Chương 671: Hoành Ca, anh cẩn thận một chút!
Lưu Vĩ Hồng bọn họ cơm nước xong, từ phòng riêng đi ra.
Cũng thật là trùng hợp, ở một phòng riêng khác cũng đi ra một đám người, cũng là mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi, một đám uống say khướt, ở nơi đó lớn tiếng ồn ào.
- Hoành Ca, anh lần này không sao thật chứ?
Một thanh niên đĩnh đạc kêu lên.
- Đương nhiên không sao, cậu xem bộ dáng tôi giống bị gì sao?
Một thanh niên khác cũng cao giọng ồn ào, một mùi rượu nồng nặc từ xa lao thẳng tới. Xem ra bọn họ chẳng những uống bia, còn uống không ít rượu trắng.
Lưu Vĩ Hồng theo thanh âm nhìn qua đó, chỉ thấy một thanh niên bị một đám thanh niên vây quanh, mặc áo so8 mi hoa hòe, tóc dài, gầy ốm cao ráo. Người này đúng là Tôn Hoành, tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng chưa gặp qua y, không quen biết.
- Hoành Ca, sao tôi nghe nói, anh lần này là tại ngoại chữa bệnh vậy…
- Xí! Cậu thì hiểu cái khỉ gì! Cái gì tại ngoại chữa bệnh? Chính là cục Công an đám người kia chết cũng muốn sĩ diện. Dượng tôi đã lên tiếng, bọn họ dám không thả tôi sao?
Tôn Hoành cả miệng phun đầy nước bọt thiếu chút nữa phun cả vào mặt người ta
- Cũng phải cũng phải, Bí thư Tào lên tiếng, bọn họ dám không thả người sao? Đừng thấy Hạ Hàn kia túm được phải chết, ai không sợ Bí thư Tào a? Gã ta dám không thả, lật đổ gã luôn chứ ở đó!
Lập tức liền có mấy thanh niên phụ hoạ theo đuôi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ vài lần, dường như có hai thanh niên khá quen mặt, hình như gặp qua trong tòa nhà Thị ủy, có thể là con của một số lãnh đạo ở thị xã, sống trong tòa nhà Thị ủy, ngẫu nhiên cũng có thể đụng mặt vài lần. Hắn hiện tại đương nhiên đã biết người thanh niên tóc dài kia chính là Tôn Hoành. Còn là hắn bảo Hạ Hàn thả ra. Trong khoảng thời gian này thị xã Hạo Dương muốn làm chiến dịch đàn áp, đám lưu manh du côn trên xã hội, cũng đã bắt được bảy tám phần. Đám thủ hạ trước kia của Tôn Hoành, mười cũng có tám chin đều đã bị bắt nhốt. Còn lại mấy người này, phỏng chừng không phải côn đồ, đều là con cái của lãnh đạo thị xã hoặc là cục ủy xử lý, tới cổ vũ Tôn Hoành
Không ngờ có một thanh niên đối với sự quan sát của Lưu Vĩ Hồng thấy khó chịu, kêu lớn:- Nhìn cái gì? Muốn gây chuyện hả!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười.
Đám thanh niên này, uống vào chút rượu, thì có chút không phân biệt được phương hướng
Lưu Vĩ Hồng tự cũng sẽ không theo chân bọn họ không chấp nhặt lắc đầu, lập tức cùng Vân Vũ Thường Tưởng Tuyết Tùng La Dung Dung rời khỏi nhà hàng của nhà khách
- Ặc…
Người thanh niên kia thấy Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý y, lập tức liền điên tiết lên, dường như nhất định phải gây chuyện với Chủ tịch Lưu
- Suỵt! Tiểu Bảo, nhỏ giọng chút!
Bỗng nhiên một thanh niên khác liền vội vàng ngăn cản y, nén lại thanh âm, quát.
- Cậu làm gì thế!
Tiểu Bảo quả thật đã uống hơi nhiều, hùng hổ quát mắng cả bạn của mình
- Cậu im đi! Không muốn sống nữa hả? Đó là Lưu Vĩ Hồng!
- Lưu Vĩ Hồng? Cái gì Lưu Vĩ Hồng? Lưu...
Tiểu Bảo còn đang rống cổ la lối, bỗng nhiên không còn tiếng động, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hãi như sắp chết, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lưu Vĩ Hồng, bụng đầy rượu đều hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra, miệng há to, nhưng lại không thốt ra được nữa chữ
Mấy thanh niên khác cũng liền giật nảy mình, cũng là sắc mặt hoàn toàn biến đổi, hạ giọng nói:- Thật sự là Chủ tịch thị xã Lưu?
- Không sai được. Tôi ở tòa nhà Thị ủy gặp qua hắn, vô cùng chắc chắn. Tiểu Bảo cậu về sau chú ý chút. Người này rất độc, Hạ Hàn kia bên cục Công an là bạn chí cốt của hắn, nếu không quay đầu lại cũng bắt cả cậu luôn đó!
- Hắn dựa vào cái gì bắt tôi nào? Tôi cũng không phạm pháp…
Tiểu bảo hãy còn mạnh miệng, nhưng những lời nói ra, giọng điệu không khỏi tự hạ thấp vài phần hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như Hạ Hàn và đám cảnh sát như lang sói như hổ báo dưới tay gã, bất cứ lúc nào đều có thể ập ra bắt lấy y
Đối với nhưng tên phá rối gây sự của thị xã Hạo Dương mà nói, Lưu Vĩ Hồng tới đây, là ác mộng của bọn họ đã bắt đầu, ai cũng không ngoại lệ.
Ngay cả Tôn Hoành cũng bị bắt giam hết mấy ngày, không thể không lấy danh nghĩa tại ngoại chữa bệnh để được thả ra, người khác thì càng không cần phải nói
Mắt thấy bóng dáng Lưu Vĩ Hồng biến mất ở góc cua, mấy tên này rốt cục mới thở phào một hơi. Tuy nhiên "Cảnh tượng" náo nhiệt ồn ào la ó vừa rồi tự nhiên không nhìn thấy nữa, một đám ngượng ngùng, rất mất mặt.
- Đi thôi!
Tôn Hoành vung tay lên, xoay người liền đi ra ngoài.
Y tự nhiên không muốn nói gì để Lưu Vĩ Hồng chướng mắt, lại cũng không dám nói lời độc lung tung, nếu chẳng may rơi vào tai Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải là chuyện đùa. Bị bắt gian đã lâu, Tôn Hoành cũng học cách ngoan ngoãn, biết Lưu Vĩ Hồng người ta không thèm để ý đến chỗ dựa vững chắc của y
- Hoành Ca, em nghe nói có người phải muốn gây chuyện với anh…
Tiểu Bảo vội vàng đi theo, ở bên tai Tôn Hoành hạ giọng nói.
Tôn Hoành lập tức dừng bước, trừng to con ngươi, cả giận nói:- Ai muốn gây chuyện với tôi?
Tiểu bảo vội vàng giơ một ngón tay dựng thẳng ở bên miệng, “suỵt” một tiếng:- Anh Hoành, nhỏ giọng chút… Việc đó, cụ thể là ai muốn gây chuyện với anh, em không rõ cho lắm, em chỉ là ngh người ta nói thôi. Bọn họ nói, bọn họ…
- Tiểu Bảo, con bà nó, cậu nói nhanh chút coi, bọn họ nói cái gì?
Tôn Hoành thấy này bộ dáng, tức giận dâng trào, không kìm nổi đã muốn cho y một bạt tai. Chỉ là ông già của Tiểu Bảo là cục trưởng, được cho là nhân vật có uy tín danh dự, Tôn Hoành tự cũng không thể tùy tiện quăng y cái tát.
- Hoành Ca, có phải anh đã nói những điều không nên nói ở trong cục Công an hay không?
Tiểu Bảo dò xét sắc mặt Tôn Hoành, thật cẩn thận hỏi.
- Tiểu Bảo, con mẹ nó chuyện gì thế? Đến nói cũng không được sao?
Tôn Hoành vốn là đồ ngốc, tức giận đến ngu muội, đầu óc cũng không biết chuyển biến, sao có thể nghe hiểu được lời này của Tiểu Bảo rốt cuộc là có hàm nghĩa gì? Tức giận đến nổi thật muốn quăng ra một bạt tai
- Không phải không phải, Hoành Ca, là thế này, hiện tại có người nói, nói anh ở cục Công an tố giác rất nhiều người. Như là đám người Đàm Đức Lâm gì đó, Phó chủ tịch Địa khu Lý gì đó, anh đều đã tố giác bọn họ nói bọn họ có vấn đề kinh tế, cục Công an xem như anh lập công, mới thả anh ra… Những người này lập tức sẽ xui xẻo thôi. Bọn họ sẽ gây chuyện với anh! Hoành Ca, anh thật phải chú ý một chút a.
Tiểu bảo khẽ cắn môi, đem tin tức mà chính mình nghe được nói ra hết.
Tôn Hoành lập tức giận tím mặt, gân xanh trên cổ đều đua nhau nổi lên, giận dữ hét:- Con mẹ nó cái đồ chó chết! Ông đây là loại người đó sao? Ông đây ở cục Công an không hề nói gì cả! con mẹ nó là ai hủy hoại thanh danh củ tôi? Nói cho tôi biết, là ai nói, ông đây nhât định kiếm thằng đó tính sổ!
Tôn Hoành là thật sự nổi giận đùng đùng, trong mắt hình như cũng sắp phun ra lửa
Đánh giá của Hạ Hàn đối với Tôn Hoành vô cùng đơn giản: chính là một tên ngốc!
Tôn Hoành cũng thực sự là người như vậy, từ nhỏ đã bị chiều chuộng đến hư hỏng, làm chuyện gì cơ bản đều không qua đầu óc, nhưng rất để ý đến "Thanh danh". Đương nhiên, thanh danh mà y để ý này, là thanh danh nói nghĩa khí trong giới du côn
Hoành Ca là đại ca!
Đại ca đương nhiên phải nói nghĩa khí!
Hiện tại Tiểu Bảo lại nói với y, nói y vì muốn lập công, mà đi tố giác người khác. Đó không phải là nói xấu Hoành Ca y không nói nghĩa khí sao? Vậy mà được sao! Hoành Ca không tha cho loại này! truyện copy từ
Tiểu Bảo cười khổ một tiếng, nói:- Hoành Ca, không chỉ một người nói như vậy. Lời này, chẳng những ở thị xã đang lan truyền, em đoán là địa khu cũng đang truyền nhau.
Tất cả mọi người nói như vậy, Tôn Hoành anh tìm ai tính sổ đây?
- Láo toét! Láo toét! Tất cả đều là con bà nó láo toét! Ông đây không hề nói gì cả!
Tôn Hoành tức giận đến kêu to lên, thủ run run, chỉ muốn đánh người.
Tiểu bảo thấy bộ dáng như vậy, cũng có chút sợ hãi, tuy nhiên y cùng Tôn Hoành giao tình thực sự không tồi, cảm thấy có nghĩa vụ nhắc nhở anh Hoành, liền lấy hết can đảm nói:- Hoành Ca, em khẳng định tin tưởng anh không nói, chỉ sợ... Chỉ sợ người khác không tin a. Anh cũng biết, Đàm Đức Lâm người kia, cũng có tiếng là độc ác. Hắc bạch lưỡng đạo đều xài được. Em nghe nói, gã ta đã tung tin, muốn quậy anh. Nói anh… Nói anh không nói đạo nghĩa, ăn của gã lấy của gã, còn muốn sau lưng đâm gã một dao. Gã còn nói, còn nói...
- Còn nói cái gì?
Tôn Hoành đôi mắt trừng to như trứng trâu, trong mũi phun khói
- Còn nói, anh không cho gã dễ sống, gã cũng sẽ không cho anh dễ qua. Sớm muộn cũng sẽ tìm anh tính sổ. Người khác sợ anh, gã không sợ!
- Tốt, tốt lắm! Đàm Đức Lâm gã thật sự đã nói như vậy?
Tôn Hoành tức giận đến ác độc, ngược lại trở nên tỉnh táo, ít nhất ở mặt ngoài là bình tĩnh lại, lạnh như băng hỏi han.
Tiểu bảo rụt cổ lại, hạ giọng nói:- Hoành Ca, anh thấy đó, em đây cũng là nghe người ta nói. Đàm Đức Lâm có thật nói như vậy hay không, em cũng không biết... anh, anh cũng không nên nói là e nói. Em chỉ là muốn nhắc nhở anh, cần phải chú ý chút, người kia, gã thật sự rất độc ác!
Tôn Hoành gật gật đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, nói:- Cậu yên tâm, tiểu bảo, tôi sẽ không để cậu khó xử. Cậu là anh em tốt của tôi, rất có ý nghĩa, Hoành Ca tôi sẽ ghi nhớ
Tiểu bảo liền liên tục gật đầu, lộ ra vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt, nói:- Hoành ca đối với anh em thì không cần phải nói. Hoành ca, em thây anh vẫn là nên chú ý chút nha…
Tôn Hoành cười lạnh một tiếng, nói:- Tôi phải chú ý cái gì? Con mẹ nó, Đàm Đức Lâm gã ta có thể làm gì được tôi? Đừng nói tôi không có tố cáo gì gã ta, cho dù tôi có làm đi nữa, gã ta làm gì được tôi nào! Gã là cái táh gì chứ?
Tiểu Bảo liền liên thanh nói:- Đúng đúng, hoành ca nói đúng. Đàm Đức Lâm dù có độc hơn nữa, cũng chỉ là Giám đốc công ty xây dựng, là cái khỉ khô gì? Bí thư Tào nói một câu, thì chức Giám đốc này của gã không cần làm nữa!
Tiểu Bảo dù gì cũng xuất thân từ “nhà quan”, sự tình trong thể chế, ít nhiều cũng hiểu được một chút. Nếu là người sống tạm bợ thật sự, làm sao có thể hiểu rõ mối quan hệ lệ thuộc giữa Bí thư Địa ủy và ông chủ công ty xây dựng là cái dạng gì? Trong mắt người sống tạm bợ, tấm biển Bí thư Địa ủy vẫn không vang dội bằng một tay cảnh sát. Huyện quan không bằng hiện quản mà!
Nghe Tiểu Bảo nói như vậy, Tôn Hoành trong lòng mới coi như dễ chịu một chút, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt đắc ý, nói:- Cũng phải! Đàm Đức Lâm chính là một con chó của Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử ở trước mặt dượng tôi, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Được, nếu gã dám nói như vậy, tôi sớm muộn phải cho gã biết, ai mới là lão Đại!
- Đúng đúng, tại Hạo Dương này, còn ai có thể lớn hơn Hoành Ca? Hoành ca, đêm nay, chúng ta đi đâu chơi?
Tiểu bảo nịnh hót Tôn Hoành vài câu, liền lập tức cười hì hì hỏi.
Tôn Hoành chẳng những là đại ca, còn là “kẻ nhiều tiền”, coi tiền như rác, có tiền, không xài thì phí quá
- Đến lúc đó rồi tính, đi!
Tôn Hoành phất tay, nghênh ngang đi ra.