Nghe được Ngải Tiểu Tiểu cự tuyệt, Kỳ Tuấn liền tỏ vẻ nguy hiểm: “Hoặc là em muốn Ôn Di thấy quan hệ thân mật hơn của chúng ta?”
“Anh đừng có đe dọa”. Ngải Tiểu Tiểu liếc anh một cái. Dù gì bây giờ làban ngày ban mặt, anh có thể giở trò lưu manh trước mặt mọi người haysao?
“Nha đầu, bằng em đối với tôi rất hiểu rõ, em nên biết tôi nhất định sẽlàm được”. Kỳ Tuấn nhàn nhạt nhíu mày nhìn cô, tròng mắt đen không chútnào che giấu một tia tà mị.
Trí nhớ hôm qua, bỗng nhiên xông vào đại não, “Ách…. Được rồi….”. Bằngcô đối với huấn luyện viên thối đại khái hiểu rõ chuyện gì anh cũng cóthể làm ra được. Thôi, không phải là ra ngoài tham gia một bữa tiệc, đithì đi thôi, dù sao cô cũng không mất ít thịt nào.
“Chỉ là, tại sao anh lại cùng Lục Vũ thân thiết như vậy?” Trong lòng không nhịn được hỏi ra nghi vấn.
Kỳ Tuấn nhăn lại chân mày tà tà nâng lên nhìn cô, cô có thể khôi phụccảm xúc rất nhanh, anh nghiễm nhiên tiếp nhận. Nhưng, mỗi lần nhắc tớiLục Vũ, trong lòng anh khó chịu.
Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái: “Hẹp hòi, không chịu nói chuyện sao?”
“Chúng tôi là bạn chiến”.
“À”. Thế nào mà cô lại không nghe được Lục Vũ nói nhiều đã từng đi lính? Cuối cùng bọn họ cũng không thân thiết, đáy lòng không nhịn được cóchút cô đơn, “Đúng rồi, bộ y phục kia anh lấy lại đi, tôi không thể lấycủa anh lễ vật quan trọng kia được”.
“Em cho rằng đó là đưa cho em?”
“……..” Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, đã quẹt thẻ để cho cô mặc thử, không phải đưa cho cô sao?
“Bữa tiệc tối mai đều là bạn thân của tôi, tôi sợ em mặc quần áo này sẽ hạ thấp phong cách của tôi”.
Người đàn ông đáng ghét. Miệng lưỡi không độc như vậy anh sẽ chết sao.
“Kỳ Tuấn, tôi cho anh biết……….”.
Cô đang muốn nổi giận, lại thấy trên sàn nhà Ngải Bảo đang chơi đùa, hai cái chân nhỏ nhắn đung đưa hướng bên này đi tới, cậu dừng lại trướcthân hình Kỳ Tuấn, túm túm ống quần của anh, thấy không có phản ứng,định mở hai cánh tay ra, ôm lấy bắp chân Kỳ Tuấn.
Thấy Kỳ Tuấn vừa cúi đầu nhìn cậu, lập tức cười khanh khách, “Chú, chú, bế bế”.
Kỳ Tuấn khẽ cong eo ôm cậu vào trong ngực, cậu lập tức chỉ vách tường cách đó không xa, “Cầu cầu, cầu cầu, Bảo Bảo muốn…”.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn theo ngón tay nhỏ bé của cậu, chỉ thấy trang sứctrên vách tường có để một Cầu Thủy Tinh trong suốt, bên trong khắc cảnhtuyết mộng ảo. Độ cao kia, cũng chỉ có Kỳ Tuấn có thể lấy được.
Trong lòng không nhịn được đắc ý một chút, nhìn con trai của cô, từ nhỏ đã tinh mắt.
Chỉ thấy Kỳ Tuấn thật sự đi tới, gỡ xuống Cầu Thủy Tinh kia thoạt nhìnvô cùng đắt giá, đưa cho Ngải Bảo món đồ chơi chơi, cô chỉ có thể trợntròn mắt.
“Này, Ngải Bảo, không được cầm loạn đồ của người ta, nhanh lên đưa cho chú trả về”.
“Không được”. Hai cánh tay nhỏ bé của Ngải Bảo ôm chặt lấy Cầu Thủy Tinh, đầu nhỏ còn tức giận nghĩ uốn éo qua một bên.
“Con còn không ngoan, cẩn thận mẹ…. mẹ đánh cái mông con”. Thân thế Ngải Bảo không mấy người biết, dĩ nhiên Ngải Tiểu Tiểu còn không tính khiếncho Kỳ Tuấn biết, cho nên vội vàng sửa lại.
Chỉ là, ánh mắt Kỳ Tuấn như tia X-quang, làm trong lòng cô run lên.
“Ngải bảo, mau đưa cầu cho ta”.
“Không cho”.
“Không phải chỉ là cái Cầu Thủy Tinh thôi sao? Tôi nghĩ cứ để cậu bé chơi đi”.
“Thứ quý giá như thế có thể tùy tiện chơi sao? Để nhân viên phục vụ đi qua sẽ mắng chửi tôi rồi”.
“Không biết”. Một lần nữa, Kỳ Tuấn không nóng không lạnh đáp.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn một chút mấy nhân viên phục vụ, từ góc độ kia có thể nhìn thấy Ngải Bảo lấy Cầu Thủy Tinh chơi, thế nào cũng không phản ứng? Quay đầu lại cô nhìn gương mặt tuấn tú bình tĩnh của Kỳ Tuấn.
Ách…
Chẳng lẽ vóc dáng của Kỳ Tuấn có thể coi như cơm ăn?
Ngải Bảo thấy không còn ai có bản lĩnh tranh giành Cầu Thủy Tinh rồi,miệng phát ra tiếng vui mừng, uốn éo người, hai tay nhỏ bé ôm Cầu ThủyTinh dùng sức lay.
“Ai, cẩn thận….”. Lời nói của Ngải Tiểu Tiểu còn chưa rơi xuống đất,liền nghe Cầu Thủy Tinh bộp một tiếng rơi xuống đất, liền theo đó mà vỡ.
Yên lặng chốc lát, sau đó----
“Ngải Bảo…” Âm thanh Ngải Tiểu Tiểu sánh ngang tiếng rống của sư tử HàĐông, thật ra thì cô càng muốn rống Kỳ Tuấn, cô hoài nghi nghiêm trọng,anh là cố ý muốn cho cô phá sản sao?
Oa một tiếng Ngải Bảo lớn tiếng khóc.
Kỳ Tuấn vỗ vỗ cậu, “Đừng khóc, nam tử hán tại sao có thể bị một ngườiphụ nữ hù dọa mà khóc”. “Ô ô……Mẹ……Xấu xa………..Bảo Bảo…………Sợ………….”. NgảiBảo ôm lấy cổ Kỳ Tuấn thút tha thút thít.
Không ngờ lúc này Ngải Bảo lại kêu mẹ, Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứngđờ, không biết nên phản ứng ra sao, theo bản năng cô liếc nhìn Kỳ Tuấnmột cái, suy đoán bí mật của mình có ở trước mặt anh lộ ánh sáng không?
Ngược lại Ôn Di cười tiến lên đón lấy Ngải Bảo, làm như lơ đãng nói:“Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã đối tốt với con, liền đem Tiểu Tiểu làm mẹ rồi”.
Ánh mắt Kỳ Tuấn bén nhọn quét qua Ngải Tiểu Tiểu không nói gì.
Ngải Tiểu Tiểu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới, ở bữa tiệc của Lục Vũ có cùng Kỳ Tuấn nói qua, tư liệu của cô đã bị độiĐặc Chiến điều tra rõ ràng. Thân phận Ngải Bảo đây? Tự nhiên cũng khônggạt được.
Chỉ là, nếu như Kỳ Tuấn biết cô chưa cưới đã làm mẹ, tại sao còn đối với cô dây dưa không ngớt. Dù sao, xuất thân của anh có vài phần cố kỵ.
Ai da, Ngải Tiểu Tiểu cô đang nhớ cái gì? Cô cho rằng huấn luyện viênthối đang theo đuổi cô sao? Anh chỉ là trêu cô, hoặc chính là mở rộngthêm chưa kết hôn mà có con, có thể không chút kiêng kị cùng anh duy trì quan hệ lêu lổng không ai nhận ra. Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu khôngnhịn được ác liệt đối với Kỳ Tuấn, huấn luyện viên thối, quả nhiên xấuxa.
Lúc này, nghe được âm thanh nhân viên phục vụ đi tới, “Kỳ tiên sinh….”.
“Xem dọn sạch sẽ ở đây”. Kỳ Tuấn phân phó.
Lập tức có người lấy ra dụng cụ, hai người cúi đầu dọn dẹp, không một ai trách cứ. Lần này, Ngải Tiểu Tiểu sẽ không ngu lần nữa, người ta lớnlên thanh tú thật sự có thể coi như cơm ăn, đây không phải vấn đề sứcquyến rũ, mà phải là vấn đề thực lực, chẳng lẽ….Cô tiến tới trước mặt Kỳ Tuấn hạ thấp giọng, “Kỳ Tuấn, anh đừng nói là, cửa hàng này là do anhmở?”
Kỳ Tuấn lạnh lùng liếc cô một cái, giơ tay đem bộ đầm màu trắng nhét vào trong ngực cô, âm thanh không cho kháng cự ra lệnh “Nhanh thử quần áo”.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn một chút Ôn Di, lại nhìn Kỳ Tuấn lần nữa, suy nghĩđến lời nói ác độc của anh vừa nãy, xoay người đi về phía phòng thử quần áo.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa phòng thử quần áo đưa cho cô một túi giấy tuyệt đẹp
“Tiểu thư, đây là áo lót tặng kèm theo bộ đầm, cô có thể thay cùng nhau”.
Đó là áo lót màu đen viền tơ xinh đẹp lại khêu gợi. Ngải Tiểu Tiểu suynghĩ một chút vẫn không chịu thử. Cô cho rằng, bộ đầm này dù sao cũng là Kỳ Tuấn mua, tự nhiên tặng kèm sản phẩm này cũng nên trả anh. Quần áolà để duy trì mặt mũi của anh, nếu cô lại nhận lấy áo lót này, vậy không phải đại biểu đồng ý làm bạn tình của anh rồi sao? Thay bộ đầm từ phòng thử quần áo ra ngoài, nhân viên phục vụ lập tức đi lên,
“Tiểu thư, có hài lòng không?”
“Ừ” Ngải Tiểu Tiểu vừa xoay quanh vừa nhìn mình trong gương, áo ngực màu trắng bạc không có tay cùng làn váy vừa sát người khiến cô kinh ngạc,quả thật chính là làm theo yêu cầu số đo của cô.
Đặc biệt là thiết kế phần ngực, thiết kế cũng quá chuẩn đi. Nhìn đứng lên thật đúng là đầy đặn không ít.
Xử lý nếp uốn ổn thỏa khiến cho cả bộ quần áo thoạt nhìn có rất nhiều tầng cảm giác, làn váy viền tơ càng như thêu gấm trên hoa.
Lại thêm cái áo choàng nhỏ cùng màu, không chút nào bại lộ, cũng không quá bảo thủ, cả người cô giống như ông trời tác hợp cho.
Thì ra vóc người của cô cũng không tệ. Ngải Tiểu Tiểu tự nghĩ mà đắc ý.
Lúc này, cô thật sâu cảm nhận được, trên thế giới này quả nhiên là không có người phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp.
Sau khi Ngải Tiểu Tiểu đi ra ngoài tất cả mọi người đều hai mắt tỏasáng. Ôn Di cười nói: “Dì đã nói rồi, Tiểu Tiểu nhà chúng ta sau khi hóa trang, nhất định là mỹ nữ”.
Tay Ngải Bảo nhỏ bé mập mạp cũng chỉ chỉ: “Mẹ đẹp, đẹp đẹp…..”.
Mặc dù Kỳ Tuấn không nói gì, nhưng tròng mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vàoNgải Tiểu Tiểu cũng khó mà giấu được kinh ngạc. Liếc nhìn ánh mắt anhkhông che giấu chút nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu khôngkhỏi đỏ ửng.
“Kỳ tiên sinh ánh mắt thật tốt! Bộ đầm này rất thích hợp với Ngải tiểu thư”.
Thật là, rõ ràng trời sinh cô xinh đẹp, cùng Kỳ Tuấn có quan hệ gì. Ngải Tiểu Tiểu bất mãn mà nghĩ. Nhắc tới đem túi vật phẩm đi tới trước mặtKỳ Tuấn, đưa cho anh: “À, bộ quần áo này là vật phẩm tặng cho anh”.
“Cái gì?” Kỳ Tuấn cau mày hỏi.
“Đồ đẹp bên trong”. Nhiều người nhìn trừng trừng, Ngải Tiểu Tiểu lựa chọn cách nói uyển chuyển.
Lông mày Kỳ Tuấn nâng lên, bày tỏ không hiểu. Ngải Tiểu Tiểu dịch lại gần chút, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Áo lót á?”
“Của đàn ông?”
“Không phải”.
“Vậy em cho tôi làm cái gì?”
“Anh có thể đưa cho bạn gái hoặc là đưa cho em gái nha”.
Khuôn mặt Kỳ Tuấn bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt liếc của anh rất lạnh,“Tôi không có bạn gái cũng không có em gái, em phải cầm, nếu không vứtxuống thùng rác”.
Dứt lời cũng không quay đầu, sải bước đi về phòng làm việc của cửa hàng. Ngải Tiểu Tiểu kinh ngạc, cũng không biết mình chọc giận anh chỗ nào.Chẳng lẽ hôm qua người phụ nữ kia ôm lấy anh, không phải bạn gái củaanh? Hoặc là trong mắt huấn luyện viên thối, giữa nam nữ ôm ôm ấp ấpkhông có gì đáng kể? Hừ, anh ta càng ngày càng xấu xa.
Ôn Di thấy thế đi tới “Tiểu Tiểu, con cái con bé này cái gì cũng tốt,chính là quá độc lập, cùng bạn trai mình cũng phân rõ như vậy, anh takhông thể tức giận sao? Muốn nói lời yêu thương cũng khó mà rõ được”.
Ngải Tiểu Tiểu mặt xạm lại, có lẽ Ôn Di nói đúng, nhưng mấu chốt bọn họ căn bản không phải quan hệ kia.
“Đi, dỗ dành anh ta, bạn bè trai gái, chính là thời điểm con mất hứng, dỗ dành anh ta.
Con chỉ là mất hứng, bảo anh đừng giận con”.
“Nhưng Ôn Di”.
“Đi đi”.
“Chú chú…. Chú chú, Bảo Bảo muốn chú….”. Lúc này Ngải Bảo cũng ồn ào lên.
Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, đi vào phòng thử thay quần áo. Nghĩ thầm mang theo Ngải Bảo đi dụ dỗ Kỳ Tuấn, tránh bị lúng túng. Nhưng ra khỏi phòng quần áo, không thấy bóng dáng Ôn Di đâu. Nhân viên phục vụ nói cho côbiết, Ôn Di đã ôm Ngải Bảo đi trước, còn nhắn lại lời nói để hôm nay côcó thể chơi thoải mái. Ách… Ôn Di đi, có phải cô không cần tái diễn màndụ dỗ Kỳ Tuấn, có thể chuồn êm? Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn cửa lớn đóngchặt, không do dự nữa cất bước về hướng cửa ra, nhưng đi được vài bướclại dừng lại, người đàn ông thối tha đó mặc dù nói chuyện ác độc, nhưngdù gì cũng coi như giúp cô, huống chi cô đã đồng ý ngày mai đi tham dựbữa tiệc rồi, nếu như cô len lén đi như vậy, có thể hậu quả rất nghiêmtrọng hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn phía cửa phòng.
Đẩy cửa ra, Kỳ Tuấn đang nghiêm túc nhìn một tấm hình, thấy cô đi vào đem tấm hình để trực tiếp trên mặt bàn.
“Cửa hàng này, thật sự là do anh mở?” Ngải Tiểu Tiểu nhìn các thiết bị sang trọng lắp đặt bên trong.
“Trước kia là của mẹ tôi”. Kỳ Tuấn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hình như không muốn lãng phí một chữ.
“Haha, mẹ anh thật lợi hại, hình như đây là đại lý?”.
* đại lý: cửa hàng có nhiều chi nhánh
“Ừ, ở Ngải Thượng xinh đẹp, cả nước tổng cộng có 38 nhà”.
“Cùng một họ với tôi”.
Kỳ Tuấn ném cho cô ánh nhìn ý bảo cô rất đần, “Đó là tên tiệm”.
Mặt Ngải Tiểu Tiểu tức xạm lại, cô đang nghi ngờ anh con mẹ nó không nói nổi tiếng đi, cô cũng không hỏi. Ai thất bại rồi, vội vàng vòng vo đổiđề tài.
“Cái đó….Ngày mai bữa tiệc bắt đầu mấy giờ? Ở đâu? Tôi ở đây chờ anh đi”.
“Bạn gái của tôi, tôi sẽ không để cho cô ấy một mình tham gia bữa tiệc, càng sẽ không để cho cô ấy chờ”.
Ách…. Đáp án này có chút cao thâm khó lường, có cùng cô quan hệ đâu, Ngải Tiểu Tiểu lý giải. “Cho nên…”.
“Tôi sẽ đợi chỗ cũ”.
“Anh biết tôi ở chỗ nào?”
“Không biết”.
Người đàn ông này thật đúng là tiếc chữ như tiếc vàng, không muốn biếtđi nơi nào chở cô sao? Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi: “Anh nói cho tôi biết địa điểm mọi người hội tụ đi, tôi sẽ đứng trên đường chờ anh”.Theo bảnnăng, cô không muốn cho anh biết quá nhiều riêng tư của cô, bao gồm địachỉ.
Cho dù biết tất cả đều không gạt được anh, cô vẫn cố chấp giãy giụa đến cùng.