Sau khi tan họp, Mộ Tân Dân không quay về văn phòng, cũng không về ký túc xá, lên thẳng xe số một của y, rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, đi đâu cũng không ai biết. Mấy người chỉ biết là Bí thư Mộ đang rất buồn bực. Nhưng ít có người biết, nơi một huyện phía Đông xa xôi nào đó cũng có một người rất buồn bực.
Xe số một của Mộ Tân Dân rời khỏi toàn nhà Huyện ủy không lâu, Lưu Vĩ Hồng cũng rời khỏi toà nhà Huyện ủy. Hắn chào Đặng Trọng Hòa và Lý Cương, báo cáo với Đặng Trọng Hòa là muốn chạy vài dự án ở tỉnh và Bắc Kinh, mặt khác căn dặn Lý Cương tạm thời chủ trì cộng việc hàng ngày trong Ban Tổ chức cán bộ.
Chuyện này lý ra phải nói với Mộ Tân Dân. Mộ Tân Dân là Bí thư Huyện ủy, xem như chính là thủ trưởng của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng không thấy bóng dáng của Mộ Tân Dân, chỉ có thể báo cáo với Đặng Trọng Hòa.
Đặng Trọng Hòa tất nhiên không thể không đồng ý. Phỏng chừng có nhiều chuyện sẽ phải nhờ đến Lưu Vĩ Hồng, còn chuyện có dự án gì hay không thì cần gì phải biết.
Trong lòng Đặng Trọng Hòa có một linh cảm, e là vận mệnh chính trị của huyện Lâm Khánh sẽ thay đổi lớn.
Lưu Vĩ Hồng vội vã quay về Bắc Kinh cũng là bị ép buộc.
Vân Vũ Thường buông điện thoại chưa đến một phút, điện thoại từ Thanh Tùng Viên đã gọi thẳng đến bàn làm việc của hắn. Thư ký của ông cụ tự mình gọi điện thoại nói với hắn là ông cụ gọi hắn về Bắc Kinh ngay lập tức.
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng ra đi.
Mười giờ hôm sau Lưu Vĩ Hồng đã đáp máy bay xuống sân bay Bắc Kinh. Lúc điện thoại từ Thanh Tùng Viên gọi tới đã là năm giờ chiều, giữa huyện Lâm Khánh và tỉnh Đại Ninh không có đường cao tốc, tới Đại Ninh đã là buổi tối. Vào lúc đó Đại Ninh cũng chưa khai thác chuyến bay đêm đến Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể nghỉ đêm ở câu lạc bộ Duy Đức, sáng hôm sau lên chuyến bay sớm nhất về Bắc Kinh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ở biệt thự nhỏ bên dòng Sở Giang, Lưu Vĩ Hồng và Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lý Dật Phong gặp mặt.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng không cần phải như vậy, đầu óc hắn còn đang choáng váng. Nhưng hắn vừa vào câu lạc bộ Duy Đức, còn chưa kịp ăn cơm chiều xong, cha con Lý Dật Phong và Lý Hâm đã đưa hắn ra ở biệt thự nhỏ, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ có thể thất lễ. Hắn vốn định cơm nước xong sẽ đi chào hỏi Lý Dật Phong. Lý Dật Phong lại cười nói không ngại gì, biết hắn muốn lập tức về Bắc Kinh nên đến thăm hắn.
Cũng như nhiều người khác, Lý Dật Phong cảm thấy vô cùng khiếp sợ về việc Liên Xô xảy ra đảo chính, cảm thấy người thanh niên đẹp trai trước mắt này vô cùng kỳ lạ và khó hiểu.
Có lẽ hiện tại, cảm thấy kỳ lạ không chỉ riêng Lý Dật Phong.
Lưu Vĩ Hồng và Lý Dật Phong chỉ nói vài câu qua loa rồi Lý Dật Phong đứng dậy cáo từ, rất nhiều chuyện nói sao cho hết. Đêm nay Lý Dật Phong tự mình đến thăm hỏi vãn bối chủ yếu để cho thấy thái độ của mình. Lưu Vĩ Hồng mới hai ngày trước từ Bắc Kinh vội vã trở về, hôm nay lại vội vàng quay về Bắc Kinh, nhất định là ông cụ muốn gặp hắn, đại sự quốc gia không dễ dàng nhúng tay vào, Lý Dật Phong rất cẩn thận tuân thủ quy củ.
Lời phải nói nhất định Lưu Vĩ Hồng sẽ nói.
Người thanh niên này có tài năng chính trị thiên phú, quả là đã đạt đến mức "yêu quái". Cơ hội tốt như vậy sao lại không nắm chặt lấy chứ!
Sau khi Lý Dật Phong rời đi, Lưu Vĩ Hồng cũng không đến "quấy rầy" Chu Ngọc Hà. Hôm trước làm người ta chết đi sống lại, hôm nay "quấy rầy" nữa thì không khỏi thất đức, nếu làm không tốt thì Chu Ngọc Hà lại cắn hắn.
Hơn nữa ngày mai phải gặp ông nội, Lưu Vĩ Hồng phải giữ tinh thần sảng khoái nhất.
Chiếc máy bay hàng không dân dụng thật lớn chở khách đáp suống sân bay Bắc Kinh. Lưu Vĩ Hồng cầm túi du lịch đơn giản bước ra cabin. Còn đang trên thang, Lưu Vĩ Hồng đã thấy Tạ Quang Vinh.
Tạ Quang Vinh liền đứng một bên phi cơ, bên cạnh là một chiếc xe đen nhánh có cờ đỏ, chiếc xe số 2 của ông cụ.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, Tạ Quang Vinh giơ tay lên vẫy.
- Cám ơn anh.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, bắt tay Tạ Quang Vinh, khách sáo nói.
- Đi thôi, Chủ tịch đang chờ.
Tạ Quang Vinh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói cười, nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, lập tức tự mình mở của xe cho Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng ngồi lên xe, cờ đỏ tung bay, xe chạy ra khỏi sân bay.
Hành khách chung chuyến bay thấy vậy không khỏi kinh ngạc, không ngừng bàn tán, không biết lai lịch người thanh niên này thế nào, không ngờ có xe gắn cờ đưa đón.
Thực tế, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu ông nội đã đãi ngộ mình rất long trọng. Sau phong ba chính trị lần trước, ông nội có cho chiếc xe số hai đến, nhưng vẫn còn chờ bên ngoài, còn Lâm Mỹ Như tự đón máy bay, xem như Lưu Vĩ Hồng được hưởng hào quang từ mẹ. Lần này thì khác, toàn bộ đều là người dành cho hắn, mang thẳng xe gắn cờ đỏ vào sân bay.
- Cám ơn anh. Ông nội vẫn khỏe mạnh minh mẫn chứ?
Lưu Vĩ Hồng ngồi ở ghế sau hỏi.
Tạ Quang Vinh ngồi ở ghế lái phụ, lái xe là một người khác. Lưu Vĩ Hồng lúc này hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ của thủ trưởng.
- Sức khỏe vẫn dồi dào, hôm qua ngủ được nhưng hơi trễ.
Tạ Quang Vinh trả lời rất quy củ.
Ngủ được như nghơi trễ, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu, Liên Xô xảy ra đảo chính, ông nhất định phải suy nghĩ đến chuyện này, nếu không cũng không gọi hắn quay về Bắc Kinh gấp. Có lẽ tối qua tinh thần bất an không chỉ có mình ông nội. Liên Xô phát sinh biến cố như thế, nước ta đương nhiên phải chú ý nhất, mức độ chú ý còn hơn cả Mỹ. Dù sao Liên Xô đã là quốc gia Chủ nghĩa xã hội lâu đời, là Đại ca trong phe chủ nghĩa xã hội khoa học.
Hiện giờ sinh ra biến cố lớn như vậy, lãnh đạo nước cộng hòa sao có thể không chú ý?
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên cảm thấy trách nhiệm nặng nề.
Tuy lần này hắn đóan đúng, nhưng Liên Xô giải thể, vận mệnh thế giới thay đổi lớn, toàn bộ nước cộng hòa đang mạo hiểm, nhưng nguyên nhân bị phóng đại cũng không ít, đường đi sau này càng gian nan.
Cờ đỏ trên xe như giấy phép đặc biệt, lưu hành ở Bắc Kinh rất thông suốt, đã nhanh chóng vào tới Đại nội, đi thẳng đến Thanh Tùng Viên.
Mã Quốc Bình tự mình đứng ở cửa phòng khách chờ đón.
Lưu Vĩ Hồng thấy thế hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới, hỏi Mã Quốc Bình:
- Dượng, thế này cháu không gánh nổi đâu.
Mã Quốc Bình khẽ mỉm cười nói:
- Đón nhân vật quan trọng thì phải có lễ nghi quan trọng.
Lưu Vĩ Hồng không tránh khỏi đỏ mặt một lúc, cười nói:
- Dượng, sao dượng lại đùa giỡn con cháu như thế.
Tâm trạng của Mã Quốc Bình rất tốt. Bài viết kia của Lưu Vĩ Hồng khiến cả nước xôn xao bàn luận, dùng ngòi bút làm vũ khí. Mây bão lớn có thể làm sập thành phố. Hiện giờ Liên Xô phát sinh chính biến, Lưu Vĩ Hồng dự đoán tương lai rất chính xác. Gần như thế, Mã Quốc Bình là quan lớn trong Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, sao có thể không hiểu rõ trong đó có ích lợi lớn chứ? Mấy thứ này, nếu tác động thích hợp, chắc chắn có thể làm nên việc lớn.
Lưu Vĩ Hồng là con cháu họ Lưu, nhìn xa hiểu rộng như thế, hoàn toàn có thể cho đó là công lao của họ Lưu. Hơn nữa, ông cụ có uy vọng thật lớn, triển vọng vô cùng lạc quan.
- Ha ha…Vĩ Hồng, đi thôi, ông đang chờ.
Mã Quốc Bình vỗ vai Lưu Vĩ Hồng, khẽ cười nói, ánh mắt vô cùng thân thiết.
Chỉ có Mã Quốc Bình ở Thanh Tùng Viên, Lưu Thành Ái cũng chưa xuất hiện. Tình hình lúc này cực kỳ mẫn cảm, thân là Bí thư Tỉnh ủy, Quân đoàn trưởng quân đoàn, tất nhiên đều lá các chức vụ ổn định, lúc này không dể dàng rời khỏi cương vị. Mã Quốc Bình bị ông cụ triệu tập gấp, đang lúc thương thảo đối sách.
Lưu Vĩ Hồng theo Mã Quốc Bình vào phòng bên. Ông cụ không ngồi mà chậm rãi chống gậy thong thả bước trong đại sảnh, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như đang tự hỏi vấn đề quan trọng nào đó.
- Ông nội!
Lưu Vĩ Hồng đứng ở cửa, kính cẩn thưa một tiếng.
Ông cụ ngẩng lên, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng hằn một nếp nhăn khi cười, vẫy tay với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng và Mã Quốc Bình vội vã bước tới.
Ông cụ hấp háy mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn kỹ đứa cháu nội này lần nữa. Hai năm nay, Lưu Vĩ Hồng thật sự mang đến cho mọi người nhiều sự ngạc nhiên, tất nhiên ông cụ nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa.
Dưới ánh mắt sáng ngời của ông cụ nhìn hắn chăm chú, Lưu Vĩ Hồng hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu, mỉm cười.
- Ha ha…
Ông cụ cũng mỉm cười, ánh mắt trở nên vô cùng yêu thương.
- Ngồi đi.
- Dạ.
Lưu Vĩ Hồng bước lên phía trước, đỡ ông cụ ngồi xuống ghế giữa. Mã Quốc Bình thì tự rót trà cho ông, lại pha cho Lưu Vĩ Hồng một chén trà nóng.
Lưu Vĩ Hồng nhận bằng cả hai tay, luôn miệng nói:
- Cháu không dám nhận đâu.
Ông cụ ngồi giữa, Mã Quốc Bình ngồi bên trái, Lưu Vĩ Hồng ngồi bên phải.
- Vĩ Hồng này, chuyện Liên Xô bị cháu đoán đúng rồi…
Ông cụ nhìn Lưu Vĩ Hồng mấy lần, mới chậm rãi nói, giọng điệu rất bình tĩnh.
Lưu Vĩ Hồng cũng không giả vờ khiêm tốn, chỉ hạ thấp người nói:
- Ông nội, căn cứ vào tình huống để phân tích, đây là kết quả tất yếu.
Mã Quốc Bình nói:
- Quả thật như thế, chỉ là không ngờ xảy ra nhanh chóng như thế.
Ông cụ "hừ" nhẹ một tiếng, nói:
- Thật ra đã sớm có người cảnh báo, nhưng Gorbachev không thèm để ý.
Nói xong, trên mặt ông cụ cũng hiện ra một tia kỳ quái.
Từ ba bốn ngày trước, Ủy viên Bộ Chính trị Đảng cầm quyền Liên Xô, Thư ký, giám đốc cố vấn của Tổng thống Liên Xô Yakovlev, đã phát biểu chính thức trên báo Tin Tức, tuyên bố rời khỏi Đảng cầm quyền Liên Xô và cảnh cáo các tầng lớp trong xã hội, vài người lãnh đạo trong Đảng cầm quyền Liên Xô đang chuẩn bị phát động đảo chính.
Tin tức quan trọng như vậy, là lãnh đạo cấp cao ở nước láng giềng, ông cụ tất nhiên đã nghe nhân viên báo cáo từ sớm.
Dưới tình hình như thế, Gorbachev không hề có ý cảnh giác, không ngờ còn đến khu nghỉ dưỡng Krym nghỉ phép, khiến chính biến rốt cuộc cũng xảy ra, khó trách ông cụ cảm thấy kỳ quái.
Là người lãnh đạo tối cao của một nước, cố vấn của ông ta tuyên bố rời khỏi Đảng, lại công khai phát biểu cảnh cáo trên báo chí, Gorbachev lại hoàn toàn không làm bất cứ việc gì để phòng bị. Tính mẫn cảm chính trị của vị đại lão này và hành động chậm chạp của ông ta thực tế làm người ta rất khó hiểu.