Ngày hôm sau mặt trời lên cao mới thức dậy.
Tối hôm qua, quả thật sự dày vò quá lợi hại, thân hình thon thả mềm mại của Chu Ngọc Hà, quá sức mê người, làm hắn lại phát động công kích một lần rồi một lần nữa, dường như một quái thú đến từ viễn cổ Hồng hoang, vẫn chưa cảm thấy đủ. Sau đó Chu Ngọc Hà, gần như hoàn toàn "chết lặng", cả người mềm nhũn, một chút sức "phản kháng" đều không có, tùy cho hắn bài bố. Thậm chí Lưu Vĩ Hồng đề xuất mấy tư thế "khác người", Chu Ngọc Hà cũng chỉ đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi bị chinh phục hai lần, Chu Ngọc Hà đã hiểu được, ở trên giường, đàn ông chính là "bạo quân". Bất luận ý đồ phản kháng thế nào thì cũng đều bị "trấn áp" vô tình, sức lực người ta lớn như vậy Chu Ngọc Hà đang bị đè xuống căn bản không phải là đối thủ. Thân hình cô nàng nhỏ nhắn yêu kiều, dưới bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng, tựa như một cái "bánh nướng áp chảo", tùy ý lật qua úp lại, không tốn chút sức lực nào.
Không được chọc tôi!
Những lời này không phải là nói không, câu nói đó sự thật rất có ý nghĩa.
Ánh mặt trời rực rỡ, len lỏi vào phòng từ cánh cửa sổ không được khép chặt, làm Lưu Vĩ Hồng nheo mắt lại, vội vàng giơ tay lên trán che lại, phải một lúc mới thích ứng được. Vừa nhấc tay phải lên, thấy không hề động đậy được, quay đầu nhìn thấy, Chu Ngọc Hà gối trên tay hắn, đang ngủ say. Thân hình nho nhỏ cong lại, áo ngủ lụa hồng mỏng manh nhiều nếp nhăn. Chu Ngọc Hà dường như rất thích ngủ tư thế này.
Lưu Vĩ Hồng day day mắt, không nhớ rõ tối hôm qua Chu Ngọc Hà mặc lại áo ngủ vào khi nào, hình như trước khi mình ngủ, Chu Ngọc Hà đã hoàn toàn mềm liệt trên giường, nằm ở đó, không chút động tĩnh.
Chu Ngọc Hà cuộn mình, hai hàng lông mày nhàn nhạt, trên khuôn mặt tái nhợt mà nhỏ nhắn xinh đẹp, mang theo một tia thống khổ, dường như trong giấc ngủ say cũng cảm thấy sợ hãi. Có lẽ cũng cảm nhận được ánh mặt trời chói mắt, Chu Ngọc Hà vươn cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh, che hai mắt mình lại, trong mũi phát ra tiếng "Ừ" nhẹ nhàng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút áy náy, tối hôm qua biểu hiện của mình thật sự quá mức.
Lên giường liền biến thành dã thú!
Tật xấu này quả thật không được tốt, phải sửa!
Tuy nhiên cũng hiểu được, phải sửa chỉ sợ là khá khó khăn. Xem ra một người dư thừa tinh lực, cũng không phải chuyện tốt, sẽ mang lại cho người phụ nữ bên cạnh hắn nỗi thống khổ cực kỳ lớn.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng mang theo nét cười, đánh giá Chu Ngọc Hà một trận, cánh tay phải lại động đậy, muốn rút ra, Chu Ngọc Hà lại duỗi tay ra, bám chặt vào tay hắn, một bắp đùi trắng nõn từ trong bộ áo ngủ lộ ra, đặt lên bụng Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng chép chsp miệng, tiếp tục ngủ ngon. Lưu Vĩ Hồng cũng đành bất đắc dĩ, nghiêng mình, ôm Chu Ngọc Hà, chậm rãi hôn lên trán và tóc cô, tay trái chầm chậm chạy dọc lưng Chu Ngọc Hà, đến đỉnh cao của vòng cung, trên vòng tròn vô cùng duyên dáng đó, lập tức siết chặt lấy.
Chu Ngọc Hà giống như bị dọa, ép chặt người về phía trước, muốn tránh né bàn tay xấu xa kia. Kết quả không cẩn thận, phía trước lại bị một thứ cứng rắn đụng vào. Cái đồ vật kia cũng rất hư hỏng, nhắm thẳng phía trước mà đâm vào.
- Đừng có làm loạn, làm loạn nữa là không xuống giường nổi đâu…
Chu Ngọc Hà ôm chặt Lưu Vĩ Hồng, ghé sát lỗ tai hắn rên rỉ.
Nghe được giọng điệu mềm mại đáng thương như thế của cô, Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, quả nhiên ngừng lại. Lưu Nhị Ca dù sao không phảiác ma tội ác tày trời, hoặc nhiều hoặc ít cũng có tấm lòng thương hoa tiếc ngọc.
- Dậy nào, đi ăn cơm, bụng kêu réo rồi kìa.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Chu Ngọc Hà không chịu, ôm lấy cổ hắn cổ, nỉ non nói:
- Ngủ chút nữa đi, em mệt lắm…
- Cũng được, em ngủ thêm đi, anh đi gọi cơm.
- Đến đây… em muốn anh ở cạnh em…
Giờ khắc này, tính cách Chu Ngọc Hà hoàn toàn thay đổi, giống như một cô bé gái, trong miệng đang ngậm que kẹo, có nói gì cũng không chịu thả ra.
Lưu Nhị Ca bất đắc dĩ, chỉ phải chịu đựng cái "đau đớn", tiếp tục ôm cô ngủ. Đã dày vò người ta thế này, chút đau đớn nhỏ, phải chịu đựng thôi.
Chu Ngọc Hà liền mân mê môi, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, an tâm tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Cũng gần trưa, hai người mới dọn dẹp sẵn sàng, mở cửa ra. Chu Ngọc Hà không thích trang điểm, lần này cũng phá lệ, cẩn thận đánh một lớp phấn. Nói thế nào cũng phải che lấp một chút dấu vết điên cuồng một đêm để lại, bằng không sẽ rất xấu hổ.
- Đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì hỏi.
- Đồ ăn Trung Quốc đi. Cơm Tây em ăn không quen...
- Được!
Hai người vừa mới bước vào cửa tiệm nhà hàng Trung Quốc thì thấy ba người đến chào đón, vẻ mặt tươi cười, đúng là Hoa Thành Đống và cặp Đoàn Quốc Anh, Hoa Mỹ, thấy rõ người ta đã cố ý ở đây chờ họ.
Chu Ngọc Hà đỏ mặt, vội vàng thả tay Lưu Vĩ Hồng ra, vội vàng sửa sang lại y phục của mình, giống như những chuyện hoang đường tối qua đã bị bọn họ nhìn thấy hết.
- Lưu thiếu gia, Chu tiểu thư, chào hai người!
Hoa Thành Đống ra vẻ không thấy sự thất thố của Chu Ngọc Hà, bước nhanh tiến lên, mỉm cười cúi đầu thi lễ với hai người, chào hỏi. Ngày hôm qua sau khi hôn lễ kết thúc, Hoa Thành Đống lập tức liền "hỏi han" Hoa Mỹ và Đoàn Quốc Anh. Trong tiệc cưới, bỗng nhiên xuất hiện nhân vật khó lường như vậy, ngay cả thân thuộc của đồng chí Tùy An Đông cũng phải kính sợ, Hoa Thành Đống làm sao có thể không làm rõ được.
Hoa Mỹ ngay từ đầu còn ấp úng. Sau thấy thần thái cha càng ngày càng nghiêm khắc, cũng biết tình hình không đơn giản, chỉ lắp bắp "cung khai". Hoa Thành Đống vừa nghe, mồ hôi lạnh lúc ấy đã chảy ra. Nghĩ mất nửa ngày, chẳng lẽ hai người này đến đây "tính sổ"? Con gái mình ban đầu có nợ nần với Chu tiểu thư!
Tuy nói Chu tiểu thư hiện tại là bạn gái Lưu thiếu gia, theo lý thuyết là sẽ giấu diếm chuyện này, nhưng nếu hiện tại đã xuất hiện ở tiệc cưới, vậy chứng minh không thể cứ phân tích theo lẽ thường. Xem ra Lưu thiếu gia này đúng là sủng ái Chu tiểu thư, không thèm để ý chuyện này, còn "đòi lại công lý" cho bạn gái. Suy nghĩ của thanh niên, ai mà đoán cho đúng được?
Việc này phải kết thúc, bằng không hậu hoạ vô cùng. Hoa Thành Đống đã rời khỏi bộ máy rồi, nhưng ông làm kinh doanh, chẳng có chỗ nào là chẳng có bối cảnh quan trường, tiền và quan trường cùng một nhịp thở. Không phải dựa vào quan hệ chính phủ kia, Hoa Thành Đống ông cũng quả quyết không thể trở thành một tỷ phú trong thời gian ngắn ngủi mấy năm. ông ta biết rõ, đắc tội nhà quyền quý cự thất như vậy, hậu quả to lớn ra sao.
Sáng sớm mấy người bon họ đã đến, ước chừng đã đợi vài mấy tiếng. Hoa Mỹ hơi thiếu kiên nhẫn, đề nghị trực tiếp tới gõ cửa chào hỏi, đã bị Hoa Thành Đống khiển trách một trận.
Thực không hiểu chuyện!
Thanh niên người ta đang yêu đương cuồng nhiệt, làm sao thức dậy sớm như vậy?
Tùy tiện đến gõ cửa, làm hỏng chuyện tốt của người ta, chỉ sợ chuyện này càng hỏng bét.
Muốn nhanh được tha thứ, chút oan ức nho nhỏ này tính là gì chứ?
Lúc này thấy Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà nắm tay nhau đến, đủ để chứng minh phân tích của Hoa Thành Đống chính xác ra sao. Đoàn Quốc Anh nhìn dung nhan vẫn xinh đẹp như trước của Chu Ngọc Hà, trong lòng quả nhiên là trăm vị tạp trần. Năm đó ở trường học, đến nắm tay Chu Ngọc Hà cũng không đồng ý.
- Tổng giám đốc Hoa tổng, bác sĩ Đoàn, Đoàn phu nhân, chào buổi trưa!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, rất là nhã nhặn lễ độ.
- Lưu thiếu gia, Chu tiểu thư, rất xin lỗi, ngày hôm qua chiêu đãi không chu toàn, thật sự quá tuỳ tiện vô lễ. Hôm nay chúng ta cố ý chuẩn bị một bàn rượu nhạt, tạ lỗi với hai vị, xin hai vị nhất định phải nể mặt.
Hoa Thành Đống vẻ mặt tươi cười, không hề đề cập tới chuyện trước kia.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Tổng giám đốc Hoa có lòng như vậy, rất cảm ơn. Tôi và Ngọc Hà muốn yên tĩnh một chút, thật sự là thất lễ, ngại quá.
Hoa Thành Đống vốn cũng biết, chuyện này không dễ giải quyết, tiếp tục cười nói:
- Đúng vậy đúng vậy, không dám quấy rầy Lưu thiếu gia và Chu tiểu thư, chỉ có một chút rau dưa… A, đúng rồi, nếu hai vị sau khi ăn xong muốn đi dạo thành phố Minh Châu, tôi có một tấm thẻ ở đây, là thẻ VIP công ty bách hóa Minh Châu Đệ Nhất, được ưu đãi, mong hai vị nhận cho.
Nói xong, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ tinh xảo, hai tay đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không từ chối, đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Đa tạ Tổng giám đốc Hoa. Tổng giám đốc Hoa, có một số việc qua rồi cứ cho qua đi, không cần để trong lòng. Ngọc Hà và Đoàn tiên sinh, Đoàn phu nhân đều là bạn học, về sau sẽ thường lui tới.
Hoa Thành Đống trong lòng thở phào.
Có được câu này là tốt rồi!
- Đúng, đúng, bạn học cũ hẳn là thường lui tới. Thế nhé, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị nữa, hai vị xin cứ tự nhiên!
Hoa Thành Đống cũng là nhân vật cái cầm được thì cũng buông được, thấy Lưu Vĩ Hồng đồng ý "không truy cứu" đương nhiên cũng không dám tiếp tục giằng co, không muốn chọc giận vị công tử này, mất công lại sinh ra chuyện.
- Chào ba vị!
Lưu Vĩ Hồng vẫn nho nhã lễ độ. Chu Ngọc Hà từ đầu đến cuối không nói một tiếng. Sau khi trải qua tối hôm qua, những chuyện trong trường, thực sự đã trở thành mây khói, không còn bận lòng nữa. Đương nhiên, muốn cô và Hoa Mỹ ôn lại tình nghĩa bạn bè như xưa, khả năng đó không lớn.
Cơm nước xong, Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà đến đại học y khoa Minh Châu, thăm lại chốn xưa một phen. Tới chỗ đông người, Chu Ngọc Hà hoàn toàn khôi phục tính cách lạnh lùng thản nhiên, đa số thời gian là Lưu Vĩ Hồng nói chuyện, cô bị "bức ép" mới nói hai câu. Chuyện này, Lưu Vĩ Hồng sớm đã thành thói quen, cũng chẳng để ý.
Sáng hôm sau, bọn họ lên máy bay về Đại Ninh.
Lưu Vĩ Hồng cùng với Lý Hâm, tiếp tục đi "làm chính sự" ở Sở Giao thông tỉnh, các lãnh đạo sở Giao thông cũng là nể tình, phê chuẩn ba trăm ngàn quỹ chuyên nghiệp, dùng cho việc sửa lại con đường giao thông vùng núi khu Giáp Sơn nghèo khó.
Lưu Vĩ Hồng thắng lợi trở về, trở về huyện Lâm Khánh gọi Bí thư Khu ủy Giáp Sơn Mã Cát Xương và Chủ tịch khu Liễu Thụ Lâm, dặn dò bọn họ, số tiền bảy trăm ngàn này, phải tiền nào việc ấy, toàn bộ dùng cải thiện giao thông lạc hậu của Khu Giáp Sơn, không thể dùng vào chuyện khác.
Mã Cát Xương "đóng cửa ngồi nhà", có tiền trên trời rơi xuống, vô duyên cớ vô cớ được khoản tiền lớn bảy trăm ngàn, không cần nói, trong lòng vô cùng vui vẻ, đúng chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng, kính cẩn vâng lệnh, vỗ ngực thể hiện, xin lãnh đạo yên tâm, tuyệt không dám vi phạm chỉ lệnh của Trưởng ban Lưu, nhất định làm tốt chuyện này. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, hắn rất tin tưởng Mã Cát Xương.