Trang Tê Phượng miệng là nói như vậy, trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, Lưu Vĩ Hồng là rất rõ ràng.
Bình thường mà nói, giống loại tình huống trước mắt này, điều kiện là gian khổ một chút, nhưng cũng ẩn chứa một "Cơ hội" thật lớn. Xây dựng mới cơ cấu tổ chức hoàn chỉnh của một địa khu, thành nội phải quy hoạch, xây dựng thêm, có bao nhiêu công trình phải khởi công, có bao nhiêu dụng cụ phải mua thêm? Đối với bất cứ một vị chủ quản mà nói, mưu mẹo ở giữa này hơi bị nhiều. Hơi chút nghiêng lệch, chính là con số tiền tài trên ngàn tệ chảy vào túi tiền nhà mình.
Cụ thể đến cục Nông Nghiệp, cũng là giống nhau. Nhà máy đinh này tuyệt đối chỉ là điểm dừng chân mang tính tạm thời, trụ sở làm việc mới luôn phải xây dựng một tòa nhà, ký túc xá mới của cán bộ công nhân viên chức cũng phải xây dựng. Ô tô con, đồ dùng làm việc và thiết bị khác trước đó sẽ mua, chắc chắn cũng phải chi khoản tiền rất lớn. Số tiền này, tất cả đều phải được thông qua phòng Tài vụ, cũng chính là phải thông qua tay Trang Tê Phượng. Ở giữa có được bao nhiêu béo bở?
Bất kể do ai cụ thể xử lý, chỗ tốt cho Trang Tê Phượng là không thiếu được.
Tuy nhiên hiện tại 2000 tệ này, Trang Tê Phượng tự cũng sẽ không để ở trong lòng.
Lưu Vĩ Hồng không định ở trong này tham ô. Nếu thật muốn đánh chủ ý này thì chẳng những đời trước sống uổng phí, đến đời này tái sinh, cũng chỉ là sống uổng phí. Người tái sinh kiếm không được tiền, phải tham ô của công, ăn hoa hồng...những suy nghĩ như vậy, quả thực mất mặt, thật sự mất cả mặt.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng không muốn ăn chặn thì không chắc là người khác cũng không muốn. Hơn nữa hắn chiếm chức quan béo bở này, các lãnh đạo phía trên, có lẽ cũng là trừng đôi mắt thao láo trông mong, muốn được chia một bát canh. Nếu làm được "ở trong bùn mà không hôi mùi bùn", lại không thể đắc tội với đồng sự cấp trên, là"Đề tài" đáng suy nghĩ sâu xa, Lưu Vĩ Hồng còn phải kê cao đầu, nghĩ ra một sách lược lược ứng đối vẹn toàn.
Cũng may lúc này vẫn chưa cần phải gấp gáp, vẫn còn chút thời gian để hắn suy xét.
Có tiền, có người, việc sửa sang lại này không khó làm, Lưu Vĩ Hồng chỉ cần ngồi đó chỉ huy là được. Được "tiền lương cao" mười lăm tệ một ngày, mấy tay lái xe ba gác đều dốc sức vào làm, lập tức khí thế ngất trời mà làm.
Lái xe Ngô đúng là người hiểu chuyện, sau khi đưa các lãnh đạo đến nhà khách Hạo Dương, lập tức lại lái xe chạy trở về, cùng Lưu Vĩ Hồng "Sóng vai chiến đấu". Các lãnh đạo có thể ở nhà khách thoải mái tắm rửa, nghỉ ngơi, đánh bài nói chuyện phiếm, y thì không thể được. Có thể nào lại để người lãnh đạo trực tiếp của mình ở lại nhà máy đinh một mình cơ chứ, vậy cũng thật không có suy nghĩ.
- Phó chủ nhiệm Lưu, các vị lãnh đạo đều khen ngợi cậu đó.
Vừa về tới đến nhà máy đinh, thấy Lưu Vĩ Hồng cũng cầm chổi đang quét rác, lái xe Ngô lập tức cũng cầm lấy một cái, cùng Lưu Vĩ Hồng cùng nhau làm việc, vừa quét rác vừa nói chuyện.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không hé răng.
Đời trước sống hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng không chính thức lăn lộn trong cơ quan quan trường, tốt xấu cũng là cơ quan đơn vị, các lãnh đạo trong lòng nghĩ cái gì, Lưu Vĩ Hồng có thể không rõ sao?
Một gia tộc hiển hách, một biển chữ vàng chói lóa, chỉ có thể nói cho hắn đặt cơ sở khá kiên cố, nếu thật muốn trở nên nổi bật, ở trong quan trường để có một loạt hoạt động, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào chính bản thân hắn.
- Ha ha, cũng thật sự là khéo. Nhóm Cục trưởng vừa đến nhà khách, vừa hay đụng phải bí thư Lục... Bí thư Lục cậu biết không, chính là Bí thư Địa ủy mới của địa khu Hạo Dương chúng ta…
Lái xe Ngô tiếp tục "tung tin".
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Biết, Bí thư Lục là bạn học của Cục trưởng Chu. Cục trưởng Chu lần này đến đây, chính là Bí thư Lục đích thân điểm tướng.
- A? Hóa ra là như vậy à, khó trách Cục trưởng Chu và Bí thư Lục vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Lái xe Ngô liền kinh ngạc nói, trong mắt toát ra vẻ mặt kính sợ.
Lưu Vĩ Hồng cố ý lộ ra tin tức này với lái xe Ngô. Cục Nông Nghiệp mới xây dựng, thành viên đến từ bốn phương tám hướng, mọi người đều không quen biết gì nhau. Thật muốn tạo dựng uy tín cần thời gian khá dài. Lúc này đây, thông qua miệng lái xe Ngô, để đi "tuyên truyền" với các đồng sự mới tới về hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ của Cục trưởng Chu, rất là có lợi. Mọi người biết được chuyện này, hẳn là cũng không dám gây sự với Cục trưởng Chu, đối với việc Cục trưởng Chu nhanh chóng nắm cục diện trong tay là có lợi.
Thuật "nịnh hót" thật sự, không phải là ngay trước mặt lãnh đạo chụp vài câu nịnh bợ đơn giản như vậy. Tự động tự giác đi giữ gìn uy tín của lãnh đạo cấp trên, mọi việc đều nghĩ đến đường đi phía trước của lãnh đạo, mới là một cấp dưới đủ tư cách. Cấp dưới như vậy, luôn có thể được lãnh đạo coi trọng.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng hời hợt nói ra "Bí mật " này, trong cảm nhận của lái xe Ngô, tự nhiên sẽ hình thành một loại ấn tượng: Phó chủ nhiệm Lưu là tâm phúc của Cục trưởng Chu, nên bí mật của Cục trưởng Chu, Phó chủ nhiệm Lưu đều biết rất rõ.
Vài câu đối thoại vô cùng đơn giản, nhưng ở trung gian lại ẩn chứa vô số đạo lý huyền diệu.
Quả nhiên lái xe Ngô đối với Lưu Vĩ Hồng càng thêm cung kính, quét một hồi, liền chủ động mời Lưu Vĩ Hồng đi nghỉ ngơi, nói mấy lời như là, nên để bọn họ làm, không cần lãnh đạo phải vất vả.
- Chủ nhiệm Lưu, cậu là lãnh đạo, quản việc lớn, số việc nhỏ này để chúng tôi làm là được rồi.
Lái xe Ngô nói, đem lời Phó chủ nhiệm Lưu vừa rồi nói với Cục trưởng Chu bê nguyên xi "dâng" ngược lại cho Phó chủ nhiệm Lưu.
Trong quan trường, chính là cấp bậc rõ ràng như vậy.
Lưu Vĩ Hồng hơi có chút cảm thán, cũng khó trách người thông minh trong đầu óc lúc nào cũng nghĩ cách len lỏi trong quan trường, cái cảm giác được người ta nịnh hót quả thật không tệ. Lưu Nhị Ca dù cho là người tái sinh, đối với việc này cũng có cảm giác hưởng thụ sâu sắc.
Quyền lực mang lại cho đàn ông sự khoái cảm, thật là khó có thể đánh giá, thậm chí còn muốn vượt lên trên cái loại khoái cảm nguyên thủy kia.
Khi tới giờ cơm chiều, Lưu Vĩ Hồng phát tiền công nửa ngày cho nhóm lái xe ba gác, cho bọn họ trở về. Nhóm lái xe ba gác ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Bình thường thì kiểu làm việc này, đều là sau khi hoàn thành công việc mới tính tiền một lượt, Lưu Vĩ Hồng lại mỗi ngày mỗi tính với bọn họ, khiến mọi người mừng rỡ.
Người trong nước đều có một loại tâm lý như vậy: tiền phải vào túi mới yên tâm. Tiền đặt ở chỗ người khác, trước sau cũng vẫn là của người khác, không phải của mình.
Nói trắng ra là, bọn họ làm mấy ngày thì lấy mấy ngày tiền công, không nhiều thêm một xu, cũng không ít bớt một xu. Nhưng mỗi ngày mỗi tính, thì so với cuối cùng tính tiền một lần khiến cho người ta trong lòng càng thêm cao hứng. Tới ngày mai, nhóm lái xe ba gác sẽ ra sức làm việc gấp đôi. Có lẽ còn có thể hoàn công trước thời hạn, lãnh được hết tiền công. Cho nên nói, phương pháp làm việc khác nhau thì hiệu quả thu được là hoàn toàn không cùng một dạng.
Trở lại nhà khách, Cục trưởng Chu bọn họ đã tới nhà hàng, trên bàn cơm dọn xong thức ăn, thế nhưng lại không có ai động đũa.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và lái xe Ngô, Cục trưởng Chu lập tức cười hô:
-Vĩ Hồng, lái xe Ngô, mau tới đây mau tới đây, đang chờ các cậu cùng nhau ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đi tới, mỉm cười nói:
- Cục trưởng, các ngài không cần đợi chúng tôi, cứ ăn trước đi.
Cục trưởng Chu trừng ánh mắt, nói:
- Nói gì vậy? Các cậu vất vả cực khổ làm việc ở bên kia, chùng tôi chẳng lẽ không nên chờ một chút?
Trang Tê Phượng cười nói:
- Đúng vậy, Cục trưởng đây vẫn là dùng tác phong của bộ đội, lãnh đạo và chiến sĩ đồng cam cộng khổ
- Chính thế, tất cả mọi người là cấp dưới cũ của Cục trưởng, theo Cục trưởng làm việc, chính là trong lòng thoải mái...
Những người khác cũng đều phụ hoạ theo đuôi
Cục trưởng Chu khoát tay chặn lại, nói:
- Được rồi được rồi, tất cả mọi người là đồng sự, đừng nói như vậy, nào, ăn cơm ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn trên bàn, thấy đều là đồ ăn thường dùng ở nhà, cũng không có lên rượu bia, rất là đơn giản.
- Các đồng chí, thật ngại quá, chúng ta đây là bữa cơm công tác, hãy thuận theo, không cần phải quá xa hoa, không tốt. Địa khu vừa mới thành lập, phương diện tài chính rất căng, kinh phí làm việc của chúng ta cũng rất có hạn. Đợi về sau mọi sự yên ổn, chúng ta lại sẽ tụ họp với nhau. Hôm nay tôi liền lấy trà thay rượu, kính các vị một ly, hy vọng mọi người tâm đồng đức, đem công tác của cục Nông Nghiệp làm cho tốt.
Cục trưởng Chu đứng dậy, nâng chung trà lên, rất trịnh trọng nói.
- Cơm công tác thôi, có thể ăn no là tốt rồi. Gian khổ mộc mạc là tác phong truyền thống của Đảng ta mà, chúng ta kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Cục trưởng.
Phó cục trưởng thường trực Trần Sùng Tuệ cũng cười nói hai câu, rõ rành rành là nịnh bợ, trình độ rất là "Bình thường".
Tuy nhiên Cục trưởng Chu cũng không có so đo, tất cả mọi người nâng chung trà lên, cười ha hả cụng một cái.
Tuy nói thời gian tự mình động tay không nhiều lắm, cũng coi như là mệt mỏi hết một buổi chiều, Lưu Vĩ Hồng sớm đã bụng đói sôi trào, lập tức cũng không khách khí, bưng bát lên, há mồm to ăn cơm.
Đồ ăn thường ngày của nhà khách Hạo Dương, hương vị cũng được
Bên này đang ăn, lại có một đám người đi đến, đều mặc trang phục công an. Người đi đằng trước, khoảng bốn mươi tuổi, bộ dáng rất là khôn khéo giỏi giang, được mọi người vây quanh, trên vẻ mặt có chút đắc ý tự mãn. Nhìn thấy Cục trưởng Chu, người nọ lập tức cưới ha ha.
- Ha ha, Cục trưởng Chu, xin chào xin chào!
Cục trưởng Chu cũng vội lập tức đứng dậy, nhanh bắt tay với người nọ, tươi cười hớn hở nói:
- Sếp Thân, xin chào xin chào!
Thấy người đàn ông này, đám người Trần Sùng Tuệ cũng khẩn trương đứng dậy, đồng loạt hướng y mỉm cười thăm hỏi.
Thông qua giới thiệu, Lưu Vĩ Hồng biết được người này tên là Thân Khắc Lễ, chính là Cục trưởng cục Công an địa khu Hạo Dương mới nhậm chức. Thân Khắc Lễ này ban đầu là ở Cục công an địa khu Thanh Phong làm Phó cục trưởng, phỏng chừng cũng là thân tín của Lục Đại Dũng, lần này lại theo Lục Đại Dũng điều đến đây, ngồi vào ghế chính. Thân Khắc Lễ tự nhiên cũng rõ quan hệ của Chu Kiến Quốc và Lục Đại Dũng, cho nên chủ động chào hỏi ông ta, rất là khách khí.
- Ha ha, sếp Chu, các ông bữa cơm công tác này đúng là quá đơn giản a, giữ vững truyền thống tốt đẹp gian khổ mộc mạc.
Thân Khắc Lễ liếc mắt bàn ăn của cục Nông Nghiệp một cái, trêu đùa nói.
Chu Kiến Quốc thật ra không có ngượng ngùng, cũng cười nói:
- Đúng vậy, cục Nông Nghiệp chúng tôi là nha môn Thanh Thủy, cũng không dám so với Cục công an các ông. Cơm công tác thôi, có thể ăn no là được.
- Ai, sếp Chu đây là phê bình tôi sao? Chúng ta đều là chỗ bạn bè cũ… Text được lấy tại Truyện FULL
Thân Khắc Lễ bật cười ha hả, vỗ vỗ vai Chu Kiến Quốc.
Mọi người hàn huyên vài câu, Thân Khắc Lễ và đồng sự Cục công an liền đi đến một bàn ăn khác, bọn họ bên kia, so với cục Nông Nghiệp bên này thì phong phú hơn, còn cho gọi rượu ngũ lương.
Thân Khắc Lễ cũng không kiêng dè, cùng nhóm thủ hạ hò hét kính rượu, cụng ly với nhau
Lưu Vĩ Hồng âm thầm lắc đầu.
Chu Kiến Quốc kỳ thật đã nhắc nhở Thân Khắc Lễ, lúc này đây bên trong nhà khách đều là lãnh đạo lớn địa khu vào ở, vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Ai dè Thân Khắc Lễ không thèm để ý, có thể thấy được bên trong tính tình cũng luôn tự cho mình là đúng.
Có lẽ y tự phụ mình là thân tín của Lục Đại Dũng chăng?