp thoáng bên trong lớp lụa mỏng, như thôi thúc suy nghĩ cuồng loạn của anh.