Chương 647: Mưu tính lâu dài
-Các đồng chí, Hội nghị hôm nay, chúng ta thảo luận một chút về đề nghị điều chuyển một số cán bộ lãnh đạo cấp Phó Cục mà phía Ủy ban nhân dân thị xã đề xuất…
Tống Hiểu Vệ nhìn xung quanh một lượt rồi mỉm cười, chậm rãi nói.
Hội nghị công việc Bí thư không phải một hội nghị chính thức, quy củ cũng tương đối thoải mái. Bí thư cảm thấy cần thì triệu tập hội nghị, thảo luận một số vấn đề. Chỉ có quy trình mời họp của Hội nghị thường vụ mới có văn kiện chính thức. Mặc dù trên thực tế Hội nghị công việc Bí thư đã diễn biến thành một Hội nghị đưa ra những quyết sách thực sự, nhưng bản chất thoải mái của nó vẫn chưa thay đổi.
Khóe miệng liền hiện ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Xem ra, đối với đề nghị mà Ủy ban nhân dân Thị xã đề xuất lần này, Tống Hiểu Vệ trong lòng thực ra cũng có chút ý kiến rồi. Thông thường, trừ phi có những vấn đề quan trọng, Bí thư mới triệu tập Hội nghị Bí thư để tiến hành bàn bạc khẩn cấp, nếu không Hội nghị bàn về công việc Bí thư cũng một tuần mới tổ chức một lần, còn thời gian tổ chức thì không cố định. Đề tài thảo luận trong một lần Hội nghị cũng không phải chỉ có một.
Bây giờ vừa bắt đầu Tống Hiểu Vệ đã nói thẳng ọi người biết, đề tài thảo luận của Hội nghị hôm nay, chính là việc điều chuyển những cán bộ lãnh đạo cấp Phó Cục ủy mà Ủy ban nhân dân thị xã đã đề xuất. Thật ra đã thể hiện một ý bất mãn: Hội nghị bàn về công việc của Bí thư hôm nay, không phải là Tống Hiểu Vệ tôi phải triệu tập, mà phải do Lưu Vĩ Hồng triệu tập. Tôi là nể mặt hắn thôi.
Nếu trong lòng Tống Hiểu Vệ không có ý kiến gì thì sẽ sắp xếp thêm vài vấn đề thảo luận khác nữa, cho dù những đề tài thảo luận đó cũng chỉ là văn chương kiểu cách thôi, cũng không sao, chủ yếu là cho có mặt mũi thôi. Mặt khác, cũng không nói quá rõ ràng là chương trình bàn về ý kiến đề xuất của Ủy ban nhân dân thị xã.
Đương nhiên, lần này Bí thư đã nể mặt Chủ tịch thị xã, lần sau, Chủ tịch thị xã cũng phải nên nhớ đến ân tình này.
Mọi người cũng có thể hiểu được sự không vui của Bí thư Tống.
Dù sao Bí thư cũng chỉ phải quản những việc như văn kiện quy định, như bây giờ Lưu Vĩ Hồng không những nắm giữ quyền lớn về việc xây dựng kinh tế, khiến Tống Hiểu Vệ không thể nhúng tay vào, mà còn đề xuất yêu cầu về nhân sự của mình, dường như có chút đi quá bổn phận.
Tuy nhiên nếu đứng ở lập trường Lưu Vĩ Hồng, hắn cũng không thể không quan tâm.
Trên cương vị thích hợp lại không có cán bộ thích hợp thì làm sao có thể thúc đẩy được việc xây dựng nền kinh tế? Ngay cả việc sửa chữa một ngôi trường xuống cấp, phía cục Tài chính cũng như con thiêu thân, ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục thị xã cũng phải tự nhận lỗi từ chức.
Nói thật, trước mắt, Lưu Vĩ Hồng cũng không quá phản cảm đối với Trương Phục Minh. Trương Phục Minh tuy rằng không phải là một cán bộ tích cực, nhưng ít nhất cũng không phải là một cán bộ xấu, chỉ có thể nói là bình thường. Trong giai đoạn này hầu hết cán bộ của thị xã Hạo Dương, bao gồm những cán bộ lãnh đạo cấp Thị xã, cũng đều cùng một loại như Trương Phục Minh, là những cán bộ rất bình thường.
Lần này Trương Phục Minh bị ép từ chức, có một chút như chịu mang tiếng xấu ột người khác bên cục Tài chính.
Lưu Vĩ Hồng không thể không hạ độc thủ này được.
Muốn chỉnh đốn đội ngũ cán bộ thì tay không thể quá mềm.
Hiền không thể cầm binh!
Tính tình Trương Phục Minh yếu đuối, không dám đắc tội Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai, đành phải làm bộ, cũng coi như gieo gió gặt bão. Nhưng nếu chỉ xử lý một Trương Phục Minh, hiển nhiên chưa đủ. Người sáng suốt một chút vừa nhìn đã thấy lần này Trương Phục Minh khá ‘oan uổng’. Nếu Lưu Vĩ Hồng không hề có thủ đoạn gì tiếp theo với Cục tài chính thì cũng bị người khác chê cười, nói là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Những rúng động từ vụ Trương Phục Minh từ chức gây ra cho những cán bộ cấp trung, cũng phải cần được làm bình ổn.
Nhưng ra tay thì ra tay, nhưng ra tay như thế nào, làm đến nông nỗi gì, thì cẩn phải suy nghĩ thật kỹ.
Sau khi hạ bệ Thái Tuyết Phong, nhìn từ bên ngoài, không những uy quyền Lưu Vĩ Hồng được tăng lên, thực lực ở Hội nghị Thường vụ thị ủy cũng được tăng thêm một bậc. Vai trò của Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật ở trong Hội nghị thường vụ cũng không nhỏ, Đinh Lập Quốc là do một tay Uyển Trung Hưng đề bạt lên, cũng tương đối dựa vào Lưu Vĩ Hồng, lại thêm Quách Lệ Hồng vì việc Tôn Hoành mà bị ảnh hưởng, không dám ‘đối đầu’ với Lưu Vĩ Hồng, thậm chí nhiều khi còn nhân nhượng với Lưu Vĩ Hồng một chút. Lại thêm hai vị Ủy viên thường vụ khác cũng có quan hệ khá thân mật với Uyển Trung Hưng, Lưu Vĩ Hồng vô hình chung đã có vị trí ngang hàng với Bí thư Thị ủy Tống Hiểu Vệ.
Về phần Chính Lộc, Vương Thụ Quốc, Phần Quốc Sinh đã rõ ràng đứng về một phe, còn có vài vị Phó chủ tịch xã có thái độ không rõ ràng, mặc dù Lưu Vĩ Hồng chưa được tính là đã hoàn toàn nắm quyền lực trong Ủy ban nhân dân Thị xã, nhưng ít nhất Chu Bằng Cử đã không còn cứng rắn, mạnh mẽ như thời kỳ Chủ tịch Thị xã Lâu. Khoảng cách giữa Chủ tịch thị xã và Phó chủ tịch thường trực thị xã dường như có thể tiến thêm một bước.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết rất rõ, tất cả những điều này cũng chỉ là bên ngoài. Nếu Lưu Vĩ Hồng không nhận thức rõ tình hình, lạc quan mù quáng, bước những bước quá nhanh, không tránh khỏi lộ ra bộ dạng ức hiếp người quá đáng, chỉ khiến những lãnh đạo Thị xã khác nảy sinh ý nghĩ ‘thỏ chết cáo cũng bị thương’, từ đó lại nhanh chóng dựa vào Tống Hiểu Vệ mà thôi.
Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng là một người nơi khác đến, còn những lãnh đạo Thị xã khác, ngoài Tống Hiểu Vệ, có ai mà không có kinh nghiệm làm việc ở Hạo Dương được mấy năm, ai mà không có mấy người cấp dưới thân tín. Nếu Lưu Vĩ Hồng quá vội vàng không quan tâm đến quy củ, hôm nay là Chu Bằng Cử, có ai dám đảm bảo người tiếp theo không phải là mình chứ?
Người không tuân thủ quy tắc, từ trước đến nay đều trở thành ‘kẻ thù chung’.
Hơn nữa dù nói thế nào, Tống Hiểu Vệ và Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi đều là ‘đồng môn một hệ’, chính mình cũng kéo theo danh hiệu Ủy viên địa ủy, cũng không phải dễ dàng ‘ức hiếp’ như vậy.
Giai đoạn bây giờ, thái độ của Tào Chấn Khởi, đối với cấp lãnh đạo thị xã mà nói thì là điều rất quan trọng.
Cho nên, Chu Bằng Cử phân tích khá chính xác, lúc này Lưu Vĩ Hồng thật sự chưa thể ‘công khai lên án’ đối với gã. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng nhất định phải tiến về phía trước, đồng thời phải tự biết tiết chế bước tiến của mình.
Hôm qua lúc Tống Hiểu Vệ gặp riêng và trưng cầu ý kiến với gã, Chu Bằng Cử đã bỏ một lá phiếu đồng ý, cho rằng cần thiết có sự điều chỉnh trong quy mô nhỏ đối với những cán bộ lãnh đạo cấp phó của Ủy ban thị xã.
Có lẽ cũng vì vậy mà Tống Hiểu Vệ mới triệu tập Hội nghị công việc Bí thư này.
-Trưởng ban Đinh, mời đồng chí báo cáo một chút với mọi người về tình hình khảo sát cán bộ.
Tống Hiểu Vệ cũng không phí nhiều lời, trực tiếp hạ chỉ thị với Đinh Lập Quốc.
Đinh Lập Quốc vẫn là một bộ dạng nói năng thận trọng như cũ. Trong hơn năm năm Uyển Trung Hưng đảm nhiệm chức vụ Bí thư ở Hạo Dương, rất nhiều cán bộ được cho là tâm phúc của Bí thư Uyển, nhưng tất cả mọi người đều công nhận, được Uyển Trung Hưng tín nhiệm nhiều nhất, chính là Đinh Lập Quốc. Đinh Lập Quốc nói không nhiều, nhưng nói câu nào ra câu ấy, ngay cả Uyển Trung Hưng cũng rất ít khi bác bỏ những ý kiến của y. Lần này Uyển Trung Hưng điều chuyển làm Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy, mọi người đều nhận định Đinh Lập Quốc sẽ không được Tống Hiểu Vệ đối đãi tối, ngày tháng tiếp theo cũng khó sống hơn.
Mấy tháng trôi qua rồi, Đinh Lập Quốc có cảm thấy khó sống không, người ngoài không biết được. Nhưng tác phong của Đinh Lập Quốc vẫn không hề thay đổi so với trước kia, vẫn là những lời nói như vàng của một Trưởng ban. truyện copy từ
Nghe Tống Hiểu Vệ nói xong, Đinh Lập Quốc gật gật đầu, mở cuốn sổ ghi chép trước mặt ra, không có nửa câu khách sáo, bắt đầu thông báo tình hình.
Đề xuất điều chỉnh cán bộ cấp Phó của Ủy ban nhân dân thị xã lần này không nhiều, nhưng đều là những vị trí tương đối quan trọng.
Ví dụ như vị trí thứ nhất mà Đinh Lập Quốc thông báo, chính là thay đổi về Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thị xã. Phó cục trưởng cục Tài chính đương nhiệm là Ngô Quế Kiều, đã năm mươi hai tuổi, đã đến độ tuổi nghỉ hưu trong ngành. Cái gọi là độ tuổi nghỉ hưu trong ngành tức là trên danh nghĩa ông vẫn còn là một cán bộ của cơ quan, cơ chế đãi ngộ vẫn được hưởng không đổi, nhưng chức vụ thì phải trả lại, so với nghỉ hưu thông thường, cũng có chút khác biệt. Còn lương thưởng phúc lợi đều được tính theo tiêu chuẩn của một cán bộ đương nhiệm.
Cuối cùng Lưu Vĩ Hồng cũng ra tay với Cục Tài chính rồi, điều này cũng nằm trong dự liệu của mọi người. Cục trưởng cục Tài chính là em họ của Phó Chủ tịch thường trực thị xã, việc này dù sao cũng có chút không đúng, xem như là ‘vấn đề còn sót lại’ của thời Bí thư Uyển. Đến bây giờ đã đổi Chủ tịch thị xã, cũng đã đến lúc nên giải quyết rồi. Cách mà Lưu Vĩ Hồng áp dụng cũng đúng, không có ý định ‘một bước thành công’, đem Lý Thanh Mai ra xử lý, trực tiếp thay người của chính mình.
Như vậy sẽ vượt qua điểm giới hạn của Chu Bằng Cử, khiến gã bất chấp tất cả ‘huyết chiến’ một trận với Lưu Vĩ Hồng.
Tống Hiểu Vệ cũng có thể lý giải.
Điều khiến trong lòng Tống Hiểu Vệ băn khoăn là, người mà Lưu Vĩ Hồng đề xuất làm Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính lại là Mao Lăng. Mao Lăng là ai? Cán bộ của Khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh, cách đây không lâu mới được điều từ khu Giáp Sơn lên làm Phó cục trưởng cục Tài chính Địa khu, thời gian nhậm chức còn chưa đến ba tháng. Kết hợp cùng với sự ‘đề cử’ lần này của Thị xã, người sáng suốt vừa nhìn đã có thể hiểu được.
Lưu Vĩ Hồng như vậy là đang muốn nuôi dưỡng vây cánh của mình.
Tục ngữ nói ‘một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, Lưu Vĩ Hồng thân là Chủ tịch Thị xã, muốn nuôi dưỡng những người mình có thể tin cẩn, cũng không có gì đáng trách. Nhưng anh cũng đừng vội vàng như vậy chứ! Ba tháng trước đã điều Mao Lăng lên Cục tài chính Địa khu, cái ghế Phó cục trưởng ngồi còn chưa nóng, liền vội vàng nhét vào ghế Cục tài chính Thị xã, vừa đặt mông ngồi lại ngồi ngay vào ngai vàng Phó cục trưởng thường trực, khiến trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái.
Người này có âm mưu trước!
Chẳng lẽ anh quản lý thị xã Hạo Dương tám tháng thì hệ thống tài chính của Thị xã Hạo Dương liền không có một người tài để sử dụng nữa?
Lưu Vĩ Hồng thật sự cũng không quá quan tâm bọn Tống Hiểu Vệ nghĩ như thế nào. Cục Tài chính này, hắn nhất định phải để những cán bộ mình có thể hoàn toàn yên tâm vào đó để đảm nhận. Chỉ phạm húy kiêng kị nho nhỏ, tính là gì chứ?
Lưu Vĩ Hồng không muốn lãng phí thời gian để ‘chơi trò’ chậm rãi với bọn họ.
Tuy rằng bọn Tống Hiểu Vệ, Chu Bằng Cử trong lòng bất mãn, nhưng cũng không nói gì. Những ứng cử viên mà Lưu Vĩ Hồng đề xuất, Tống Hiểu Vệ sớm đã thương lượng cùng với Lưu Khánh Long, Chu Bằng Cử rồi, nếu đã đồng ý đưa ra thảo luận ở Hội nghị công việc Bí thư, cơ bản tức là đã tán đồng cách làm của Lưu Vĩ Hồng. Lúc này cũng không cần phải làm quá phức tạp.
Trước khi Tống Hiểu Vệ chưa đứng vững và tạo dựng được uy quyền, cũng chưa có ý định phát sinh xung đột mạnh mẽ với Lưu Vĩ Hồng.
Tiếp theo, Đinh Lập Quốc lại thông báo về tình hình khảo sát cơ bản của một số người được chọn khác, chỉ mất khoảng chưa đến hai mươi phút thì báo cáo đã xong.
-Các đồng chí cho biết ý kiến của mình đi!
Tống Hiểu Vệ vẫn mỉm cười như trước, nhìn xung quanh hội trường rồi chậm rãi nói.
-Tôi thấy lần điều chỉnh lần này rất cần thiết, tôi tán thành.
Chu Bằng Cử lập tức biểu lộ thái độ, vẻ mặt cũng đang cười. Nhưng cũng rất khác với phong cách chậm rãi hàng ngày của Phó chủ tịch thị xã Chu, quá ít lời mà nhiều ý.
Vốn dĩ không muốn nhượng bộ, Chu Bằng Cử đâu còn tâm trí để thao thao bất tuyệt?
Lập tức Lưu Khánh Long cũng tỏ thái độ tán thành, Cổ Kiến Hiên vẫn ‘không có ý kiến’ như thường lệ, không đến mười phút sau, chương trình nghị sự thuận lợi thông qua, Hội nghị chấm dứt.
-Chủ tịch thị xã, có thời gian chứ? Đến chỗ tôi ngồi một chút!
Sau khi Hội nghị chấm dứt, Tống Hiểu Vệ có ý đi ngang hàng với Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười đưa ra lời mời.
Cũng không biết Bí thư Tống có ý kiến gì muốn bàn bạc cùng Chủ tịch thị xã Lưu.