Ngải Tiểu Tiểu mắt lạnh nhìn kịch vui này kết thúc, sau đó ánh mắt cùngKỳ Tuấn cùng giao nhau tại chỗ. “Cảm ơn”. Cô nhàn nhạt nói ra, nếu nhưhôm nay không có sự xuất hiện của anh, cô thật đúng là không biết xử lýtình huống này như thế nào.
Thời điểm bất lực nhất lại bị người ta hãm hại, có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Kỳ Tuấn nhướng mí mắt không rõ ý vị, khóe môi mang theo nụ cười nhànnhạt. Bộ dáng của anh tà mị mê người, Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng tránh ánh mắt của anh, nhìn về Lục Vũ.
“Còn không nhanh đuổi theo vị hôn phu của anh?” Bốn mắt giao nhau, NgảiTiểu Tiểu cảm thấy cô và anh chỉ xót lại những lời khách sáo này.
Lục Vũ nghe vậy, tròng mắt đen bình tĩnh nhìn cô. “Tiểu Tiểu, mặc kệ emcó tin hay không, giữa anh cùng Kỳ Vân không giống như em nói đâu”.
Ngải Tiểu Tiểu không ngờ anh sẽ nói như vậy, hơi ngẩn ra, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đi.
“Đại thư ký Lục, hiện tại anh không cảm thấy nói những thứ này với tôi, quá buồn cười sao?”
“Anh biết rõ em hận anh”. Trên mặt Lục Vũ khôi phục trước sau như một vẻ mặt ung dung: “Nhưng anh cũng biết rõ không có yêu sẽ không có hận”.
Ngải Tiểu Tiểu xem thường, đây chính là Lục Vũ! Vô luận gặp nhiều chuyện xấu hổ, chuyện hoang mang cỡ nào, nháy mắt anh ta cũng có thể khôi phục bộ dáng thong dong ưu nhã. Chỉ tiếc cũng có lúc làm ra chuyện vô lại,làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Mười bảy tuổi đi làm ở quán Taekwondo, lần đầu tiên nhìn thấy anh Ngải Tiểu Tiểu liền si mê,sau đó trẻ người non dạ mà điên cuồng theo đuổi.
Nhưng bây giờ vật và người cũng không còn. Ngải Tiểu Tiểu âm thầm thở dài, không nói.
Trong cửa hàng bán quần áo, trong góc ba người một nam một nữ, không khí hết sức quỷ dị.
Kỳ Tuấn vừa nhíu vừa cau mày, chậm rãi phá vỡ yên lặng, “Nha đầu, tôikẹt xe một hồi nên đến chậm, hai người nói cho tôi đây là diễn kịch gì?” Âm thanh của anh trầm thấp, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp. Mỗi bước đilàm cho Ngải Tiểu Tiểu mấy phần cuồng loạn, khiến Lục Vũ mất mác mấyphần.
Ngải Tiểu Tiểu đọc hiểu tròng mắt đen của anh thổ lộ hàm nghĩa gì, sựchịu đựng của anh có hạn, nhanh chóng đem Lục Vũ này đuổi đi, nếu khôngtự chịu hậu quả. Không cam lòng, nhưng cũng bất đắc dĩ khoác một cánhtay của Kỳ Tuấn, Ngải Tiểu Tiểu cười nói: “Anh không phải đều thấy rồisao?” Giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ nũng nịu, không tự chủ đâm vào mắt Lục Vũ.
Che lại đáy mắt sự mất mác, Lục Vũ khôi phục rất nhanh trước sau như một thong dong trấn định, ánh mắt quét qua bàn tay lớn ngang hông Ngải Tiểu Tiểu kia, có chút bí hiểm nhìn về Kỳ Tuấn: “Họ Kỳ, tối mai gặp sẽbiết…”.
“Hẹn gặp lại”. Kỳ Tuấn vừa kéo vừa ôm vai Ngải Tiểu Tiểu, khóe miệng nâng lên, cười đến thâm trầm.
“Vậy thì tốt, tôi cáo từ trước”.
Lục Vũ ưu nhã gật đầu một cái, xoay người rời đi.
“Tối mai, tôi không muốn nhìn thấy vị hôn thê của cậu”. Kỳ Tuấn lạnh lẽo đối với người sau lưng mở miệng. Anh xoay người lại gật đầu một cái,nói ngụ ý: “Tối mai, tôi hi vọng thấy người phụ nữ đứng bên cạnh anh sẽkhông thay đổi”.
“Dĩ nhiên”. Kỳ Tuấn lạnh nhạt cười một tiếng. Bọn họ lại có bí hiểm gì?Ngải Tiểu Tiểu nhăn đầu lông mày, hình như đang nói cô, mà hình như cũng không phải?
Kỳ Tuấn đảo mắt qua bộ dáng đáng yêu của cô, bàn tay xoa xoa tóc của cô, “Nha đầu, chớ đem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, lần sau nhớkhông để cho tôi thấy em bị một người phụ nữ khi dễ thảm như vậy”. Anhsẽ đau lòng, lòng anh đau hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Huấn luyện viên thối. Ngải Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt nhìn chằm chằmanh tự nhiên xoay bóng lưng rắn chắc, âm thầm tốn hơi thừa lời, cô cũngbiết anh trong miệng kia không mọc ra ngà voi gì! Cô nguyện ý bị khi dễsao?
“Tiểu Tiểu, bạn của con hả?” Ôn Di thấy Sử Kỳ Vân cùng Lục Vũ lần lượtđi ra cửa hàng xa hoa, mới ôm Ngải Bảo đi vào. Chuyện rối rắm của NgảiTiểu Tiểu cùng hai người bọn họ, cô đại khái hiểu chút. Cô tin tưởngTiểu Tiểu có thể xử lý tốt, cho nên không tham dự. Chỉ là chuyện lớn cảđời của Ngải Tiểu Tiểu, cô nhất định phải tham dự.
“Vậy thì chọn trang phục nhanh lên”. Cô phân phó: “Mấy ngày trước thímVương giới thiệu cho dì một đối tượng, là một kỹ sư kiến trúc, người dìđã gặp, không tệ. Dì đã hẹn người ta 12 giờ trưa mai gặp mặt, con phảiăn mặc thật đẹp…
“Ôn Di, dì tiền trảm hậu tấu”. Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên oán trách.
“Dì không có tiền trảm hậu tấu được không? Lần đó con không phải một mực từ chối ta”.
“Vậy thì chúng ta đi nhà khác…”
“Không được, ta cùng ông chủ cửa hàng này là bạn tốt, lại giảm giá, có thể tiết kiệm không ít tiền”.
“Ôn Di…”.
Vốn là Kỳ Tuấn đi về phòng làm việc, vừa nghe thấy bọn họ nói chuyện,bước chân dừng lại. Người phụ nữ này mới vừa cùng Lục Vũ, hiện tại đãgấp gáp đi xem mắt, cô thật đúng là không đem lời nói của anh để tronglòng.
Tròng mắt đen lạnh lùng thoáng qua một chút lo lắng, anh phất phất tay một cái gọi nhân viên phục vụ đến….
Ngải Tiểu Tiểu ở trong cửa hàng quần áo băn khoăn, lật xem giá tiền mỗi món, nhìn có ba con số trở lại không.
“Tiểu thư, cái này rất thích hợp với cô”. Nhân viên phục vụ tươi cười rạng rỡ, cầm một chiếc đầm màu trắng đưa cho cô.
Phản ứng đầu tiên của Ngải Tiểu Tiểu là lật xem giá tiền.
Nguyên 4286. Quá đắt, không hề trong phạm vi lựa chọn của cô.
“Không được, tôi không thích”.
“Cô không phải lo lắng giá tiền, đã có người giúp cô quẹt thẻ rồi”. Nhân viên phục vụ mỉm cười, đáy lòng tận lực không lộ ra ghen tị.
Có người giúp cô quẹt thẻ? Cô có nghe lầm hay không. Hoài nghi ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, Kỳ Tuấn khoanh tay, mỉm cười nhìn cô, tròng mắtđen lóe lên một tia thâm trầm khó lường.
“Tiểu Tiểu, vị này là…?” Ôn Di quan sát Kỳ Tuấn, tiểu tử này thoạt nhìnkhông tệ, thân thể thẳng đứng, gương mặt xuất chúng, cô lớn tuổi như vậy nhìn còn thích, Tiểu Tiểu đã có đối tượng tốt như thế, tại sao lại gạtcô?
“Anh ta là của con….”
“Tôi đang theo đuổi Tiểu Tiểu?”.
Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, vội vàng kéo Kỳ Tuấn đếnmột góc, cắn răng nói: “Đừng đùa giỡn, đó là dì của tôi, không phải LụcVũ”.
“Em rất muốn đi xem mắt?” Giọng nói trầm thấp của một tên con trai lộ ra nguy hiểm.
“Không muốn”, Ngải Tiểu Tiểu lắc lắc đầu một cái, “Chỉ là, như vậy cũng không liên quan đến anh”.
“Chuyện không liên quan đến tôi?” Giọng điệu của anh đã tương nguy hiểm.
“Lỡ miệng, lỡ miệng”. Ngải Tiểu Tiểu đành tạm thời nhẫn nại, cũng không thể để cho anh ở trước mặt Ôn Di làm ra chuyện tình gì.
“Vậy thì ngoan ngoãn mặc quần áo vào, ngày mai theo tôi đi gặp mặt”.
“Tại sao anh bảo tôi đi, tôi liền phải đi sao…”. Tham dự tiệc chính làchuyện của anh đi, cô không có quan hệ gì. Cho nên Ngải Tiểu Tiểu khôngchút suy nghĩ liền cự tuyệt.