Đang hướng về Giang Hoài Sương nói lời chia tay tất nhiên là Thang Biên Tâm, người chỉ còn là bạn gái trên danh nghĩa.
Cách Hứa Đan Lạc chỉ một cây cột, Thang Biên Tâm cúi người, xuyên qua một nửa cửa sổ xe, quay về phía Giang Hoài Sương với vẻ mặt hoàn toàn không có biểu tình, thật vất vả nói ra một câu: "Hoài Sương... Chúng ta chia tay đi..." Quả nhiên, sau khi mình nói xong câu đó, cô gái trước mắt vẫn là một bộ dạng vạn năm băng sơn sừng sững bất động. Thang Biên Tâm khó hiểu cảm thấy hàn ý nổi lên bốn phía... Sáng sớm nói chia tay cái gì, quả nhiên không phải là quyết định sáng suốt. Huống chi, còn là ở bãi đậu dưới tầng hầm của một cửa hàng bách hóa không có chút phong cách nào như thế này. Thang Biên Tâm cảm thấy rất là buồn rầu, tức nước vỡ bờ cái gì, đáng ghét nhất... Chỉ là Thang Biên Tâm càng không biết, nói chuyện trong tình huống mình đang thiếu sức lực nghiêm trọng, thật vất vả lấy dũng khí hướng về băng sơn nữ vương xin chia tay, lại xuất hiện ngươi dự thính ngoài dự liệu.
Hứa Đan Lạc bị chuyện của Jessica làm cho có chút choáng váng, lúc này giống như đang bị sét đánh, mấy phần thần trí còn lại cũng không còn sót lại chút gì. Trong tay mềm nhũn làm rơi chiếc hộp đựng búp bê xuống đất, phát sinh một âm thanh nhẹ nhàng "Ầm" vang lên, vốn dĩ bãi đậu xe không có người nào, mặc dù âm thanh này không lớn nhưng cũng đủ lôi kéo sự chú ý. Phía cây cột đối diện kia lập tức không còn âm thanh.
Hứa Đan Lạc nhìn cái hộp dưới chân, không dám nhặt, ngay cả cử động cũng không dám. Giác quan thứ sáu nói với mình, lúc này nên duy trì yên tĩnh tuyệt đối, làm một người ẩn hình mới có thể nghe được càng nhiều nội dung hơn. Chỉ một câu nói lúc nãy thật sự không có cách nào xác định suy đoán trong lòng. Mà chứng thực chuyện này đối với mình mà nói, hiển nhiên là quá quan trọng. Hứa Đan Lạc cẩn thận nín thở từng li từng tí một, người nghiêng về phía cây cột một chút. Trong lòng hình như có con nai vàng ngơ ngác, Hứa Đan Lạc chưa có bao giờ giống như giờ khắc này, hy vọng nghe được âm thanh của Giang Hoài Sương, là từ chối hay là nhận lời... Giang Hoài Sương thật sự đã từng cùng cô gái này chung một chỗ sao... Như vậy có phải là mang ý nghĩa... trong đầu Hứa Đan Lạc thật giống như có rất nhiều thứ bắt đầu không ngừng đánh nhau.
Mà một đầu cây cột khác, Thang Biên Tâm đầu tiên là bị động tĩnh phía sau dọa sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là bãi đậu xe dưới tầng hầm này quả thật không phải là một nơi tốt để nói chuyện, sau đó nghĩ đến là Tề Tử Vũ thấy mình đã lâu không đi lên có thể đi xuống tìm hay không. Ngay lúc Thang Biên Tâm xoay người muốn đi đến phía sau cây cột thì lại bị Giang Hoài Sương ngăn lại.
Vào thời điểm này gặp được Thang Biên Tâm, quả thật là một chuyện để Giang Hoài Sương rất bất ngờ. Chỉ là càng bất ngờ hơn, sau khi Thang Biên Tâm cùng mình tán gẫu vài câu lại nói ra lời chia tay với mình. Ngược lại không phải là Giang Hoài Sương không đành lòng buông tay để Thang Biên Tâm đi tìm hạnh phúc, thật sự là Giang Hoài Sương không thể lý giải, cả hai không phải đã sớm tách ra hay sao... Cũng đã nhiều tháng không ở cùng nhau, chẳng lẽ không phải là đã khôi phục thành thân phận bạn bè hay sao... Hay là chính miệng nói tách ra cũng rất quan trọng? Nói cho cùng, chính là Giang Hoài Sương nhất thời không thể tiếp thu được mình từ người chủ động nói chia tay mà giờ đã biến thành người bị đá.
Ngay lúc Giang Hoài Sương vừa muốn mở miệng, nơi gần bên cạnh có âm thanh đồ vật rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của hai người. Có đồ vật rơi xuống đất không kỳ quái, kỳ quái là sau khi đồ vật rơi xuống đất lại không có âm thanh được nhặt lên, không có tiếng bước chân, âm thanh mở cửa xe cũng không hề có. Như vậy... Đứng sau cây cột, chắc không phải là người qua đường, cho dù là người qua đường cũng chính là một người đi đường bát quái đang đợi đoạn sau của câu chuyện.
Mặc dù Giang Hoài Sương vẫn không có tận lực giấu diếm chuyện mình thích nữ nhân, thế nhưng bởi vì người kia vẫn rất biết điều, ngoại trừ là người thân cận, thật ra người biết chuyện này cũng không nhiều. Hiện tại lại có thêm Hứa Đan Lạc nên tạm thời muốn kiêng kỵ giấu diếm, Giang Hoài Sương cũng không muốn ngày thứ hai nhìn thấy tên của chính mình ở trong tạp chí. Tuy rằng ra hiệu Thang Biên Tâm không nên đánh rắn động cỏ, nhưng Giang Hoài Sương có chút dự cảm không tốt. Giả như thật sự là người qua đường A nhàm chán ngược lại cũng không phải chuyện khó khăn để giải quyết. Tại sao trái tim của mình đột nhiên trở nên vô cùng thấp thỏm bất an... Đợi gần một phút, bốn phía vẫn yên tĩnh, điều này làm cho trong lòng Giang Hoài Sương càng thêm lo lắng.
Nghiêng người lấy điện thoại di động ở bên cạnh đang bị tạp chí che kín, do dự một chút vẫn là bấm gọi, ở phía sau cây cột đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, trong nháy mắt sắc mặt của Giang Hoài Sương trở nên trắng bệch, thân thể cũng có chút mất sức dựa vào lưng ghế.
Khó hiểu kế tiếp là sau khi âm thanh của vật thể rơi xuống đất, gần nơi đó lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Thang Biên Tâm cảm thấy tố chất yếu đuối trong lòng mình tăng mạnh.
Hứa Đan Lạc nghiêng người, hết sức chăm chú nghe trộm, không đề phòng điện thoại di động trong túi áo đột nhiên kêu lên, nhất thời bị dọa đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Quả nhiên là không thể làm chuyện trái lương tâm... Cách túi áo nhanh chóng ngắt điện, Hứa Đan Lạc lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm nhưng kế đó là sửng sốt vì tên người gọi. Vào lúc này đi ra ngoài, nếu như mình nói cái gì cũng đều không nghe thấy, chị ấy cũng sẽ không tin... Hứa Đan Lạc hối hận, sau khi nghe được câu nói đầu tiên kia thì mình nên nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cảm giác Giang Hoài Sương nhất định sẽ không vui khi ở tình huống này bị mình biết được chuyện như vậy.
Nếu như mình không gọi số điện thoại này, có phải là đứa nhỏ này chuẩn bị tiếp tục nghe lén, sau đó làm ra vẻ như vừa trở về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đối mặt với mình. Giang Hoài Sương nhìn chằm chằm không chớp mắt nơi mà lúc nãy tiếng chuông reo lên, trong lòng bị đè nén không nói ra được.
Nhặt cái hộp trên đất lên, Hứa Đan Lạc vòng qua cây cột đi ra. Nhìn thấy chính là Thang Biên Tâm đứng bên cạnh xe vẻ mặt ngạc nhiên, cùng Giang Hoài Sương ngồi ở trong xe vẻ mặt tối tăm. Câu nói mới vừa rồi... Là Thang tỷ tỷ nói ra... Chẳng trách âm thanh quen thuộc như vậy. Nếu vậy có phải là mang ý nghĩa rằng Giang Hoài Sương đã từng cùng với Thang tỷ tỷ chung một chỗ? Giang Hoài Sương thật sự là thích nữ nhân sao?
Từ trước đến giờ tâm sự của Hứa Đan Lạc đều dễ dàng viết lên mặt, Giang Hoài Sương chỉ liếc mắt một chút liền nhìn ra đứa nhỏ này mặt đầy nghi vấn. Xem ra... Vẫn là nghe thấy...
"Lên xe." Giang Hoài Sương mở cửa xe ra, nỗ lực để ngữ khí của mình trở nên bình tĩnh một chút. Có trời mới biết, hiện tại trong lòng mình đã dời sông lấp biển sôi trào. Bất luận là thời gian, địa điểm hay là phương thức, đều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bản thân, thiếu chút nữa Giang Hoài Sương đã nghĩ sẽ trực tiếp lái xe rời đi. Như vậy thì không cần phải đối diện với gương mặt đầy nghi vấn của đứa nhỏ này.
Chỉ là điều nên đến thì phải đến, hành động của Thang Biên Tâm chỉ là đem tất cả nói ra sớm hơn mà thôi. Tuy rằng như vậy, Giang Hoài Sương vẫn là đem cái cục diện bất ngờ này cùng phẫn nộ trút hết lên người Thang Biên Tâm. Vì vậy sau khi Hứa Đan Lạc lên xe, Giang Hoài Sương chỉ lạnh lùng nhìn Thang Biên Tâm một chút, nói cũng không nói nhiều hơn nửa câu, liền khỏi động xe, trực tiếp lách người.
Ngồi vào chỗ kế bên tài xế, Hứa Đan Lạc cẩn thận từng li từng tí dùng dư quang của khóe mắt đánh giá sắc mặt của Giang Hoài Sương, rất dễ dàng xác định, mình chưa bao giờ thấy sắc mặt của Giang Hoài Sương tức giận như vậy. Vì vậy lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, mắt nhìn về phía trước. Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng Hứa Đan Lạc cũng biết vào lúc này không nên nhắc đến những vấn đề kia. Chỉ là, nếu như Giang Hoài Sương thật sự yêu thích nữ nhân... Có phải là mang ý nghĩa mình cũng sẽ có cơ hội... Nghĩ đến đây, nhịp tim của Hứa Đan Lạc tăng nhanh hơn rất nhiều.
"Jessica đem búp bê trả lại cho em chưa?" Không muốn để cho bầu không khí bên trong xe trở nên thêm lúng túng, Giang Hoài Sương khắc chế tâm tình hỗn loạn, cố gắng bình tĩnh mà mở miệng. Hít sâu, Giang Hoài Sương không ngừng tự nói với bản thân, sớm muộn gì cũng phải nói cho đứa nhỏ này biết, hiện tại chỉ là sớm hơn một chút mà thôi, sớm hơn một chút mà thôi... (#‵′) nhưng chỗ nào là sớm hơn một chút... Mím chặt môi lại!
"Ừm." Hứa Đan Lạc thuận theo Giang Hoài Sương, đồng thời nói sang chuyện khác, đưa tay vỗ vỗ cái hộp trong lồng ngực. "Trả lại cho em xong liền đi, em nghĩ hiện tại chắc là cậu ấy đã ở sân bay."
"Em đi lâu như vậy, Jessica không cùng em nói gì nhiều sao?" Thấy ngữ khí nói chuyện của Hứa Đan Lạc vẫn giống như thường ngày, Giang Hoài Sương nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
"Có..." Hứa Đan Lạc nhớ đến buổi sáng cùng Jessica nói chuyện, trong đó để cho mình ấn tượng sâu nhất tự nhiên là ba nuôi của Jessica, cái người Mr Wilson kia triệt triệt để để là một đại sắc lang. Mặc dù mình và Jessica giao tình không được tốt lắm, nhưng phi thường khinh bỉ một tên như vậy, lấy hành động người nhận nuôi để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Vốn là chuyện riêng tư của người ta, Hứa Đan Lạc cảm thấy coi như nghe qua cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa. Nhưng vừa nghĩ đến hiện tại cái tên đại sắc lang này chính là bởi vì công ty hai bên hợp tác làm ăn mà cùng Giang Hoài Sương tiếp xúc rất nhiều, trong lòng Hứa Đan Lạc không bỏ xuống được. Do dự một chút, Hứa Đan Lạc vẫn là đem cái loại chuyện Mr Wilson làm ra đối với Jessica nói cho Giang Hoài Sương biết.
Giang Hoài Sương sau khi nghe xong, một hồi lâu cũng không nói gì, sau đó mới mở miệng: "Jessica trực tiếp nói cho em như vậy, có phải là làm em sợ?"
"Ừm, ít nhiều cũng có một chút. Dù sao nếu như cậu ấy không nói ra, chỉ nhìn Mr Wilson và cậu ấy đứng chung một chỗ, thật sự không nhìn ra hắn là loại người như vậy. Từ khi bắt đầu muốn mang Jessica ra khỏi cô nhi viện, hắn đã không tồn tại lòng tốt. Ngẫm nghĩ kĩ chút, cũng thật là đáng sợ. Chẳng trách lúc trước khi Jessica đến ở cô nhi viện lâu như vậy, đều vẫn là đứa trẻ tám tuổi trở xuống mới được nhận nuôi." Hứa Đan Lạc nói, âm thầm vui mừng vì mình được Giang gia nhận nuôi.
"..." Giang Hoài Sương dừng một chút. "Trực tiếp về nhà, chị có chuyện muốn nói với em."
Chuyện vừa nãy ở bãi đậu xe sao? Hứa Đan Lạc gật đầu, cũng âm thầm cầu khẩn, chuyện tốt nhất chính là giống như mình nghĩ đến.
Không như Hứa Đan Lạc lúc này thoải mái cùng lạc quan, nghe qua chuyện của Mr Wilson và Jessica, đặc biệt là suy nghĩ của Hứa Đan Lạc sau khi biết chuyện này, trong lòng Giang Hoài Sương cảm nhận áp lực trước nay chưa từng có. Trong lúc này biết được chuyện giữa người nhận nuôi và người được nhận nuôi, sau khi biết chuyện như vậy, lại trùng hợp biết được bản thân mình yêu thích nữ nhân như thế... Lại không nói đứa nhỏ này có thể tiếp thu tình huống như vậy hay không, coi như là tiếp nhận rồi nhưng chỉ sợ cũng phải đề phòng rất nhiều đối với mình. Giang Hoài Sương cắn chặt môi lại, thật sự là không muốn tiếp tục suy nghĩ. Quả nhiên, lúc trước vẫn là không nên tập trung quá nhiều tình cảm dành cho đứa bé này. Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ đến, đứa bé này có thể dùng ánh mắt phòng bị nhìn mình, cũng đã có chút không chịu được.
Mãi cho đến khi hai người trở về nhà, trong lòng Giang Hoài Sương đã loạn lung tùng phèo, lý trí tỉnh táo thường ngày hoàn toàn không còn nữa. Lần đầu tiên không vội vàng vào phòng thay quần áo, Giang Hoài Sương trực tiếp ngồi xuống ở cạnh bàn ăn, đồng thời kéo một cái ghế bên cạnh, ra hiệu Hứa Đan Lạc ngồi xuống.
"Em ở bãi đậu xe nghe được lời Thang Biên Tâm nói?" Mới bắt đầu đã đàm luận vấn đề này trước, Giang Hoài Sương vẫn là chưa từ bỏ ý định muốn lần thứ hai xác định một chút.
"Ừm..." Hứa Đan Lạc thẳng thắn gật đầu.
Giang Hoài Sương hết hy vọng...
"Sự tình giống như em đã nghe thấy, chị là yêu thích nữ nhân." Nếu đã quyết định muốn nói, Giang Hoài Sương cũng sẽ không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Lúc trước đối với em giấu điều này, chị rất xin lỗi. Vốn là muốn chờ em mười tám tuổi, khi có sức phán đoán nhất định và có năng lực tiếp nhận chuyện như vậy thì sẽ nói với em. Tuy rằng hiện tại là hơi sớm, chị vẫn hi vọng chuyện này sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với em."
"Em..." Hứa Đan Lạc mới vừa mở miệng, lại bị ra hiệu ngoan ngoãn nghe tiếp.
"Cũng chính là bởi vì vấn đề này, chị sẽ không lập gia đình sinh con, nói cách khác chị lấy danh nghĩa nhận nuôi em, tuy rằng không có yêu cầu em đổi họ, thế nhưng trên pháp luật đã mang ý nghĩa sản nghiệp tương lai của Giang gia sẽ do em kế thừa, điểm này chị và ba mẹ đã thỏa thuận." Giang Hoài Sương dừng lại một chút nhưng là luẩn quẩn một chút. "Tuy rằng tình huống của chị là như vậy, thế nhưng không có nghĩa chị là một người tùy tiện. Ít nhất chị tuyệt đối không như Mr Wilson, đối với người được mình nhận nuôi làm những chuyện không nên làm, điểm ấy em có thể yên tâm. Sự tình như Jessica sẽ không phát sinh ở trên người em. Đương nhiên vì để cho em yên tâm học tập, không cần lo lắng những chuyện lung tung này, bắt đầu từ hôm nay chị sẽ chuyển về biệt thự, mặt khác sẽ kiếm một bảo mẫu ở đây chăm sóc cho em. Đương nhiên, nếu như em hi vọng ở kí túc xá của trường, trước thứ hai chị sẽ thay em làm tốt thủ tục."
"Chị phải về biệt thự ở?" Hứa Đan Lạc không biết sự tình có thể xoay chuyển thành như vậy.
"Chị nghĩ sau khi biết chuyện này rồi, em nhất định hi vọng có một ít thời gian để tiêu hóa. Dù sao em cũng đã quen thuộc ở nơi này, biệt thự bên kia đến trường cũng không thuận tiện cho lắm." Giang Hoài Sương nói xong liền đứng lên: "Hiện tại chị đi thu dọn đồ đạc, chốc nữa sẽ kêu thư ký Tề sắp xếp bảo mẫu đến đây. Lần này... Em không nên bắt bẻ." Nhớ đến hơn một năm trước khi chọn bảo mẫu, trong lòng Giang Hoài Sương đột nhiên chua xót, cũng không giống nhau, không chờ Hứa Đan Lạc mở miệng, liền xoay người tiến vào phòng ngủ lớn, còn thuận tiện khép cửa phòng lại. Đang bị ghét bỏ, bị đề phòng, còn chủ động tránh người đi. Giang Hoài Sương cảm giác mình thật sự vô lực chịu đựng Hứa Đan Lạc đối với mình thay đổi thái độ sau khi biết việc này.
(⊙o⊙)... Bị lẻ loi vứt bỏ ở phòng khách, Hứa Đan Lạc khó thể tiêu hóa Giang Hoài Sương lại nhanh như vậy tránh người, còn làm tốt sắp xếp để tách ra sinh hoạt như vậy. Tại sao không nghe mình nói một chút, thật ra mình chỉ muốn nói "Em không có để ý chút nào chị sẽ làm những gì đối với người được chị nhận nuôi... Thật sự... Cầu xin, làm ơn đừng đi... Làm ơn đừng đi..." (◕︵◕)