Chương 646: Tôn Hoành đã khai?
Bữa tiệc để đón Lưu Bân, đương nhiên được tổ chức ở nhà khách Hạo Dương.
Bọn Hạ Hàn, Long Vũ Hiên, Chương Dịch, Hướng Vân đều đến tham gia. Cũng không có ai giấu giếm lai lịch xuất thân của Lưu Bân với bọn họ, mà nói thẳng là con của thiếu tướng Lưu Hồng An thuộc Tổng cục Chính trị, bây giờ gã cũng đang đảm nhận chức Đại đội trưởng trong quân đội đóng tại Hạo Dương.
Mọi người cũng không ai cảm thấy bất ngờ, những người giao lưu với Lưu Vĩ Hồng thì công tử gì cũng có. Bố của Hạ Hàn cũng là thiếu tướng.
Đều là thanh niên, đương nhiên cũng có rất nhiều điểm chung, một buổi tiệc tiếp đón vui vẻ từ đầu đến cuối.
Bởi vì là giữa trưa, mọi người uống rượu đều có chút kiềm chế, rất ý tứ. Lưu Vĩ Hồng cũng không cổ vũ việc uống quá nhiều trong thời gian nghỉ trưa. Dù sao Lưu Bân cũng đã đến Hạo Dương, bất luận thế nào cũng ở lại đến nửa năm, một năm, còn có nhiều cơ hội để uống rượu.
Sau bữa tiệc, Lưu Bân trở về nơi đóng quân, Lưu Vĩ Hồng quay về căn phòng nhỏ số 306.
Nói là căn phòng nhỏ thì cũng không đúng.
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn cùng bước vào, Lưu Vĩ Hồng có một số việc cần chỉ bảo họ.
-Ngồi thoải mái đi, đừng khách khí!
Lưu Vĩ Hồng cười nói, ngồi xuống sô pha trước.
Nhân viên phục vụ tên tiểu Kiều cũng bước vào theo để rót trà. Tiểu Kiều là cách gọi của Tổng giám đốc khách sạn đối với cô, thực ra cô cũng đã hai tám, hai chín tuổi, người cũng thanh tú, tay chân nhanh nhẹn. Nhưng quan trọng là khá ít lời, bình thường cũng rất ít nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, chỉ biết làm việc. Điều này Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất mãn nguyện. Nếu một người phục vụ chuyên môn lại lắm mồm lắm miệng, như vậy không tốt lắm.
Sau khi tiểu Kiều lui ra ngoài, Lưu Vĩ Hồng liền cầm lấy bao thuốc trên bàn, đưa cho Long Vũ Hiên và Hạ Hàn, thuận miệng hỏi:-Tình hình thế nào rồi?
Kế hoạch lập lại trật tự trị an xã hội của Cục Công an thị xã Hạo Dương cũng đã triển khai được mười ngày rồi, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên muốn hỏi tình hình triển khai như thế nào. Lần hành động này có ý nghĩa rất quan trọng đến việc trật tự trị an xã hội thị xã Hạo Dương có thể được cải thiện triệt để hay không.
Long Vũ Hiên đứng thẳng người, nói:-Còn đang bắt người, mười ngày nay, đã bắt được khoảng hai trăm tên côn đồ, còn bắt được mười mấy tên tội phạm bỏ trốn trong thời gian thụ án, có lẽ còn có thể nhân tiện phá một số vụ án và bắt giam những phạm nhân của những vụ án cũ. Có lẽ khoảng hai, ba ngày nữa, những tên phá đám nghịch ngợm trong thị xã Hạo Dương cũng đã bắt được kha khá rồi.
Hạ Hàn nói thêm:-Lần này, công tác bảo mật hành động của chúng ta làm rất tốt, cơ bản bắt lần nào được lần đó, những đại ca xã hội đen, cơ bản đều đã bắt được hết rồi, không có mấy tên thoát được.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:-Ừ, làm tốt lắm. Vũ Hiên, Hạ Hàn, không cần nương tay, điều tra kỹ một chút. Phàm là những người đã từng có huyết án, khiến dân chúng phẫn nộ, thì phải chuẩn bị giết vài tên. Nếu cần thiết thì giết nhiều một chút. Còn những tên khá lưu manh, phải kết án thật nặng, phạt tù chúng mười mấy hai mươi năm trước rồi tính. Nếu không bắt hết những bọn này đi thì nhân dân Hạo Dương khó mà an cư lạc nghiệp được.
Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng, nói ra rất bình tĩnh, không hề có ý kích động gì. Nhưng rất nhiều tên tội phạm côn đồ đang hoành hành bên ngoài kia, rất có thể vì chỉ thị này của Chủ tịch thị xã Lưu mà rơi đầu, hoặc cũng phải ngồi bóc lịch trong tù mười, hai mươi năm.
Đối với những con sâu làm rầu nồi canh này, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ nương tay.
-Được! truyện copy từ
Long Vũ Hiên và Hạ Hàn liếc nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc vui vẻ.
Đi theo Nhị Ca làm cảnh sát, thật là sảng khoái.
-Vũ Hiên, Hạ Hàn, thực hiện chỉnh đốn trật tự trị an xã hội, giai đoạn thứ nhất chủ yếu là đánh tập thể. Điểm này, tư tưởng chủ đạo phải nắm thật vững. Những tên gây rối xã hội này đều có mang tính chất xã hội đen. Cùng gây án tập thể, thường không biết sợ hãi, không kiêng nể gì ai. Mà thành kiến của nhân dân đối với những bọn lưu manh cũng rất lớn. Nếu chỉ có một hai tên lưu manh hoặc kẻ trộm thì cũng không sao, bản thân quần chúng nhân dân cũng có thể khống chế được chúng. Tất cả những tội phạm tập thể, đều phải xử lý thật nghiêm khắc, không được bỏ qua một ai, không được nương tay. Loại bỏ được những nhóm tội phạm đó, trật tự trị an của Hạo Dương, trong mấy năm tới thậm chí mười năm sau, cũng sẽ tương đối ổn định. Trong quá trình này, có thể phải đụng đến một số ban ngành Chính phủ, thậm chí những mối quan hệ trong các cơ quan pháp luật chính trị, cũng chính là cái gọi là ‘ô dù bảo vệ’, đến lúc đó, những người nói đến tình cũng sẽ không ít, áp lực của các cậu cũng sẽ lớn. Vì vậy nên có sự chuẩn bị tâm lý.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng chỉ bảo.
Long Vũ Hiên thản nhiên nói:-Xin Chủ tịch cứ yên tâm, ở Hạo Dương tôi cũng không có người thân bạn bè gì.
Hạ Hàn cũng cười nói:-Em cũng không có người thân bạn bè gì nhiều. Có mấy người bạn thì cũng là những cảnh sát có tính tình như em.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười. Hệ thống chính trị pháp luật thị xã Hạo Dương trong chốc lát được đổi hai vị ‘hảo hán’ này đứng đầu, coi như mấy tên vô lại gặp một năm xui xẻo, sống cũng quá xui xẻo rồi.
-Tôn Hoành thế nào rồi? Chịu khai chưa?
Lưu Vĩ Hồng lại hỏi tình hình Tôn đại thiếu gia.
Vừa nhắc đến chuyện này, Hạ Hàn liền chau mày, nói:-Vẫn chưa được, người này hình như nhận được chỉ đạo của ai đó, sống chết không chịu mở miệng.
Tôn Hoành này, xem như là một tên khó đối phó nhất mà cảnh sát Hạ Hàn gặp phải trong suốt mấy năm lăn lộn trong nghề cảnh sát. Bản thân Tôn Hoành suy nghĩ chưa đủ chín chắn, cho dù là những tội phạm cứng đầu hơn Tôn Hoành nhiều, Hạ Hàn và những đồng nghiệp trong cục Công an cũng có cách khiến y mở miệng. Nhưng quan trọng là không thể dùng thủ đoạn mạnh tay với Tôn Hoành, chỉ có thể dùng lời để thuyết phục. Tôn Hoành sao có thể chịu như vậy được?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, thản nhiên nói:-Sao tôi lại nghe nói, y đã chịu mở miệng rồi, đã khai ra rất nhiều tư liệu có lợi?
Hạ Hàn không khỏi ngẩn người ra, nghi hoặc nói:-Nhị Ca…
Vụ án Tôn Hoành là do gã điều tra, tổ chuyên án đều có báo cáo với gã. Cho dù bây giờ phải thực hiện việc trật tự xã hội, không quản hết được mọi việc, nhưng những thành viên quan trọng trong tổ chuyên án Tôn Hoành, Hạ Hàn cũng chưa rút người nào, để họ tập trung sức lực, phá vụ án Tôn Hoành. Tôn Hoành đã khai ra hay chưa, Hạ Hàn mới là người rõ nhất. Nhưng Nhị Ca nghe được tin tức ở đâu, lại nói Tôn Hoành đã khai ra rất nhiều tư liệu có ích?
Lưu Vĩ Hồng lại cười cười, khẳng định:-Hạ Hàn, Tôn Hoành đã khai!
Hạ Hàn gãi đầu, ánh mắt bắt đầu quay tròn.
Lời nói này của Nhị Ca, rốt cuộc có ý gì?
Đầu óc Long Vũ Hiên cũng chuyển động với tốc độ cao, một lát sau, liền mỉm cười, nói:-Ha ha, quả thật Tôn Hoành đã khai.
Hạ Hàn vỗ đầu, cười nói:-Đúng, tên này quả thực đã khai rồi. Nhị Ca, bao giờ chúng ta có thể thả y ra?
-Không vội, cứ từ từ thôi. Trước tiên cứ làm xong việc dẹp trật tự trị an đã rồi bàn tiếp, thử xem sẽ có những người nào xuất đầu lộ diện. Hạ Hàn, trị bệnh phải trị tận gốc, phải hút hết những mủ máu ra, thì mới chữa được tốt.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
-Chà, em hiểu rồi.
Hạ Hàn lại càng phấn chấn.
Xem ra Nhị Ca thật sự đang chuẩn bị để ‘bàn cờ tiếp theo phải là bàn cờ lớn’, Tôn Hoành chính là một quân cờ quan trọng trong đó. Nhưng tính tự giác của quân cờ này không đủ, cần phải có người tiếp thêm sức cho y.
Ba ngày sau, Tống Hiểu Vệ tổ chức hội nghị công việc Bí thư.
Trong phòng hội nghị, năm vị Bí thư, Phó bí thư cùng với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đinh Lập Quốc ngồi trên một bàn họp hình ovan, phòng họp có vẻ hơi trống trải.
Ngoài Đinh Lập Quốc, ai nấy cũng vẻ mặt vui vẻ.
Từ lúc Chủ tịch Lưu nổi nóng ở Hội nghị thường vụ, đệ trình việc miễn việc kiêm chức Cục trưởng Công an thị xã của Thái Tuyết Phong, bất luận là trong Hội nghị thường vụ hay hội nghị họp bàn công việc Bí thư, không khí đều có vẻ hài hòa hơn.
Điều này cũng có thể xem là một hiện tượng kỳ lạ.
Tuy nhiên các cán bộ của Hạo Dương, có một số người có sự quan sát khá nhạy bén, phát hiện ra hai sự thay đổi rất tinh tế của Bí thư Thị ủy Tống Hiểu Vệ. Sự thay đổi thứ nhất là Bí thư Tống lại thường xuyên triệu tập những cuộc nói chuyện với các cán bộ trung tầng để nắm bắt tình hình. Tống Hiểu Vệ nhậm chức cũng được bốn tháng nay, hầu như đã triệu tập hết tất cả những người đứng đầu khu, trấn, cục, ủy, trong đó bao gồm một bộ phận lớn những nhân vật đứng đầu về hành chính trong các khu trấn. Thay đổi thứ hai, chính là Tống Hiểu Vệ bắt đầu thường xuyên khảo sát công việc ở các Khu, xã. Mấy ngày trước Lưu Vĩ Hồng đi một chuyến về miền núi đã mất bảy tám ngày, cùng một thời gian đó, Tống Hiểu Vệ cũng ở những xã, thị trấn bên dưới mất ba bốn ngày.
Một số nhà quan sát nghiệp dư liền phân tích, Tống Hiểu Vệ muốn thông qua phương pháp đó để thiết lập quyền uy của mình.
Nói ra, Tống Hiểu Vệ làm như vậy, cũng có chút như bị bắt buộc và bất đắc dĩ.
Hành động của lão, quả thật quá mạnh mẽ. Lưu Vĩ Hồng nhậm chức cũng chỉ trước lão bốn tháng mà đã thiết lập được một quyền uy nhất định. Nếu Tống Hiểu Vệ còn không nhanh tay, có thể sẽ kéo khoảng cách với Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng xa, Thị xã Hạo Dương lại xuất hiên thế cục ‘hai lãnh đạo’.
Nguyên nhân chính là vì Lưu Vĩ Hồng quá mạnh mẽ, cứng rắn, khiến cho việc Tống Hiểu Vệ muốn lập uy tín ở Hạo Dương cũng khó hơn so với những Bí thư Đảng ủy khác nhiều. Điều quan trọng nhất là Lưu Vĩ Hồng đã có được những thành tích lớn ngoài dự đoán của mọi người trong lĩnh vực kiến thiết kinh tế.
Khu thương mại Hoa Nguyên đã chính thức khởi công, tốc độ xây dựng cũng rất nhanh. Năm mươi triệu vay ở Ngân hàng Công thương tỉnh cũng đã lấy được, thiết bị nhập khấu từ Nga cũng đã về đến Hạo Dương, đã bắt đầu lắp đặt ở những mỏ than quốc doanh lớn. Còn sự hợp tác với Công ty TNHH Khai thác mỏ Thiên Bình ở tỉnh Hà Đông cũng đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Thị xã Hạo Dương đầu tư mười lăm triệu tệ, sẽ lấy được 10% cổ phần của Công ty khai thác mỏ.
Tất cả những điều đó, đều tăng thêm những quầng sáng trên đầu Lưu Vĩ Hồng.
Những công việc về mặt xây dựng kinh tế, Tống Hiểu Vệ cơ bản không nhúng tay vào. Đây đều là những hạng mục lớn, động một cái đã phải cần đến mấy chục triệu thậm chí trăm triệu, tất cả đều do Lưu Vĩ Hồng tìm được thì cũng sẽ do Lưu Vĩ Hồng nắm toàn bộ.
Tống Hiểu Vệ muốn tạo quyền uy thật nhanh, tạm thời chỉ có nghĩ cách ở mảng xây dựng Đảng và công tác cán bộ thôi. Nhưng lão vừa mới đến nhậm chức được bốn tháng, cũng chưa nắm bắt tình hình cụ thể, đã vội vội vàng vàng điều chuyển cán bộ, nếu làm không tốt thì kết quả lại đi ngược lại với mong muốn. Xây dựng kinh tế cũng không thể nhúng tay vào, cán bộ tạm thời không thể điều động được, ngoài việc thường xuyên triệu tập những cán bộ phụ trách để nói chuyện, nhiều lắm Tống Hiểu Vệ cũng chỉ có thể đi khảo sát nông thôn, ngoài ra lão cũng không nghĩ ra cách gì hơn.
Nhưng những cuộc triệu tập và khảo sát này của Tống Hiểu Vệ thực sự cũng có tác dụng. Những cán bộ trung tầng lần đầu tiên tiếp xúc với Bí thư Tống đều có những đánh giá không tồi về Bí thư Tống. Một mặt là Tống Hiểu Vệ rất bình dị gần gũi khi tiếp xúc với mọi người, mặt khác, các cán bộ cấp trung cũng cảm thấy trình độ lý luận của Tống Hiểu Vệ cũng rất cao, không kém hơn Bí thư Thị ủy Uyển Trung Hưng trước đây.
Dù sao cũng xuất thân là Thư ký của Chủ nhiệm Phương Đông Hoa, kiến thức của Tống Hiểu Vệ cũng rất vững.
Cán bộ của những địa phương nhỏ, nhất là những cán bộ cơ sở ở nông thôn, đối với những cán bộ cấp trên có trình độ văn hóa, trình độ lý luận cao, cũng khá khâm phục. Huống hồ Tống Hiểu Vệ còn là Bí thư Thị ủy, đang nắm quyền điều hành bọn họ trong tay.