*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là một ngày thứ bảy cuối tháng tư, trời vẫn chưa sáng được bao lâu, đột nhiên điện thoại trong phòng khách reo lên không nhỏ kiêm luôn vai trò của đồng hồ báo thức.
Sáng sớm ngày xuân là thời điểm cực kỳ thích hợp để ngủ nướng, mặc dù khi điện thoại vang lên ở tiếng chuông thứ nhất thì liền tỉnh ngủ nhưng Giang Hoài Sương vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn răng buồn bực đem mình tiến vào trong chăn, giả vờ đây chỉ là một phần mộng cảnh mà thôi. Một trận tiếng chuông qua đi, trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại nhưng còn chưa kịp chờ Giang Hoài Sương thở phào một hơi, cái điện thoại chết tiệt kia lại bắt đầu kêu to lên.
Con người ở thời đại này đều có một cái điện thoại di động, nếu không phải vì cái tính năng chắc chắn thì cô đã sớm đem điện thoại bàn đi hủy. Giang Hoài Sương thật sự không ngăn cản được tiếng kêu tê tâm liệt phế của điện thoại trong phòng khách, rốt cục vén chăn lên kéo dép kêu lẹt xẹt, mang theo đầy bụng oán khí mở cửa phòng ngủ đi ra.
"Chào buổi sáng..." Trong phòng khách, Hứa Đan Lạc một tay cầm điện thoại, một tay che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, phản xạ có điều kiện mơ hồ mở miệng chào.
"Chào buổi sáng." Hướng về phía Hứa Đan Lạc gật đầu một cái, thấy tiểu loli nhận điện thoại, Giang Hoài Sương nắm thật chặc áo ngủ trên người liền muốn trở về phòng, xem còn hi vọng ngủ lại thêm một lát hay không. Ngay lúc cửa phòng sắp khép lại, một cái tên hoàn toàn không muốn nghe lại lọt vào trong tai, vì vậy cái phần buồn ngủ còn lại kia đương nhiên cũng không còn.
Thấy Giang Hoài Sương lại đẩy cửa phòng ngủ đi ra, nhìn sắc mặt không vui một chút nào, Hứa Đan Lạc chột dạ đè thấp âm thanh nói chuyện điện thoại. Vì vậy Giang Hoài Sương quay lại chỉ là nghe được "Ừm... Tốt... Được... Tạm biệt..." Những thứ không hề có nội dung, câu chữ không đầy đủ.
Hứa Đan Lạc buông điện thoại xuống, không có cách nào xem nhẹ tư thái đang chờ đợi kia của Giang Hoài Sương, thành thật mở miệng báo cáo: "Vừa nãy gọi điện thoại đến chính là Jessica... Cậu ấy nói muốn hẹn em uống trà sớm ở quán trà Nhuận Cảnh..."
"Em đáp ứng?" Giang Hoài Sương không hề che giấu tâm tình đang trở nên cực kỳ cáu kỉnh của mình vào lúc này. Kẻ đáng ghét ở thời điểm chán ghét (đang ngủ) đưa ra đề nghị chán ghét (mời tiểu Lạc) thật sự là một chuyện khiến người ta không thể thích nổi.
"A... Cậu ấy nói buổi trưa hôm nay sẽ ngồi máy bay về nước Mỹ, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại thành phố B, muốn trước khi đi gặp mặt một cái."
"Chị không cảm thấy cái nữ sinh cổ cổ quái quái kia muốn trước khi đi cùng em ôn chuyện cũ." Lúc trước do mình hướng về tên Béo lộ một chút ý tứ, không muốn Jessica lại có thêm cơ hội đến gần Hứa Đan Lạc. Chỉ là Giang Hoài Sương không ngờ cái tên Béo kia làm được tốt như vậy, trực tiếp đem Jessica đóng gói đuổi về Mỹ. Nếu như mình nhúng tay vào, tất nhiên là Giang Hoài Sương không hy vọng Hứa Đan Lạc và Jessica gặp lại nhau.
Hứa Đan Lạc sao lại không nhìn ra, dù Giang Hoài Sương không ngăn cản nhưng thái độ lúc này biểu lộ rõ là chị ấy không tán thành mình đi. Chẳng qua hình như Jessica đã sớm dự liệu được mình cũng không muốn đi gặp mặt nên ở trong điện thoại liền đưa ra một lý do để cho mình không thể không chấp nhận.
"Nói thật, em cũng không cảm thấy cậu ấy muốn cùng em ôn chuyện cũ. Nhưng mà cậu ấy nói có một thứ em làm mất rất lâu hiện đang ở chỗ cậu ấy, cậu ấy sẽ mang theo trả lại cho em ở chỗ uống trà. Em đoán là năm đó ở cô nhi viện, em làm mất một con búp bê vải, chính là khi Jessica được nhận nuôi." Hứa Đan Lạc dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Con búp bê kia... Là mẹ để lại cho em."
Giang Hoài Sương dựa vào cửa phòng, cơ thể rõ ràng cứng ngắc một chút, nhớ đến Hứa gia vài năm trước phát sinh cái thảm án kia. Tuy rằng từ lúc nhận nuôi Hứa Đan Lạc cho đến nay, mọi người đều không nhắc lại chuyện lúc trước của Hứa gia, thế nhưng không nhắc đến cũng không có nghĩa là những quá khứ kia không tồn tại. Phàm là đã trải qua tất nhiên là lưu lại dấu vết. Lúc này trong giọng nói của Hứa Đan Lạc, rõ ràng có thể thấy được sự lưu luyến đối với mẹ. Rốt cục chuyện năm đó lưu lại trong lòng đứa nhỏ này là cái gì đây... Trong lòng Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
"Như vậy... Em có thể đi không?" Hứa Đan Lạc cắn môi yên lặng một lúc, khi mở miệng thì đã khôi phục ngữ khí thường ngày, giống như cái không khí phảng phất sự lo lắng kia đột nhiên tiêu tan mất.
Giang Hoài Sương trong vô thức buông lỏng vạt áo ngủ ra, hít một hơi thật sâu, mãi đến khi đem những cơn sóng lớn nổi lên trong lòng che giấu sạch sẽ, lúc này mới mở miệng đáp lời: "Em muốn đi thì đi đi, mang theo di động, có gì không ổn liền lập tức gọi điện thoại cho chị."
"Ừm." Hứa Đan Lạc nở nụ cười nhưng bởi vì mang tâm sự nặng nề nên có thể nhìn thấy hơi miễn cưỡng một chút.
Nói đến quán trà Nhuận Cảnh, nơi đó làm điểm tâm sáng theo phong cách Dương Châu, mùi vị rất tốt, mặc dù thích ngủ nướng nhưng Giang Hoài Sương cũng có đến đó mấy lần. Địa điểm ngay ở trung tâm thành phố, rời nhà đi hơn mười phút là đến, thêm vào hôm nay là cuối tuần, người đến người đi, nghĩ đến cũng không sợ Jessica có hành động gì. Giang Hoài Sương nhìn theo Hứa Đan Lạc đi vào phòng, liền tự an ủi mình rồi trở về phòng ngủ.
Mặc kệ lúc trước là Demi hay hiện tại là Jessica, đều không đơn giản. Trở lại phòng, Hứa Đan Lạc vừa rửa mặt vừa nhớ lại lúc trước khi phát hiện búp bê bị mất. Khi đó việc nhận nuôi Demi vừa mới được xác nhận, thủ tục vẫn còn đang tiến hành. Mình bỏ ra rất nhiều thời gian hỏi mọi người khắp cả trong cô nhi viện nhưng đều nói không nhìn thấy búp bê của mình, bao gồm cả Demi.
Sau đó thủ tục nhận nuôi Demi hoàn tất, cậu ấy cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của mình. Vì thời gian ở chung không lâu, bản thân chưa bao giờ hoài nghi Demi lấy đi búp bê của mình. Mãi cho đến ngày hôm nay khi Demi nhắc lại chuyện này, Hứa Đan Lạc mới biết, búp bê mà mình cho rằng sẽ không bao giờ tìm lại được vẫn đang ở bên người Demi.
"Thời điểm mình rời cô nhi viện, không cẩn thận mang đi nhiều hơn một món đồ. Không biết một con búp bê Trung Quốc mặc quần vải màu vàng nhạt, có đáng giá để cậu cùng mình ăn điểm tâm sáng hay không đây?" Nhớ đến cái giọng hời hợt kia của Jessica trong điện thoại, đặt khăn mặt trong tay vào chậu, đột nhiên Hứa Đan Lạc có cảm thấy nôn nóng không nói nên lời. Nếu như có thể được lựa chọn, mình thật sự không muốn đi gặp Jessica một chút nào. Mặc dù trong lòng không tình nguyện, Hứa Đan Lạc vẫn tăng nhanh tốc độ chuẩn bị.
Ngay lúc Hứa Đan Lạc ở cạnh cửa thay giầy chuẩn bị đi ra ngoài, cửa phòng ngủ chính 'cạch' một tiếng rồi mở ra, Giang Hoài Sương thò đầu ra vội vàng nói một câu: "Chờ chị cùng đi." Sau đó rụt đầu trở lại.
Tay Hứa Đan Lạc dừng động tác đang buộc dây giầy, kinh ngạc mà nhìn cửa phòng ngủ chính lại một lần nữa đóng lại, một hồi lâu sau vẫn không thể lấy lại hồn. Cũng không phải bởi vì Giang Hoài Sương đột nhiên xuất hiện đề nghị, mà là vừa nãy Giang Hoài Sương còn đang cố gắng cài khuy áo, tình cảnh đó, nơi chưa cài khuy thật sự là quá mức hương diễm. Vì vậy khi Giang Hoài Sương chuẩn bị xong đi ra thì nhìn thấy chính là Hứa Đan Lạc vẫn còn đang ngồi xổm trên mặt đất, có chút choáng váng.
Trong lòng Giang Hoài Sương âm thầm thở dài, tên ngu ngốc này mơ mơ màng màng, trên mặt còn thiếu viết thẳng một câu 'đến bắt nạt ta đi'. Quả nhiên mình không đi theo là không được.
Lái xe đến quán trà Nhuận Cảnh thì mới bảy giờ mười phút, cách thời gian hẹn với Jessica còn khoảng hai mươi phút. Coi như là đi ăn sáng uống trà sớm, Giang Hoài Sương cũng không phải là chưa từng đến đây lúc sáng sớm.
"Lát nữa em đi vào, chị ở đây chờ em, có cái gì không ổn liền mau mau trở ra hoặc là gọi điện thoại cho chị cũng được, từ nơi này đến đó rất gần." Giang Hoài Sương đem xe rẽ vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại bên cạnh quán trà Nhuận Cảnh, cẩn thận căn dặn. Lúc nãy ở trên đường hai người đã thương lượng, người Jessica hẹn là Hứa Đan Lạc, cho nên nếu không có gì cần thiết Giang Hoài Sương cũng không cần lộ diện.
"Ừm... Chị ở chỗ này chờ, không cảm thấy tẻ nhạt sao?" Hứa Đan Lạc nhìn một chút, trong bãi đỗ xe tất cả đều là xe, ngay cả một bóng người cũng không có, liền có chút do dự.
"Không có chuyện gì, chị vẫn sẽ ở chỗ này chờ em." Giang Hoài Sương đưa tay véo véo mặt của Hứa Đan Lạc, cuối cùng trên mặt đứa nhỏ này cũng có mấy phần huyết sắc đỡ tái nhợt hơn nhiều.
"Dù sao cũng đã đi ra ngoài, lát nữa chờ em trở ra, chúng ta lại đi chỗ khác. Sau đó buổi trưa đi ăn món gì có được hay không?" Giang Hoài Sương chuyển đề tài, thấy Hứa Đan Lạc gật đầu đáp lời, vốn dĩ vẻ sốt sắng đã trở nên thoải mái rất nhiều, lúc này mới mở cửa xe đuổi tiểu loli xuống.
Nhìn Hứa Đan Lạc từng bước từng bước hướng về lối đi, vòng qua cây cột biến mất khỏi tầm mắt của mình, Giang Hoài Sương tùy tiện lấy cuốn tạp chí trong xe để xem. Hài tử lớn rồi, có một số việc phải tự mình đối mặt, Giang Hoài Sương tự nhủ như vậy nhưng lại cực kì lo lắng, chữ trong tạp chí không vào được mấy câu, tâm tư hầu như hướng về điện thoại đang để ở một bên.
Tuy nói muốn đến lấy búp bê nhưng cũng không muốn gặp Jessica, tâm tình còn đang tranh chấp ở trong lòng, nhưng nghĩ đến Giang Hoài Sương ở cách đó không xa đang chờ mình trở lại, trong lòng Hứa Đan Lạc rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều. Trấn định như vậy, vẫn duy trì đến bảy giờ ba mươi phút khi Jessica xuất hiện.
Để Hứa Đan Lạc khá bất ngờ chính là Jessica đến một mình, còn mang theo một vali hành lý cũng không lớn lắm. Bộ dáng như một người đi ngang qua, khiến cho mình có vẻ đã quá mức cẩn thận.
"Đợi rất lâu rồi?" Jessica ngồi xuống phía đối diện Hứa Đan Lạc, bất ngờ hiền lành lên tiếng.
"Không." Hứa Đan Lạc không nắm chắc được trong hồ lô của Jessica đựng cái gì, đưa tay rót cho Jessica một chén trà.
Jessica tiếp nhận chén trà, uống một hớp nho nhỏ: "Nghe người ta nói điểm tâm của quán trà này ăn rất ngon, mình nghĩ phải đến ăn thử một lần trước khi rời khỏi thành phố B."
Hoàn toàn là một bộ dáng đang ôn chuyện... Hứa Đan Lạc chần chờ một chút vẫn mở miệng hỏi: "Con búp bê kia..."
"Không nên gấp gáp, chúng ta xem nên ăn gì trước." Jessica lấy thực đơn trên bàn. "Nghe nói canh cá hoành thánh cùng mì kéo đậu phụ (Gansi) ở chỗ này không tệ, cậu có muốn kêu thử một phần hay không?"
"Tùy ý..." Đối mặt với Jessica có thái độ hòa ái dễ gần như vậy, trong lòng Hứa Đan Lạc rất lo lắng, lúc này cũng không tiện phát tác, uất ức vô cùng.
Jessica thấy Hứa Đan Lạc không hứng thú lắm, có chút vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ từ trong cặp lấy ra một cái túi ni lông, để trên bàn đưa đến: "Được rồi, trả cậu búp bê. Đừng bảy ra cái vẻ mặt biểu tình như bị lừa vậy."
Hứa Đan Lạc nóng ruột cầm lấy, mở ra túi ni lông, bên trong lại là một cái túi ni lông khác, một lớp lại một lớp, mãi đến khi mở ra lớp túi ni lông thứ ba mới nhìn thấy một cái hộp, mở hộp ra... Lại là một túi vải. Ngay lúc Hứa Đan Lạc cảm thấy mình lại bị đùa giỡn thì ở bên trong cái túi vải cuối cùng, rốt cục nhìn thấy vật mình muốn.
Búp bê Trung Quốc mặc quần vải màu vàng nhạt, con búp bê mẹ cho mình... Hứa Đan Lạc cầm lấy búp bê, tay hơi nắm chặt, thật vất vả mới khống chế được tâm tình của mình. Bất quá nhìn kỹ lần nữa, con búp bê này vẫn giống y như đúc trong ký ức của mình, thời gian đã hai ba năm nhưng không có biến màu cũng không có bị cũ, sạch sẽ như xưa, giống như được cất giữ cẩn thận. Lại nhìn đống túi ni lông trên bàn dùng để đóng gói bị mình mở ra rơi vãi lung tung, Hứa Đan Lạc có thể đoán được tại sao búp bê vẫn giống như trong trí nhớ của mình.
Có lẽ năm đó Jessica cố ý lấy đi búp bê của mình, chỉ là lúc này xem ra búp bê lại được giữ gìn rất tốt... Một lần nữa cẩn thận cất lại búp bê, Hứa Đan Lạc không biết mình nên nói lời cám ơn hay là cứ như vậy phẩy tay áo bỏ đi.
Ngược lại, Jessica chờ sau khi Hứa Đan Lạc thu dọn xong, vẻ mặt thành thật gọi đồ ăn sáng, dáng vẻ mười phần cùng bạn cũ ôn chuyện. Hứa Đan Lạc ngơ ngác ngồi, nhìn một chút bữa sáng được dọn lên, lòng có chút bị dao động. Thật sự là có chút không thể lý giải, thời gian mới có một tháng, tại sao Jessica lại giống như đã biến thành một người khác như thế.
"Nói ra thì lần này mình bị đuổi về Mỹ còn cần phải cảm ơn Giang gia đây." Jessica nhấp một ngụm trà, không nhẹ không nặng nói một câu.
"Khục..." Đã biết bản tính khó dời là chân lý mà, cái gọi là Hồng Môn yến chính là chỗ này, Hứa Đan Lạc thật vất vả đem sủi cảo tôm đang kẹt ở trong cổ họng nuốt xuống.
Jessica thấy Hứa Đan Lạc vẫn bình tĩnh ăn đồ ăn, bị một câu nói của mình làm cho nghẹn lại, không khỏi nở nụ cười. Đem chén trà của Hứa Đan Lạc rót đầy đưa đến, vẻ mặt đầy nghiêm túc tiếp tục nói: "Người nhận nuôi cậu ám chỉ với ba nuôi của mình, nếu như còn để mình tiếp cận cậu, thì sẽ ngưng hợp tác cùng PFD. Vì lẽ đó ba nuôi mình sợ phiền phức, sau khi suy nghĩ một tháng liền quyết định đem mình đuổi về Mỹ. Bất quá, đây thật đúng là một tình thế làm hắn khó xử, cuối cùng lại nhịn đau cắt thịt mà quyết định." Mặc dù là một vẻ mặt nghiêm túc nhưng cảm giác trong giọng nói của Jessica mang theo sự mỉa mai.
"...Nếu như cậu thật sự không muốn rời đi, mình trở về sẽ nói một chút với chị ấy." Hứa Đan Lạc trầm mặc một chút rồi nói. Tính ra mình và Jessica cũng không có thâm cừu đại hận gì, nếu như sau này không có gặp mặt hoặc là Jessica vẫn có thể duy trì loại thái độ thân mật này, thì cùng sống ở thành phố B cũng không có vấn đề gì. Tuy rằng lúc trước Jessica nói chuyện kỳ quái lại vô lễ, nhưng nếu bởi vì vài câu tranh cãi lại làm cho cha con người ta cách xa nhau một phương thì có chút tàn nhẫn.
"Không!" Jessica thấy Hứa Đan Lạc nghiêm túc đề nghị, lập tức thu hồi thái độ trêu đùa lúc nãy, kiên quyết từ chối. Sau đó cảm thấy bản thân mình tựa hồ có hơi quá kích động liền thả lỏng ngữ khí nói tiếp: "Mới vừa nói cảm ơn Giang gia để mình có thể rời khỏi thành phố B về Mỹ là thật lòng, cậu phải tin tưởng mình."
"Ừm..." Hứa Đan Lạc nửa tin nửa ngờ, gật gật đầu.
Jessica nhìn Hứa Đan Lạc dáng vẻ khó hiểu, không khỏi cười một cái tự giễu: "Lạc, từ khi bắt đầu biết cậu, cậu vẫn luôn là người nhẹ dạ ngốc nghếch nhỉ."
"Nha..." Đây xem như là khen hay là chê đây, Hứa Đan Lạc vẫn không theo kịp tư duy của Jessica, có chút lúng túng gắp lên một khối đậu phụ từ từ ăn.
"Có thể không cần cùng ba nuôi ở chung một thành phố, mỗi tháng còn có thể nhận được một khoản phí sinh hoạt không ít, nói đến đây đều là do gặp được Lạc. Không cần mỗi buổi tối gặp cái lão sắc quỷ kia, đời người thật sự là đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều." Jessica đưa Hứa Đan Lạc chén nước, hạ thấp giọng nhưng lời nói lại rõ ràng đến dị thường.
"Khụ khục..." Hứa Đan Lạc vừa cầm lên chén trà mới được châm đầy uống vào, lúc nghe Jessica nói chuyện mà ăn đồ ăn thật sự là quá ngu xuẩn. Bất quá vừa nãy chính mình có phải là nghe được chuyện gì không nên nghe...
Hứa Đan Lạc phản ứng hiển nhiên đều ở trong dự liệu của Jessica, đưa lên một tờ khăn giấy, Jessica che miệng cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa: "Làm sao, rất giật mình à? Lúc trước lần đầu tiên hắn ở cô nhi viện thấy mình đã động tay động chân, vì lẽ đó mình đúng là không có chút nào giật mình."
(⊙o⊙)... Hứa Đan Lạc bắt đầu hoài nghi là mình nghe nhầm hay là cô bạn trước mắt này điên rồi. "Nhưng mà... Lúc nhận nuôi cậu là một đôi vợ chồng mà..." Hứa Đan Lạc yên lặng nửa ngày mới nói ra một câu thật giống như không có ý nghĩa gì. Thật ra ở trường hợp lúng túng như vậy, trong lúc nhất thời thật sự rất khó tìm được cái gì có ý nghĩa để mà nói.
"Cậu là hỏi mẹ nuôi của mình?" Trong mắt Jessica lóe lên một tia phẫn hận. "Người phụ nữ kia vẫn cho rằng quản một đứa trong nhà so với quản một đám bên ngoài thì dễ dàng hơn nhiều (ý nói quản lý một mình cô bé thì dễ hơn cả đám tình nhân bên ngoài). Bất quá nửa năm trước bà ấy bị tai nạn xe cộ chết rồi. Thật không biết nếu như bà ấy biết mình sẽ chết sớm như vậy thì có để yên cho một đứa tồn tại hay không."
"..." Hứa Đan Lạc nắm chặt chén trà, thật sự là không biết nên nói cái gì, còn có thể nói cái gì. Tựa hồ hiện nay điều duy nhất có thể làm chính là duy trì sự bình tĩnh, sau đó nghe cô bạn đối diện này nói về bí mật thuộc về một gia đình khác.
"Hiện tại có phải là cậu rất muốn cười? Vẫn chưa thành niên liền bị người khác bao nuôi, còn là một bộ dáng vẻ yên tâm thoải mái... Ha ha..." Jessica nói, khóe môi giương lên nụ cười.
"Mình không có..." Hứa Đan Lạc mở miệng, hiện tại ngay cả một điểm ý tứ muốn cười mình cũng không có. Giống như có thứ gì nặng nề dồn nén ở trong lòng, làm cho mình hô hấp đều trở nên khó khăn.
"Mình biết trong lòng cậu đang cười. Giống như năm đó cậu nhìn thấy bạn học cho mình một ít đồ ăn, trong lòng nhất định là khinh bỉ cười nhạo mình?" Jessica cười, duỗi ra đầu ngón tay chỉ chỉ lên tim Hứa Đan Lạc, nhưng giọng nói trở nên hơi sắc bén. "Ha ha, cười đi, không sao cả. Có lúc mình nghĩ cũng thật buồn cười."
Đối mặt, nhìn cô bạn đang cười càng ngày càng lớn, trong lòng Hứa Đan Lạc đột nhiên trở nên rất khó chịu. Hình ảnh Jessica lúc này cùng với hình ảnh Demi trong ký ức lần đầu gặp mặt kia chồng chất vào nhau... Cuộc sống như thế thật sự là điều cậu ấy muốn sao.
"Được rồi, không nên cười nữa." Hứa Đan Lạc thấy Jessica cười đến mất khống chế, cười đến khóe mắt xuất hiện nước mắt, thật sự là không nhìn nổi.
Jessica ngưng cười, đột nhiên đứng lên kề sát vào gương mặt của Hứa Đan Lạc, nheo mắt lại thẳng tắp nhìn, ngay lúc Hứa Đan Lạc muốn quay mặt trước liền thong thả mở miệng: "Cậu thật sự không muốn cười..."
Hứa Đan Lạc hít vào một hơi thật dài, lúc này tâm tình mới thoáng thả lỏng một chút đã bị ngột ngạt đến không chịu được, đưa cho Jessica cái khăn giấy, nói: "Mình không cảm thấy chuyện này có cái gì đáng để cười. Cho dù là quá khứ cũng được, hiện tại cũng được, cuộc sống là do chính cậu lựa chọn. Xưa nay mình đều không có tư cách cười cậu. Hơn nữa mình không hiểu tại sao cậu lại muốn nói chuyện này với mình. Chuyện như vậy chắc là cậu nên giữ bí mật, chúng ta không thân đến nỗi có thể chia sẻ loại bí mật này."
Jessica cầm khăn giấy, qua hồi lâu mới mở miệng: "Mình cũng không biết vì sao trước khi đi lại muốn cùng cậu nói chuyện này. Rõ ràng trước khi đến đây mình chỉ muốn đem búp bê trả lại cho cậu, sau đó yên lặng ăn một bữa sáng mà thôi..."
"Như vậy liền ăn sáng đi." Hứa Đan Lạc gắp một cái há cảo bỏ vào trong đĩa Jessica, chỉ mong có thể mau mau kết thúc bữa ăn này, bữa ăn càng ngày càng lúng túng.
Jessica dùng chiếc đũa đâm đâm sủi cảo mềm mại, lại không vội vàng ăn, ngược lại hỏi: "Nói đến, người nhà nhận nuôi cậu là người như thế nào?"
Hoàn toàn ngược lại với người nhận nuôi cậu, Hứa Đan Lạc đem lời muốn bật thốt lên nuốt trở vào. Vào lúc này không muốn xát muối ở trên vết thương của người khác. "Ừm, cũng tốt." Hứa Đan Lạc trả lời vô cùng chung chung.
"Vợ chồng Giang Nguyên Quân và Lưu Thục Cầm là cặp đôi nổi danh trong giới kinh doanh ở thành phố B, mấy năm qua vẫn du lịch ở nước ngoài, tiêu dao qua tháng ngày. Hiện tại Giang gia có một người con gái là Giang Hoài Sương, cũng chính là người phụ nữ lần trước gặp mặt ở văn phòng trường học. Xem ra cuộc sống của cậu rất là dễ chịu." Jessica nói xong, gắp sủi cảo cắn một cái.
"..." Biết được rõ ràng như vậy mà còn hỏi, Hứa Đan Lạc buồn bực.
"Nếu như lúc trước nhận nuôi mình là một gia đình bình thường như vậy, có lẽ hiện tại ngồi ở chỗ này sẽ là một mình khác với bây giờ..." Âm thanh của Jessica thấp xuống.
"..." Hứa Đan Lạc há miệng, đột nhiên cảm thấy chính mình tựa hồ không thể nào an ủi.
"Không cần an ủi mình, trên thực tế là do lúc trước mình thật sự không thể chịu được cuộc sống thiếu thốn." Jessica cười cợt nhưng có thêm phần hờ hững. Ăn xong mấy cái há cảo, Jessica đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn về phía Hứa Đan Lạc trở nên hết sức phức tạp: "Thật ra mình vẫn rất đố kị với cậu, cậu có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, kiên nhẫn từng chút từng chút ra sức kiếm thêm khẩu phần ăn, có lẽ hiện tại còn đố kị cuộc sống bây giờ của cậu. Chỉ là không biết tại sao lại cùng cậu nói nhiều như vậy."
"..." Hứa Đan Lạc quýnh lên... Mình cũng không biết tại sao cậu muốn nói với mình bí mật như vậy a...
"Được rồi, mình đã ăn xong. Đi trước đây, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp mặt." Jessica ném lên bàn mấy tờ tiền, không chờ Hứa Đan Lạc mở miệng liền kéo hành lý đi mất.
Cứ như vậy... Đi rồi? Hứa Đan Lạc nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh bên cạnh, thấy Jessica kêu một chiếc xe taxi, ngồi lên. Thật sự là... phi thường khó hiểu, cùng một bữa điểm tâm sáng phi thường ngoài ý muốn... trong lòng Hứa Đan Lạc nặng nề, hồi lâu sau mới ôm hộp đi ra ngoài.
Trong lòng Hứa Đan Lạc có rất nhiều chuyện, cũng không chú ý mình đi từ trung tâm thương mại rẽ vào lối đi khác của bãi đỗ xe ngầm. Khi mình kịp phản ứng lại, bắt đầu tìm xe của Giang Hoài Sương ở khắp nơi, thì cách một cây cột truyền đến thanh âm có chút quen thuộc, thật giống như đã nghe qua âm thanh này ở nơi nào... Hứa Đan Lạc chưa kịp ngẫm nghĩ, thân thể liền tự động hướng về cây cột bên cạnh đi đến.
"Hoài Sương... Chúng ta chia tay đi..." Thanh âm của một người phụ nữ, chầm chậm mà kiên quyết.
Khi Hứa Đan Lạc đến gần cây cột nghe được bảy chữ đơn giản này. Chiếc hộp trong tay không hề có một tiếng động trượt xuống, tại sao chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ngay ở tình huống không phải tự nguyện lại biết đến hai cái bí mật ghê gớm... Tâm tình của Hứa Đan Lạc lúc này đã phức tạp đến nỗi không thể dùng hai từ kinh ngạc để hình dung. @[email protected]