Vì Thân Khắc Lễ và các cán bộ Cục công an lại đây, đám người Chu Kiến Quốc bỗng nhiên không nói chuyện, tất cả mọi người học theo bộ dáng của Lưu Vĩ Hồng, bưng bát lên, im lặng ăn cơm.
Gian khổ mộc mạc là đúng, nhưng phải kiên trì đến cùng, so ra hơi bị khó, nhất là khi cách đó không xa có người không "Gian khổ mộc mạc", càng khó. Cơm nước xong, Chu Kiến Quốc thấp giọng dặn dò Trang Tê Phượng, bắt đầu từ ngày mai, tiêu chuẩn cuộc sống có thể thoáng đề cao một chút.
Về phần đề cao tiêu chuẩn đến mức gì, Chu Kiến Quốc không nói, Trang Tê Phượng cũng không hỏi. Cô trong lòng biết phải làm gì, đó chính là cứ làm theo tiêu chuẩn dùng cơm của Cục công an.
Tất cả mọi người là cán bộ quốc gia, dựa vào cái gì các ông ăn ngon uống say, chúng tôi thì "Nhai trấu nuốt rơm"?
Cục Nông Nghiệp thực sự so với Cục công an cũng không thua kém gì nhau!
Buổi tối tám giờ, Chu Kiến Quốc ở trong phòng mình mở một cuộc họp hội ý. Ban đầu thì cuộc họp hội ý này là muốn mở ở phòng họp nhà khách, ai ngờ sớm đã bị đơn vị khác giành mất, Chu Kiến Quốc bất đắc dĩ đành phải ở trong phòng mình họp thôi.
Chủ đề Hội nghị tất nhiên là khai triển công tác như thế nào.
Chu Kiến Quốc làm lời dạo đầu ngắn gọn, rồi tự mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Các vị ở đây, tất cả đều là "người cũ" tới từ trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, mọi người cũng đều quen thuộc hình thức họp hành của Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc sau khi nói xong, liền tới Trần Sùng Tuệ lên tiếng.
Trần Sùng Tuệ ngồi ở ghế dựa, quơ cánh tay, bắt đầu "Thao thao bất tuyệt". Có thể thấy được, Trần Sùng Tuệ đã có chuẩn bị, nói chuyện rất có trật tự, thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, tính Logic rất mạnh, từ phương châm chính sách quan trọng đến cụ thể thi hành, ngay hàng thẳng lối. Người không biết, còn tưởng rằng y mới là Cục trưởng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Theo thường lệ, là chủ nhiệm Chánh văn phòng, Lưu Vĩ Hồng phụ trách ghi chép. Xuyên thấu qua dư quang ánh mắt, Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy được sắc mặt Chu Kiến Quốc khá ngưng trọng.
Trợ thủ, còn được xem là trợ thủ thứ nhất, rất thích biểu hiện, nhân vật số một đều cảm thấy trong lòng có áp lực, rất không thoải mái.
Trần Sùng Tuệ khi ở trường Nông nghiệp cũng là cái dạng này. Tuy nhiên vào thời điểm đó, dường như tất cả mọi người không cảm thấy có gì không ổn, bao gồm cả Chu Kiến Quốc. Hiện tại có còn như vậy không, vậy thì không biết à.
Trần Sùng Tuệ phát biểu ước chừng hơn nửa tiếng mới chấm dứt, kế tiếp liền đến lượt một vị Phó cục trưởng khác là Tiếu Vi Chính phát biểu. Tiếu Vi Chính trước kia ở trường nông nghiệp là nắm công tác hậu cần, tính tình hơi thực tế, cá tính cũng không như Trần Sùng Tuệ khoe khoang như vậy. Lập tức cường điệu nói chuyện về vấn đề xây dựng phương diện. Y cho rằng việc cấp bách là khẩn trương tìm được một mảnh đất thích hợp, sau đó hướng về phía trên báo cáo, xin kiến tạo trụ sở làm việc và ký túc xá cán bộ.
- Không có một môi trường làm việc và môi trường cuộc sống tốt, các cán bộ sẽ không có thể an tâm công tác, hiệu suất cũng sẽ không cao.
Tiếu Vi Chính vì lời phát biểu của mình nêu ra một chú giải như vậy.
Đối với ý kiến này, đại đa số thành viên tham dự hội nghị đều là phụ hoạ theo đuôi, cảm thấy rất có đạo lý. Chu Kiến Quốc cũng là khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Duy mỗi Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu.
Mọi người ngồi đây, Lưu Vĩ Hồng có chức vụ thấp nhất, tự nhiên cũng là người cuối cùng lên tiếng.
Lưu Vĩ Hồng đầu tiên là báo cáo một chút tiến độ vệ sinh của nhà máy đinh, lại cam đoan, năm ngày sau có thể đi vào làm việc. Kế tiếp, Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cục trưởng, các vị lãnh đạo, tôi cho rằng, hiện tại cũng không cần vội mà tìm đất, xây dựng phòng ở. Thị xã Hạo Dương quy mô thành thị quá nhỏ, lúc này cũng không đủ điều kiện trở thành trụ sở cơ quan địa khu. Tôi cảm thấy, chuyện này, địa khu và thị xã Hạo Dương đều đã có một quy hoạch chỉnh thể. Thành thị mở rộng quy mô là thế phải làm. Nếu từng đơn vị đều tự làm chuyện lạ, e là không được lãnh đạo địa khu nguyện ý nhìn đến.
Lưu Vĩ Hồng nói lời này, nói khá hàm súc, ý tứ trong đó lại rất rõ ràng. Hiện tại vội vội vàng vàng đề xuất muốn xây dựng cơ bản, chỉ sợ sẽ bị mắng.
Làm công tác cách mạng mà, đương nhiên là chịu khổ trước, hưởng lạc sau. Công tác đều còn chưa triển khai, chỉ nghĩ tới chuyện phòng ở tốt, sẽ khiến lãnh đạo địa khu trong lòng nghĩ như thế nào?
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, địa khu Hạo Dương sau này lại sửa là thành phố Hạo Dương cấp 3, địa khu sửa làm thành phố tiến trình còn vượt trước địa khu Thanh Phong. Thành phố Hạo Dương mới Lưu Vĩ Hồng cũng đi qua vài lần, quy hoạch rất là được, khá hợp lý, rất có khí phái thành phố cấp 3.
Trần Sùng Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Đồng chí Tiểu Lưu rất có ánh mắt dự đoán tương lai, vì lãnh đạo Địa ủy suy xét đến việc lớn.
Khác với Chu Kiến Quốc, Trần Sùng Tuệ hơi coi thường Lưu Vĩ Hồng. Y không hiểu, một thanh niên mới hơn 20 tuổi, tham gia công tác một năm mà thôi, chỉ là biết chơi bóng rổ, cũng được đặc biệt đề bạt như vậy sao? Trường nông nghiệp bao nhiêu giáo viên thâm niên công tác mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm, đến già cũng không giải quyết được cái vị trí tổ trưởng bộ môn, Lưu Vĩ Hồng tài đức gì mà được trọng dụng?
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng chỉ là một Phó chánh văn phòng, lại phát biểu ý kiến "Nhìn xa trông rộng" như thế, không phải đã đi quá giới hạn sao?
Còn xem mình không ra gì!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, vừa không bối rối cũng không hổ thẹn, tất nhiên cũng sẽ không lòng như lửa đốt mà biện hộ giải thích cho mình, giống như lời này của Trần Sùng Tuệ chưa từng nói qua.
Chu Kiến Quốc khoát tay áo, nói:
- Không cần gấp, đồng chí tuổi trẻ phải cổ vũ nhiều. Vĩ Hồng, cậu còn có ý kiến gì không, đều có thể đề xuất ra, mọi người tham khảo cũng tốt.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Vâng, Cục trưởng. Một điều khác, chính là tôi cho rằng có thể lợi dụng mấy ngày nay tìm hiểu chung quanh, nhìn xem cục Nông Nghiệp các huyện như thế nào. Thị xã Hạo Dương bỗng chốc nhét vào số cán bộ lên tới con số ngàn, tiếp sau còn có thể có rất nhiều cán bộ và người nhà lần lượt dọn tới đây, có thể lên đến chục ngàn người. Những người này đều là nhân viên không sản xuất. Số dân chúng ở trấn và thành phố của Thị xã Hạo Dương vùng sát cổng thành này, có lẽ cũng là khoảng một hai chục ngàn nhân khẩu. Trong phút chốc gia tăng nhiều nhân khẩu thành thị như vậy, hậu cần cung ứng liền thành vấn đề lớn. Lương thực thì dễ, điều từ địa phương khác đến. Nhưng về thịt thà rau củ thì không dễ giải quyết. Thịt heo, rau quả đều không thích hợp bảo tồn thời gian dài, vấn đề này rất nhanh sẽ xuất hiện.
- Tiểu Lưu, nói chuyện thực tế đi. Đây không phải là chuyện chúng ta nên suy xét, đây là chuyện của lãnh đạo thị xã Hạo Dương nên suy xét.
Trần Sùng Tuệ không chút khách khí cắt ngang lời Lưu Vĩ Hồng, có chút không kiên nhẫn nói. Trần Sùng Tuệ là có đặc điểm như vậy, tự y nói chuyện, trước giờ đều là thao thao bất tuyệt, nhưng người khác chỉ cần hơi hơi nói nhiều mấy câu, y sẽ rất không kiên nhẫn.
- Sếp Trần, đây cũng không chỉ là sự tình của thị xã Hạo Dương, cũng coi như được là phạm trù của nông nghiệp. Thịt heo và rau quả là đồ dùng cuộc sống mà cư dân thành phố ắt không thể thiếu, một khi cung ứng túng thiếu sẽ tạo thành vật giá leo thang, ảnh hưởng cuộc sống bình thường của quần chúng. Làm thế nào giải quyết vấn đề này, cục Nông chúng ta có thể phát huy tác dụng.
Lưu Vĩ Hồng không vội vàng không hấp tấp nói.
- Ha ha, cái này có khó gì. Thịt heo không đủ, từ bên ngoài điều thịt đông lạnh đến là được, rau quả không đủ, thì phát động dân trồng thêm nhiều rau thôi.
Trần Sùng Tuệ thấy Lưu Vĩ Hồng không ngờ có gan phản bác ý kiến của mình, có chút tức giận, cười lạnh nói.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Phương án của sếp Trần, tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu thị xã Hạo Dương cũng có đủ kho đông lạnh thì điều thêm thịt đông lạnh vào vậy là tốt rồi. Về phần dân trồng rau thôi, trồng nhiều rau cũng là lẽ phải. Nếu do cục Nông nghiệp địa khu chúng ta phối hợp với cục Nông Nghiệp thị xã Hạo Dương, cùng nhau lập một kế hoạch, tạo thành một công trình nguyên bộ thành thị mà nắm bắt, tôi nghĩ lãnh đạo địa khu và lãnh đạo ở thành phố hẳn là sẽ không phản đối.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, có người liền không kìm lòng nổi gật gật đầu.
Trần Sùng Tuệ lại bị Lưu Vĩ Hồng ép đến mức nói không ra lời. Đừng thấy Lưu Vĩ Hồng dùng lời nói nhỏ nhẹ, trên mặt lúc nào cũng mang theo tươi cười, trên thực tế lại đập y đến thương tích đầy mình.
Từ bên ngoài điều thịt đông lạnh về, nói nghe thì thấy dễ, một câu liền giải quyết xong. Nhưng thị xã Hạo Dương phải có nhiều kho đông lạnh như vậy mới được. Xây dựng kho đông lạnh thì kinh phí rất cao, một thị trấn nho nhỏ, ai sẽ ăn no rửng mỡ mà đi xây dựng lung tung kho đông lạnh để chơi?
Trần Sùng Tuệ với những lời này, là điển hình đứng nói chuyện không đau lưng (nói xuông không được tích sự gì).
Nhưng Trần Sùng Tuệ lại không thể không thừa nhận Lưu Vĩ Hồng nói rất có đạo lý, y nếu tiếp tục phê bình Lưu Vĩ Hồng, không khỏi có vẻ châm chích quá mạnh mẽ thì cũng sẽ không qua được Lưu Vĩ Hồng. Y tuy rằng đối với Lưu Vĩ Hồng không có thiện cảm gì, nhưng cũng không đến mức "Căm hận" như vậy. Nếu Chu Kiến Quốc coi trọng Lưu Vĩ Hồng, vô duyên vô cớ đắc tội hắn làm gì?
Chu Kiến Quốc hai mắt sáng lên, không để ý tới Trần Sùng Tuệ, lập tức nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Ừ, Vĩ Hồng, đề nghị này của cậu có chút thú vị, cậu nói chi tiết phương án của cậu xem.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Không dám nói là phương án, trong lòng tôi chỉ có một kế hoạch đại khái.
- Vậy đi, cứ nói cái kế hoạch đại khái của cậu đi.
- Tôi cho rằng vì chuyện này hẳn là nên tổ chức một chút, ngay tại vùng ngoại thành thị xã Hạo Dương, tìm một xã, thị trấn, thống nhất đến thực thi "công trình cung cấp rau xanh" này. Cục Nông Nghiệp chúng ta cùng Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương ra mặt tổ chức, xây dựng mấy trại chăn nuôi heo và nơi sản xuất rau quả. Về mặt chính sách và tài chính đều có thừa điều kiện để làm. Chuyện này càng sớm thực thi càng tốt, bằng không sẽ theo không kịp bước tiến của xây dựng thành thị. Số cán bộ và người nhà trên chục ngàn này, trong mấy tháng sẽ ùn ùn kéo tới, nếu chúng ta không dự tính sẵn, chỉ sợ đến lúc đó thực sẽ xuất hiện "rau dại", hơn nữa còn mấy tháng nữa là tết âm lịch rồi!
Lưu Vĩ Hồng đơn giản rõ ràng tóm tắt nói ra phương án của mình.
- Cục trưởng Chu, tôi cảm thấy đề nghị này của Phó chủ nhiệm Lưu rất có đạo lý. Tôi là nữ đồng chí, đối với củi gạo dầu muối khá là quan tâm, nếu thật sự mà mua không được đồ ăn, trong lòng cũng không thoải mái. Ha ha…
Trang Tê Phượng lập tức tỏ ý kiến đồng ý.
Cô ngồi đối diện Trần Sùng Tuệ, khi nói lời này, mắt nhìn Chu Kiến Quốc, cố ý tránh ánh mắt của Trần Sùng Tuệ.
- Tôi cũng cảm thấy đề nghị này của tiểu Lưu không tồi. Tiểu Trang nói chỉ là một gia đình nhỏ của cô, trước kia khi ở trường Nông nghiệp, nếu mua không được đồ ăn thích hợp, trong lòng tôi cùng sốt ruột nóng nảy…
Tiếu Vi Chính cũng nói theo.
Trần Sùng Tuệ sắc mặt trở nên thật không dễ nhìn.
Chu Kiến Quốc liên tục vuốt cằm, nói:
- Ừ, đồng chí Vĩ Hồng có đề nghị này quả thật rất có đạo lý. Vĩ Hồng à, vất vả cậu một chút, cậu hãy đưa ra một phương án đầy đủ. Tôi cho cậu thời gian ba ngày, có đủ hay không?
Lưu Vĩ Hồng vội nói ngay:
- Tôi sẽ cố hết sức.
Chu Kiến Quốc rất vừa lòng gật gật đầu. Cùng Lưu Vĩ Hồng tiếp xúc trong thời gian tuy rằng không dài, ông ta cũng có hiểu biết sơ sơ đối với tính cách Lưu Vĩ Hồng. Biết Lưu Vĩ Hồng sẽ không nói chuyện quá vẹn toàn, một khi đã nói như vậy, trong vòng 3 ngày, Chu Kiến Quốc nhất định có thể nhìn thấy một phương án đầy đủ.