Hàm răng sắc nhọn cắn thật sâu vào cơ ngực cường tráng.
Lưu Vĩ Hồng cắn răng, miệng hít khí lạnh, giọng nói mơ hồ không rõ ràng:
- Ai, cảnh cáo cô đó, cắn người không phải là đứa trẻ ngoan đâu…
Chu Ngọc Hà quả nhiên không cắn nữa, nhô đầu ra khỏi chăn, hai khuỷu tay chống trên ngực Lưu Vĩ Hồng, nhìn hắn, thành thật hỏi:
- Chúng ta có phải là bạn không?
- Phải!
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự.
- Thế… thử đi…
Chu Ngọc Hà chớp mắt, thấp giọng nói.
Lưu Vĩ Hồng cứng người một chút, hơi chần chừ, hàm hàm hồ hồ "Ừ" một tiếng.
Chu Ngọc Hà liền vươn hai tay, nắm lỗ tai hắn, giống như là đang làm động tác định vị, từ từ tìm kiếm đôi môi, Lưu Vĩ Hồng hít sâu một hơi, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay âu yếm gò má cô.
- Ái, tôi không có kinh nghiệm, anh…
Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nói một câu như vậy, giống như đang làm chuyện ấy, trong lòng rất lo lắng, tim đập thình thịch.
Lưu Vĩ Hồng không thể kiềm được, lập tức lật Chu Ngọc Hà sang một bên, cười ha hả. Chu Ngọc Hà vừa thẹn vừa giận, hung hăng đấm hai đùi hắn, cũng không kìm được cười ha hả.
Đương nhiên, hai người lập tức ý thức được đây là khách sạn, là lúc đêm tĩnh người yên, cứ cười ha hả như vậy là không đúng, nếu ở nước ngoài, người ta đã báo cảnh sát rồi. Nên cả hai đều đè thấp thanh âm lại, hai vai không ngừng rung lên.
- Thôi đi, tôi biết trong lòng anh còn có vướng mắc, coi tôi như bạn bè đi… Chúng ta vẫn là bạn bè tốt!
Cười một trận, Chu Ngọc Hà thở dài, nói.
Lưu Vĩ Hồng đưa tay ra, ôm cô lại, để cô nằm trong lòng mình, đưa tay véo sóng mũi cao của cô, nói:
- Cô đó... cô muốn thử thì đừng có nói gì nữa được không? Vừa mới nói một cái là đã hỏng hết việc rồi! Thế không được…
- Sao tôi biết được, tôi nói với anh rồi, tôi không có kinh nghiệm.
Chu Ngọc Hà tuyên bố rất hùng hồn.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu mạnh
Dù đã "chinh chiến trăm trận" nhưng những chuyện "kỳ lạ" như hôm nay, thực sự là chưa bao giờ gặp phải, đầu cũng thấy hơi choáng váng.
Lúc nãy lăn qua lăn lại như vậy, áo ngủ lụa mỏng của Chu Ngọc Hà đã sớm mở ra, lộ ra chiếc áo ngực màu đen bên trong, đang vây chặt lấy bộ ngực trắng như tuyết, lại còn lộ ra chút khe ngực.
Nhìn chiếc áo ngực màu đen, Lưu Vĩ Hồng hai mắt liền dừng lại.
Thời kỳ đầu những năm chín mươi, áo ngực màu đen không nhiều, áo ngực cơ bản đều là màu trắng, màu phấn hồng cũng hiếm thấy, những màu sắc khác càng ít hơn. Chiếc áo ngực đen này của Chu Ngọc Hà rất tinh xảo, thực sự rất kích thích.
- Đẹp không?
Chu Ngọc Hà thấp giọng hỏi.
- Đẹp!
- Anh là người đầu tiên nhìn thấy... anh nói, một người con gái, nếu cả đời… như thế, có được xem là con gái không?
Trên mặt Chu Ngọc Hà bỗng nhiên lại ửng hồng, vô cùng xinh đẹp.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, đưa mạnh tay ra, cầm lấy cái áo ngực kia, hắn đã sớm thấy rõ, loại áo ngực này móc ở phía trước.
- Thế thì phải thử xem…
Lưu Nhị Ca thì thầm trong miệng, ngón tay đã vô cùng thuần thục mở chiếc móc nho nhỏ kia. Một ngọn núi đôi trắng muốt hiện ra, nhỏ nhắn, vừa vặn một bàn tay, nhưng hình dáng hoàn mỹ, thẳng đứng rất kiêu ngạo.
Ngực Chu Ngọc Hà chợt run lên, cả người hơi cứng lại.
Thử xem...
Nhưng vẫn không kìm được căng thẳng.
Lưu Vĩ Hồng đưa tay chạm vào, cảm giác thật mềm mại, lại có chút lành lạnh.
Cái này mà lại lạnh, dường như có chút không đúng. Nhưng nghĩ đến chuyện Chu Ngọc Hà đứng ngoài gió lạnh chẳng biết bao lâu, thì cũng có thể lý giải được.
Chu Ngọc Hà nhắm hai mắt lại, thân hình một chút rung động, môi hơi hơi mở ra.
- Ừ...
Khi đầu Lưu Vĩ Hồng cúi xuống, Chu Ngọc Hà phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, lúc đầu có chút hoảng loạn, có thể cảm giác được đầu lưỡi Lưu Vĩ Hồng đang động đậy, hai đầu nhũ hoa trước ngực có cảm giác tê tê, trước nay chưa từng thấy.
Một lát sau, Chu Ngọc Hà cảm giác Lưu Vĩ Hồng đặt cô xuống, để cô nằm ngay ngắn trên giường.
Chu Ngọc Hà nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra nhìn, hơi thở dần dần trở nên gay gắt hơn
Sau đó, từ ngực lại truyền đến cảm giác ướt át.
Hai tay Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng sờ nắn khuôn ngực cô, rất cẩn thận, dường như sợ dùng lực mạnh một chút sẽ làm cô vỡ vụn ra vậy. Cơ thể người đàn ông này cường tráng, còn cô lại rất mảnh mai, làm cho người ta không kìm được ý thương xót.
Lưu Vĩ Hồng quả thật là thật cẩn thận tìm tòi, đang dẫn đường cho cô.
Rốt cục, cả người đều cảm thấy lạnh, toàn bộ y phục đã được cởi ra.
Chu Ngọc Hà nhớ kỹ những gì Lưu Vĩ Hồng vừa "dạy bảo", lúc này, không thể nói chuyện, bằng không sẽ "hỏng hết", chỉ còn biết yên lặng phối hợp với Lưu Vĩ Hồng, dần dần mở người ra.
Trong nháy mắt, Chu Ngọc Hà hơi hơi mở mắt, hai mắt mê ly, rên rỉ, hạ giọng nói:
- Thiếp thân kiều nhược, vọng quân thùy hối...
Lưu Vĩ Hồng đang rất cẩn thận bỗng nhiên đã bị kích thích!
Hừ mạnh một tiếng, dùng sức lực mạnh nhất!
Trong khoảnh khắc đó, Chu Ngọc Hà cảm giác bản thân đang bị xé rách, một tiếng kêu lớn thốt ra miệng, nhẹ nhàng bám chặt lấy hai tay Lưu Vĩ Hồng, móng tay bấu sâu vào tấm lưng săn chắc của Lưu Vĩ Hồng.
- Ai bảo cô khiêu khích tôi!
Vừa rồi còn là Lưu "tao nhã", trong giây lát dường như đã thay bằng một người khác, trở nên vô cùng "dữ tợn đáng sợ", miệng hung tợn kêu lên, cả người toát ra cơn giận dữ, dường như xem Chu Ngọc Hà là kẻ địch lớn nhất, phải "đưa vào chỗ chết thật nhanh."
Chu Ngọc Hà cắn chặt môi, dùng sức nhéo hắn!
Nhưng sau đó, cả người đều mềm xuống, đôi chân thon dài hai bên hông Lưu Vĩ Hồng buông lỏng ra, đôi tay cũng trở nên mềm nhũn, chẳng còn chút khí lực, chỉ nằm trên giường cầm nắm loạn xạ trong vô thức, đầu nghiêng qua một bên, miệng phát ra hơi thở đứt đoạn và tiếng rên rỉ càng lúc càng gấp gáp.
Lưu Vĩ Hồng lại không muốn buông tha cô như vậy, đưa tay đem vặn đầu cô quay lại, đôi môi ập xuống, Chu Ngọc Hà dùng sức cắn đầu lưỡi hắn, dường như muốn hút hết tâm can của hắn.
- Sau này đừng chọc tôi, bằng không sẽ cho cô thấy…
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lưu Vĩ Hồng rống lên, gắt gao áp chặt vào thân mình trơn bóng non mềm của Chu Ngọc Hà, như một ngọn núi ép xuyên qua Chu Ngọc Hà.
Sóng gió rốt cục cũng qua đi, Lưu Vĩ Hồng nằm sấp ở đó, thở dốc, trên tấm lưng rắn chắc, dường như có vết cào, máu đang rỉ ra.
Chu Ngọc Hà không rên một tiếng, ngồi dậy, cũng dồn dập thở hổn hển, cầm lấy chiếc quần lót nhỏ trắng tuyết dưới người nhìn thoáng qua, vẻ mặt không khỏi đỏ bừng xấu hổ có chút chột dạ liếc Lưu Vĩ Hồng bên cạnh một cái. Trong lúc không cẩn thận chiếc quần lót đã bị dính một mảng máu đỏ tươi mất rồi, nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, vội vàng vơ lấy chiếc áo ngủ của mình, khép chặt hai chân thon dài, nghiêng ngả lảo đảo bước vào phòng tắm.
- Này, anh đi tắm đi!
Hơn mười phút trôi qua, Chu Ngọc Hà ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy Lưu Vĩ Hồng một cái, hạ giọng nói.
- Không cần, còn sớm, chưa xong!
Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa mặc đồ nằm đó, cũng chẳng ngẩng đầu lên, từ miệng phát ra tiếng gì đó Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Hả?
Chu Ngọc Hà lập tức sợ tới mức lui sau một bước, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm thân hình người đàn ông gần như chiếm lấy toàn bộ chiếc giường lớn, cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ không ngừng.
Lại nữa?
Vừa rồi, cô còn tưởng rằng chính mình sẽ chết!
- Không... không cần đâu!
Chu Ngọc Hà sợ tới mức không dám lên giường.
Lưu Vĩ Hồng thoải mái hừ hừ hai tiếng, không để ý tới cô.
Chu Ngọc Hà cắn môi, "trong lòng run sợ" bước lên giường, ngồi xuống chỗ Lưu Vĩ Hồng nhích qua, không dám nằm xuống, gập hai đầu gối lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, bộ dáng vô cùng khổ sở đáng thương.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nghiêng người qua, lập tức vươn tay, "cưỡng ép" kéo Chu Ngọc Hà vào trong lòng mình.
- Không cần, không cần...
Chu Ngọc Hà bị dọa cho sợ hãi, "liều mạng" giãy dụa.
- Đừng xoay nữa, ngoan nào. Còn xoay nữa thì sẽ làm thật đấy!
Lưu Vĩ Hồng rất tà ác nói.
Câu uy hiếp quả nhiên có hiệu quả, Chu Ngọc Hà liền cuộn mình trong lòng hắn, thật sự không dám cử động dù chỉ là một chút.
Lưu Vĩ Hồng cứ ôm cô như vậy, thỉnh thoảng hôn đôi môi hơi khô của cô một chút. Một lúc lâu sau, Chu Ngọc Hà mới lén lút duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lưu Vĩ Hồng.
- Đau không?
Chu Ngọc Hà đụng vào vết thương trên lưng Lưu Vĩ Hồng, thấp giọng hỏi.
- Thịt mà, có thể không đau sao?
Lưu Vĩ Hồng liền có chút bất mãn:
- Cô cũng độc ác quá, cứ làm như tôi là quỷ Nhật Bản ấy!
Chu Ngọc Hà lập tức hận tới mức ngứa răng.
Chỉ có hắn là thịt, mình chẳng lẽ là gỗ? Sắp bị hắn dày vò cho chết rồi đây này! Thế mà tên đàn ông này sao mà chẳng biết đạo lý gì vậy, Chu Ngọc Hà cũng còn biết cơ mà, cô lại nhéo mạnh hắn lưng một cái.
Lưu Vĩ Hồng đau đớn, thở lạnh, nói:
- Có phải là thục nữ bình thường đến những giờ phút này lại càng bạo lực hơn không?
Chu Ngọc Hà hận quá, móng tay càng cắm sâu vào.
Lưu Vĩ Hồng kêu la một tiếng, xoay người đè mạnh xuống.
Chu Ngọc Hà sợ hãi, khép chặt hai chân, hai tay chống người hắn, kêu lên:
- Không cần, thực sự chết mất thôi…
Lưu Vĩ Hồng cười một tiếng, nói một câu rất thô tục:
- Chỉ mệt chết trâu, không phá hư ruộng đâu!
Chu Ngọc Hà "khúc khích" cười, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng:
- Lưu manh!
Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng cảm thấy Chu Ngọc Hà đã khác rất nhiều, Chu Ngọc Hà chỉ cảm thấy Lưu Vĩ Hồng giờ khắc này, và Lưu Vĩ Hồng lúc bình thường quả thực là hai người khác nhau, vừa rồi trong mắt hắn toát ra vẻ điên cuồng, Chu Ngọc Hà thật sự lo lắng hắn sẽ giết mình.
- Dù sao cũng lưu manh rồi, lưu manh hết đêm nay luôn, xem về sau cô còn có dám chọc tôi nữa không…
Lưu Vĩ Hồng miệng nói xằng nói bậy, miệng và hai tay càng trở nên cực kỳ thiếu đứng đắn.
- Không muốn, không muốn, một lần là đủ rồi...
Chu Ngọc Hà liều mạng "phản kháng".
Nhưng càng phản kháng lại càng ngày càng không có khí lực, dần dần, "không cần" lại biến thành thở dốc dồn dập và rên rỉ nho nhỏ. Trong phòng lại vang lên tiếng rống hung tợn của Lưu Vĩ Hồng.