Về đến Ban Tổ chức cán bộ, tất cả các nhân viên mà hắn gặp phải ngoài hàng hiên đều tự giác nhường đường, lấy thần thái ngưỡng mộ nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Tài giỏi như thần!
Bên này ngừng phê phán, phương Bắc liền gây sức ép mở cửa, thật như là được đạo diễn. Tám người chủ chốt ở Liên Xô giống như đang phối hợp với Lưu Vĩ Hồng để diễn kịch. Rõ ràng Trưởng ban Lưu đang bất lợi, đạo diễn lệnh một tiếng, đột nhiên có chính biến!
Trưởng ban Lưu vẫn như cũ, miệng cười tủm tỉm, gật đầu bước qua, thong thả bước vào văn phòng mình. Vốn mọi người trong Ban Tổ chức cán bộ muốn vây lại, mời Trưởng ban Lưu bàn luận một chút về tình hình chính trị thế giới, thấy bộ dáng này đều ngậm miệng lại. Trưởng ban Lưu có công phu đến thế nào? Chắc đang cân nhắc xem buớc tiếp theo của đồng chí Gorbachev như thế nào, hẳn Trưởng ban Lưu còn suy nghĩ chiêu tiếp theo, hiện giờ nhất định không có thời gian giải đáp thắc mắc của mấy cán bộ này đâu.
Vì thế mọi người đành phải gác lại mong mỏi của mình, chỉ vây quanh Lý Cương và Lâm Cách, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình cuộc họp vừa rồi, chắc chắn rất phấn khích.
Lý Cương và Lâm Cách cũng không trầm ổn như ngày thường, vừa ngồi xuống văn phòng đã cười nói ha ha.
Cảnh tượng mới vừa rồi quả là kích thích, người trầm tĩnh như Lý Cương, Lâm Cách cũng không nén nổi, nếu không phát tiết ra, nếu nghẹn trong đầu hẳn sẽ rất khó chịu? Có lẽ các cán bộ tham dự đều như bọn họ, vội vã trở về để "kể chuyện".
Thật ra Lưu Vĩ Hồng không phải hay hơn gì mấy đồng sự. Hiện tại hắn không có thời gian, không biết sẽ có bao nhiêu người điện thoại cho hắn đâu. Vừa mới ngồi xuống, mới vừa đốt điếu thuốc, điện thoại đã reo lên, vang trời vang đất.
- Này, sao anh biết họ sẽ đảo chính?
Lưu Vĩ Hồng vừa cầm lấy điện thoại, mới "ừ" một tiếng, trong điện thoại đã vang lên giọng nói ồn ào của Vân Vũ Thường. Thật sự chuyện này rất kinh người, người đoan trang thanh lịch trước giờ như Vân Vũ Thường cũng bất chấp phong độ mà ồn ào cả lên. Hơn nữa, người ta gọi điện thoại cho bạn trai cũng không ai quy định phải có phong độ. Chủ tịch Vân ngẫu nhiên nhõng nhẽo một lúc cũng không được sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mọi người mù cả rồi, người ta không chính biến mới là lạ.
Nói thật lòng, khoảnh khắc Hướng Vân lao vào phòng họp, Lưu Vĩ Hồng mới thật sự yên tâm. Hiện giờ xem ra chỉ cần không có tác động bên ngoài thì chuyện nên xảy ra nhất định sẽ phát sinh. Hắn đã chuẩn bị dự phòng một ít nhưng có lẽ không cần dùng tới. Nhưng phải hành động ngay lập tức để tối đa hóa lợi ích.
Nhưng hiện giờ cứ thư giãn một chút. Dù là ai đi nữa, thần kinh căng thẳng lâu quá cũng không chịu nổi.
- Còn hơn cả thần nữa, anh nói ông ta sai, ông ta quả thật sai. Anh nói phải cảnh giác, người ta liền đảo chính. Anh là đạo diễn hả?
Vân Vũ Thường hưng phấn khác thường hét lên trong điện thoại. Mấy ngày nay, Lưu Vĩ Hồng chịu áp lực lớn, áp lực của Vân Vũ Thường càng lớn hơn nữa. Cô thật sự quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng liền cười:
- Anh không phải đạo diễn, anh là biên kịch. Được rồi, được rồi vợ yêu. Nói cho đúng thì tiền của quỷ cũng đưa đến chỗ mình, chúng ta đang chờ thiết bị đến, em mau lẹ chút đi.
- Anh không cần lo, thiết bị đã vận chuyển rồi. Hơn nữa, lãnh đạo cao cấp của họ bận đảo chính, nhà máy cũng lộn xộn, còn không lợi dụng cơ hội này kiếm cơm? Em thấy, lộn xộn không được vài ngày thì bọn họ đã phải cần chúng ta trợ giúp.
Vân Vũ Thường bị tâm trạng hưng phấn bao vây như vậy, nhưng nói đến chuyện kinh doanh vẫn rất thông minh, nắm bắt điểm quan trọng.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- Nói đúng, quá đúng! Cô vợ này ngày càng giống mấy nhà tư bản khôn khéo.
- Khen hay là chê đây?
Tâm trạng Vân Vũ Thường rất tốt, cười hì hì nói.
- Khen mà, khen mà, tuyệt đối là khen em, anh nào dám chê em, em là lãnh đạo mà… Ôi trời, vợ yêu, vừa rồi em nói rất đúng, chính là nên giúp đỡ họ. Công nghiệp nặng của người Nga rất lợi hại, công nghiệp nhẹ thì không ổn. Cộng tới trừ lui thì có nên mang sản phẩm công nghiệp nhẹ qua đó, mang thiết bị loại lớn và các kim loại quý trở về không? Bạn tốt mà, ngọt bùi cùng chia sẻ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, tiếng cười rất "gian xảo".
Vân Vũ Thường lập tức bất mãn nói:
- Ôi trời, Trưởng ban Lưu, em nói anh sẽ chết không có hậu đâu. Người ta trong lúc nước sôi lửa bỏng, quần chúng nhân dân rất bất mãn, anh còn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, không phải quá đáng sao?
- Ha ha… người Nga không phải rất nhiều lần nhân cháy nhà mà đi hôi của sao? Chúng ta chỉ học được một phần nhỏ thôi. Quốc gia này, dân tộc này, truyền thống mấy trăm ngàn năm qua chính là cháy nhà đi hôi của đã trở thành quốc túy của họ, chúng ta nên học tập, tìm hiểu các kỹ năng đặc biệt của bọn man di này. Phân tích tình hình hiện nay, bọn họ phải thất điên bát đảo một trận. Cho dù thay đổi thành chế độ nào, đều dẫn đến việc xã hội náo loạn một thời gian. Kinh tế Liên Xô trời sinh không đủ, thời đại trước có kế hoạch kinh tế, phân công rất rõ ràng. Lúc các nước cộng hòa tham gia liên minh cùng một hàng, hợp cùng một chỗ thì còn có thể phối hợp được, giờ tan rã, từng nước sẽ xuất hiện tình trạng thiếu cân đối. Quốc gia lớn như vậy không phải nói điều chỉnh là điều chỉnh. Trong mắt người làm ăn, đây chính là thời cơ tốt nhất, nhất định phải nắm chắc.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói, nhân tiện phân tích tình hình Liên Xô một chút.
- Ôi, chờ một chút, anh mới nói gì? Tan rã hả?
Vân Vũ Thường rất nhạy bén, lập tức bắt được tin tức mấu chốt trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng.
- Anh nói là Liên Xô sẽ tan rã?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng vậy. Đã có cuộc đảo chính này, Gorbachev nếu có trở lại vị trí cũ cũng ngồi không yên. Mấy người Gennady Yanayev, Yazov, Pugo, Kryuchkov là nguyên lão trong Đảng Cộng sản Liên Xô, cũng là những nhân vật có quyền lực. Gorbachev thanh trừ bọn họ, Đảng Cộng sản cũng có nguy cơ bị hủy diệt. Nhân vật mới là Yeltsin sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm này. Nền móng của Liên Xô đã có nguy cơ, bước tiếp theo chính là giải thể.
Vân Vũ Thường hít sâu một hơi.
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu cứ thoải mái tự nhiên như cũ, dùng lời lẽ tự nhiên bàn luận những việc trọng đại, khiến Vân Vũ Thường nảy ra cảm giác vô cùng kỳ lạ.
- Vợ yêu, không có gì phải hoảng. Có nhân phải có quả, đây là tình huống tất yếu thôi.
Lưu Vĩ Hồng nói rất chắc chắn.
- Vậy…
Nhất thời Vân Vũ Thường trở nên lắp bắp.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hoạt động chính trị anh phụ trách, còn kinh tế toàn bộ để cho em. Anh có đề nghị, em có thể chuẩn bị trước một chút, chờ họ thật sự sụp đổ, nhanh chóng tấn tới. Không nhất định phải chăm chăm vào nước Nga. Nga đất rộng của nhiều, nhưng không phải hạng nhất. Vài nước cộng hòa gia nhập liên minh khác, nhất là các quốc gia có cùng biên giới với ta, cũng là đối tượng đáng để suy xét. Lúc này chưa phải là thời cơ tốt nhất. Các nước phương tây cũng đang xem xét thời điểm để nhúng tay vào để chiếm trước cơ hội. Ha ha, anh cho rằng Bộ ngoại giao cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Đương nhiên, em đừng làm một mình, như thế là quá phiêu lưu. Em có thể liên lạc với vài người có thực lực để cùng làm. Có lẽ chưa đến vài năm thì nước này toàn là dấu vết của chúng ta.
Vân Vũ Thường giật mình nói:
- Anh muốn làm kinh tế thực dân sao?
- Ừ, có gì là không thể chứ? Không thể giữ cho người khác không tham gia xâm lược kinh tế, chúng ta nên chủ động xuất kích, chủ động bước ra. Chưa đến mười hay hai mươi năm, khu vực Trung Á này là do chúng ta định đoạt. Mỹ cũng tốt, Nga cũng tốt, ở đâu thoải mái thì đến đó.
Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói rất hào sảng.
- Chuyện này em phải suy nghĩ đã…
Vân Vũ Thường gọi điện thoại đến không gì khác là chia sẻ chút vui sướng với Lưu Vĩ Hồng, không ngờ điện thoại vừa thông thì nói tới nói lui lại nói đến xâm lược kinh tế, nghe ra rất có lý. Thật không biết hắn nghĩ gì, nếu là người khác, nhất định dồn hết vui buồn vào việc dự đoán trở thành sự thật, tạm thời không để ý đến chuyện khác, không muốn làm nữa để chạy đi uống rượu chúc mừng. nguồn TruyenFull.vn
Lưu Vĩ Hồng lại bình tĩnh như thế.
Trong đầu lại nghĩ đến việc lớn quốc gia.
- Vợ yêu, suy nghĩ cũng được, nhưng phải nhanh lên. Mấy công ty lớn ở phương Tây có mũi rất thính. Bọn họ và chính phủ của họ cùng tiến cùng lui, muốn dốc hết sức xâm lược kinh tế. Hiện nay, nói về thực lực, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh với họ, chỉ có thể ra tay trước. Cơ hội ngàn năm một thuở này nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, vô tình giọng nói đã trở nên nghiêm túc.
Vân Vũ Thường không nén nổi, bên kia điện thoại gật đầu, lập tức cảm thấy buồn cười. Cách trăm núi ngàn sông, bên dây điện thoại sao Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy động tác này của cô?
- Được, em biết rồi.
Vân Vũ Thường chắc chắn cho Lưu Vĩ Hồng câu trả lời thuyết phục.
- À, vợ yêu, khi nào em đến Lâm Khánh thăm anh? Anh nhớ em quá!
Ai ngờ Trưởng ban Lưu vừa đứng đắn được một chút đã lộ chân tướng, khuôn mặt tươi cười nói.
- Hừ, anh mồm mép quá. Anh đó, nói như vậy nhưng trong lòng thầm mong em mãi mãi đừng qua chứ gì? Đỡ mất công anh bối rối!
Vân Vũ Thường nửa như giận nửa như không nói.
Trưởng ban Lưu đang đắc ý dạt dào bỗng bị nghẹn lại, cổ họng cứng ngắt không biết nói thế nào, nghẹn một lúc mới vênh lên nói:
- Vợ ơi, không thì chúng ta kết hôn đi.
- Được.
Vân Vũ Thường trả lời rất thoải mái, nhưng câu tiếp theo của Lưu Vĩ Hồng lại làm lộ chân tướng.
- Vậy nhé, chúng ta kết hôn, sinh hai em bé, mẹ anh và cô Dương chắc vui mừng lắm…
Vân Vũ Thường liền giận dữ phê bình Trưởng ban Lưu vài câu, khóe miệng tràn ý cười, vô cùng xinh đẹp.