Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 862: Lộn xộn
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Phòng khách của biệt thự số 3 Ngưu Giác Sơn, Vương Thì Hằng và một ông lão khoảng bảy mươi tuổi đang xem TV, tiếp sóng chương trình thời sự. Một người phụ nữ mặc quần áo ngày thường đang dọn bàn, trong phòng bếp, một bà lão khoảng sáu mươi mấy tuổi đang rửa chén. Trong phòng ngủ nhỏ, một chú bé mười mấy tuổi đang ngồi học bài bên bàn học.
Một bức tranh vẽ tam đại đồng đường vô cùng xinh đẹp.
TV đang phát tin Tổng Bí thư Tùy An Đông thị sát Đại học Công an Hoa Hạ. Tổng Bí thư Tùy An Đông nói, cơ quan chính trị pháp luật phải cố hết sức giữ gìn xã hội an hòa, ổn định, nên bảo vệ công cuộc mở cửa, kiên quyết trừng trị, tuyệt đối không nương tay với các phần tử phá hoại trật tự xã hội.
Ông lão thích thú xem tin tức, thỉnh thoảng quay đầu lại nói với Vương Thì Hằng mấy câu.
Vương Thì Hằng liền mỉm cười trả lời, nhưng có thể nhìn thấy tâm sự của Bí thư Vương thật nặng nề, lúc trả lời cha có hơi lơ đãng.
Ông lão thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi:
- Thì Hằng, sao vậy?
Vương Thì Hằng vội vàng cười đáp:
- Không có gì ạ, lúc này công việc trong thành phố khá nhiều, con cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Ông lão liền xoa mặt, lộ ra vẻ hãnh diện. Con mình giờ là Bí thư Thành ủy, là quan lớn nhất thành phố Cửu An, ông tất nhiên phải hãnh diện. Trước đây không dám nghĩ đến có ngày hôm nay. Bí thư Thành ủy mà, có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ.
Lúc này, bên ngoài biệt thự có tiếng ô tô phanh lại.
Một chiếc xe con đậu trong sân, từ trên xe có hai người trung niên, một nam, một nữ bước xuống, dường như đã hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông ăn mặc rất giản dị, chỉ có áo jacket đơn giản, người phụ nữ ăn mặc thời trang hơn nhiều, toc xoăn cùng giày da cao, đeo vòng cổ và bông tai lấp lánh, vội vàng mở cửa sau xe, mang ra mấy cái bao lớn bao nhỏ căng phồng, chất đầy đồ đạc.
Đến trước cửa biệt thự, bước chân người đàn ông trung niên không khỏi ngập ngừng, bàn tay đưa ra rồi lại thu vào, dường như không hạ được quyết tâm phải nhấn chuông cửa.
Người phụ nữ bên cạnh liền nói:
- Lão Vương, anh không thể rút lui có trật tự đâu, đó là con trai ruột anh đó. Nếu hôm nay Thì Hằng không hứa với chúng ta, em sẽ ở lì ở đây không chịu đi.
Người đàn ông trung niên thở dài, đưa tay nhấn chuông cửa, trên mặt tràn đầy vẻ đau khổ.
Rất nhanh chóng, cửa biệt thự được mở ra. Người phụ nữ đang làm vệ sinh trong phòng mở cửa, vừa nhìn thấy hai vợ chồng đứng ngoài cửa, lập tức tươi cười, liên thanh chào hỏi:
- Anh Cả, chị Cả, đến đây thăm cha mẹ sao?
Người đàn ông trung niên hơi xấu hổ gật đầu.
Người phụ nữ trung niên rõ ràng thoải mái hơn chồng bà ta nhiều, cười tươi như hoa nói:
- Tĩnh Di, xem thím nói kìa, đương nhiên là muốn thăm cha mẹ, chẳng lẽ không muốn thăm chú thím sao? Lập Hằng và Thì Hằng là anh em ruột đó.
Hai người mới tới này đúng là vợ chồng người anh ruột của Vương Thì Hằng, Vương Lập Hằng.
Còn người mở cửa là vợ của Vương Thì Hằng, Trần Tĩnh Di.
- Anh Cả, chị Cả, mau vào trong đi!
-
Trần Tĩnh Di nồng nhiệt mời. Trần Tĩnh Di là bạn học đại học của Vương Thì Hằng, nhỏ hơn Vương Thì Hằng vài tuổi. Những năm 70, sinh viên Đại học Công nông binh chênh lệch tuổi tác khá lớn, bạn học cùng lớp kém nhau năm sáu tuổi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Trần Tĩnh Di thấu tình đạt lý, tính nết ôn hòa, mấy năm nay giúp chồng dạy con, chịu thương chịu khó, chưa bao giờ khiến Vương Thì Hằng phải lo đến việc trong nhà, được công nhận là vợ hiền dâu thảo.
Thấy anh Cả và chị Cả bước vào, Vương Thì Hằng vội vàng đứng dậy, tươi cười đón chào. Vương Lập Hằng lớn hơn Vương Thì Hằng sáu bảy tuổi, lúc nhỏ thường chăm sóc em út trong nhà, tình cảm anh em rất sâu nặng.
- Cha!
Hai anh em gặp mặt xong, Vương Lập Hằng đi nhanh đến trước sô pha, cung kính gọi ông Vương đang ngồi ngay ngắn trên sô pha một tiếng.
Ông Vương liền cười ha hả nói:
- Lập Hằng, đến đây ngồi đi.
Thái Xuân Lệ, vợ Vương Lập Hằng cũng tươi cười bước tới nói:
- Cha, sức khỏe cha thế nào?
Vẻ tươi cười của ông Vương dường như bớt đi vài phần, hơi lạnh lùng đáp:
- Cũng tốt, có thể ăn, có thể uống.
Có thể nhìn thấy, ông Vương cũng không ưa gì con dâu cả. Trước kia hai ông bà ở nhà con cả, sau ông Vương lại không vừa mắt với điệu bộ bà lớn của Thái Xuân Lệ, lại thêm Vương Thì Hằng dọn đến biệt thự lớn, một nhà chỉ có ba người, có nhiều phòng trống, nhân khí không vượng, hai ông bà già bèn đơn giản đi theo con thứ, vào ở biệt thự Ngưu Giác Sơn, giúp đỡ Trần Tĩnh Di dọn dẹp, nấu cơm, chăm sóc cháu nội…một nhà ông bà con cháu hòa thuận vui vẻ.
Ông lão họ Vương, tên Dĩ Hậu, suốt đời đều tính cách mạnh mẽ. Cũng giống như đại đa số bạn cùng lứa, đã trải qua chiến loạn, đói khát, thiên tai, nhân họa…, nếm qua không ít đau khổ, may mà con cái cũng không chịu thua kém ai, cả đám đều thành cán bộ nhà nước. Vương Thì Hằng còn làm tới Bí thư Thành ủy, hai ông bà Vương Dĩ Hậu cuối cùng cũng được yên ổn, an hưởng tuổi già, cuộc sống gia đình đầm ấm.
Thái Xuân Lệ cũng biết ông Vương không vừa mắt ả, trong lòng cũng âm thầm tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. Ba anh em nhà họ Vương đều là người có hiếu. Dù Thái Xuân Lệ có nắm quyền trong gia đình nhỏ của mình nhưng cũng không dám chọc giận ông lão, bằng không, e là Vương Lập Hằng ngày thường vốn ngoan ngoãn nghe lời cũng sẽ trở mặt với ả. Hai người họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, Vương Lập Hằng chỉ đánh ả một lần vì ả dám cãi nhau với ông Vương bằng những lời khó nghe.
- Anh Cả, chị Cả, mời uống trà!
Trần Tĩnh Di vội vàng rót trà cho Vương Lập Hằng và Thái Xuân Lệ.
Thái Xuân Lệ không vội ngồi xuống, chớp chớp mắt, lê đôi giày da lộp cộp vào bếp, hỏi liên thuyên:
- Mẹ, mẹ rửa chén hả? Lập Hằng đến rồi, mẹ ra ngoài ngồi chơi đi, để con rửa cho…
- Ha ha, không sao, không sao. Con ngồi thì ngồi đi, mẹ rửa đống bát này cho có việc làm.
Bà cụ không như ông cụ không ưa Thái Xuân Lệ, vừa cười nói nhưng tay không ngừng.
- Ôi chao, mẹ, chuyện thế này để bọn nhỏ chúng con làm, sao lại phải đến tay mẹ được? Mẹ nhanh nhanh đi ra ngoài ngồi đi, con rửa cho…
Thái Xuân Lệ liền ra dáng vô cùng khó chịu, liền phân bua, giật mấy cái bát từ trong tay bà cụ mà rửa.
Bà lão cũng không khăng khăng nữa, rửa tay sạch sẽ, cười ha hả đi ra, nói:
- Lập Hằng đến rồi hả?
- Dạ phải, mẹ, mẹ mau đến đây ngồi đi.
Vương Lập Hằng vội vàng đứng lên, nhường chỗ ẹ ngồi.
Bà cụ bước qua, ngồi xuống cạnh Vương Dĩ Hậu, cười nói với Vương Lập Hằng:
- Lập Hằng, con ngồi đi, ngồi đi.
Vương Lập Hằng ngồi xuống. Người trong nhà tán chuyện, nhưng có thể nhận thấy, thần thái Vương Lập Hằng luôn có vẻ mất tự nhiên, có vẻ muốn nói chuyện gì rồi lại thôi. Chuyện này thật sự là khó mở miệng. Vì Vương Phi rất không ra gì nên mấy năm nay Vương Lập Hằng lo buồn đến tóc bạc trắng cả. Vương Dĩ Hậu cũng nhận thấy vẻ khác thường của con mình nhưng cũng không vội hỏi.
Nhưng suy nghĩ của bà cụ lại khá đơn giản, hỏi:
- Lập Hằng, Tiểu Phi đâu? Sao không theo các con về đây?
Vương Phi là cháu nội đích tôn, đương nhiên bà cụ rất quan tâm. Người ta thường nói: Cha mẹ khổ vì con cái, ông bà khổ vì cháu đích tôn mà.
Vương Lập Hằng lắp bắp, không biết nên mở miệng như thế nào. Thái Xuân Lệ đã rửa bát xong, từ trong bếp đi ra, tiếp lời:
- Mẹ, Tiểu Phi không thể đến thăm ông bà được, nó bị Cục trưởng Lưu Cục Công an bắt rồi.
- Hả, sao lại bắt nó? Nó lại phạm tội gì?
Bà Vương giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi, vẻ mặt rất lo lắng. Thằng cháu quậy phá, bà Vương cũng có nghe thấy nhưng không biết rõ. Bà chỉ nghĩ, cháu trai bà chỉ không chịu thua kém, nhiều nhất cũng chỉ là đánh nhau với người khác hay đại loại thế thôi. Chuyện vô lại mà Vương Phi gây ra, người trong nhà cũng không nói rõ với bà, không cần khiến bà phải thêm lo lắng.
Thái Xuân Lệ nước mắt đầm đìa, nức nở khóc:
- Mẹ, giờ mẹ có thể không còn gặp được cháu nội nữa. Bọn họ…bọn họ nói Tiểu Phi giết người, phải xử bắn nó.
- Sao?
Bà Vương thật sự mất vía, đứng bật đậy khỏi sô pha, sắc mặt lập tức tái nhợt. Bà cụ đã gần bảy mươi, thật vất vả, mấy năm nay mới có được những ngày yên lành, bỗng có tiếng sét giữa trời quang như vậy, trong một thời gian ngắn, sao bà có thể ổn định tinh thần?
- Lập Hằng, Lập Hằng, sao lại như thế? Ôi, sao lại như thế? Vì sao phải…phải xử bắn Tiểu Phi?
Bà cụ khẩn trương la lối Vương Lập Hằng, thân mình lảo đảokhông kìm nổi .
Cho dù bình thường, mọi chuyện trong nhà đều do con dâu làm chủ, nhưng khi gặp phải chuyện lớn, bà cụ vẫn có thói quen hỏi con mình. Dù thế nào, Vương Lập Hằng cũng là phó Cục trưởng Cục vật tư khu Ngân Yến.
- Mẹ…
Thấy bà cụ lo lắng, mọi người cũng luống cuống cả tay chân. Vương Thì Hằng và Trần Tĩnh Di mỗi người đỡ một bên bà cụ.
Trong phòng khách nháo nhào.
- Hoảng hốt gì chứ? Ngồi yên đấy!
Vương Dĩ Hậu vỗ mạnh sô pha, hét lớn.
Ông cụ ở nhà luôn nói một không hai, ngay cả con trai là Bí thư Thành ủy cũng phải nghe lời ông.
Ông cụ hét một tiếng lớn, lập tức trấn tĩnh mọi người.
- Mẹ, mẹ đừng gấp, ngồi xuống trước đã, chuyện gì đến cứ từ từ đến, cần phải làm rõ đã.
Vương Thì Hằng vội vàng an ủi mẹ nho nhỏ, giúp bà ngồi xuống ghế sô pha. Nước mắt bà cụ liền chảy xuống, cũng không đưa tay lau. Tin tức này thật quá mức kinh người, dù sao chăng nữa thì bà cụ cũng không thể điềm tĩnh được.
Thái Xuân Lệ thì dứt khoát gào khóc, nước mắt nước mũi dầm dề, kêu khóc ỏm tỏi:
- Trời ơi, đứa con trai duy nhất của tôi, nếu không có nó, tôi phải trải qua ngày tháng sau này thế nào? Trời ơi trời…
Ả vừa khóc vừa quỳ đến trước mặt Vương Thì Hằng, dập dầu nói:
- Thì Hằng, Thì Hằng ơi, chú là Bí thư Thành ủy, chú nhất định phải cứu Vương Phi. Nó là cháu ruột của chú, anh cả chú chỉ một cây một trái, độc đinh như vậy. Cầu xin chú, nhất định phải cứu nó, ngàn vạn lần không thể để nó bị xử bắn được…
- Chị Cả, chị Cả, chị mau đứng lên, mau đứng lên đi…
Vương Thì Hằng cũng hơi luống cuống, miệng nói liên tục, đỡ Thái Xuân Lệ dậy.
- Thì Hằng, chú phải hứa với tôi, nhất định phải cứu Vương Phi, nếu chú không hứa, tôi quỳ đến chết ở đây, vĩnh viễn không đứng dậy…
Lúc này, Thái Xuân Lện bất chấp mọi thứ, chỉ khóc lóc không ngớt. nguồn