Hùng Quang Vinh ở trong phòng khách hút thuốc, uống trà, nói chuyện phiếm với Lưu Vĩ Hồng không bao lâu thì Trương Diệu Nga đã về đến nhà.
Ngoài trời lạnh nên Trương Diệu Nga mặc một chiếc áo lông màu tím, quần bó sát người, còn đeo thêm khẩu trang và găng tay, bảo vệ thân mình thật kỹ. Huyện Lâm Khánh không lớn, từ phòng Nông nghiệp huyện đến tòa nhà Huyện ủy chỉ mất hơn mười phút. Bình thường Trương Diệu Nga chạy xe đạp đi làm, nên ban ngày trời lạnh cũng phải che chắn cho kỹ.
- Bí thư Lưu đã đến rồi à?
Trương Diệu Nga vừa bước vào cửa liền cởi khẩu trang ra, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lưu Vĩ Hồng.
Sau sự việc phát sinh đêm hôm đó, Lưu Vĩ Hồng và Trương Diệu Nga cũng thường hay gặp mặt nhau. Dù sao thì Trương Diệu Nga làm việc ở tòa nhà Huyện ủy, còn Lưu Vĩ Hồng thì lại thường xuyên đến tòa nhà Huyện ủy để họp hay có công việc khác nên đụng mặt nhau là điều đương nhiên. Trương Diệu Nga thì làm như chưa có việc gì phát sinh, chỉ cười tủm tỉm với Lưu Vĩ Hồng. Có thể thấy cô cái gì cầm được thì cũng có thể buông được.
Vì vật, Lưu Vĩ Hồng đối với Trương Diệu Nga ấn tượng cũng có sự thay đổi.
Nói vậy thì Trương Diệu Nga đêm đó chỉ nhất thời kích động, khả năng là cũng có tâm lý muốn trả ơn. Có một số việc nếu có thể trôi qua thì cứ để nó trôi qua, không nên cứ để nó trong lòng, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười tủm tỉm chào Trương Diệu Nga.
- Anh Hùng, anh sao lại như thế? Bí thư Lưu đến đây cũng không lấy hạt dưa ra tiếp đãi gì cả. Thật là.....!
Ánh mắt Trương Diệu Nga thoáng nhìn lên bàn, chỉ thấy hai tách trà, một gói thuốc lá thì liền oán trách Hùng Quang Vinh. Bất kể như thế nào thì Lưu Vĩ Hồng cũng là khách mà.
Hùng Quang Vinh liền cười ha hả nói:
- Ôi chào, Bí thư đến thăm chỉ nói chuyện vui thôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đừng lo, tôi và Chủ tịch khu lâu rồi không gặp mặt. Tán gẫu một chút cho vui ấy mà.
- Thôi, hai người cứ ngồi ở đây đi. Tôi đi lấy cho.
Trương Diệu Nga nhanh chóng bước vào phòng, lấy chút hạt dưa và kẹo ra để lên trên bàn. Sau đó, cô cởi áo khoác bên ngoài, thay một bộ trang phục mặc ở nhà, chuẩn bị làm cơm.
- Bí thư Lưu, cậu cứ nói chuyện với anh Hùng trước, tôi đi nấu cơm. Ai chà, không biết là cậu đến đây nên cũng không chuẩn bị cái gì. Thật là ngại quá!
Trương Diệu Nga nói liên tục.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị dâu, tôi là khách không mời mà đến, nên tôi phải ngượng ngùng mới đúng. Lại khiến chị phải phiền thêm.
- Không phiền, không phiền. Cậu là khách quý, khó mà có cơ hội đến đây. Hay là anh Hùng, chúng ta đi ra quán ăn đi. Trong nhà chẳng có đồ ăn gì cả.
Trương Diệu Nga nói, cô thật sự là sợ Lưu Vĩ Hồng mất lòng. Dù sao thì Lưu Vĩ Hồng cũng là đại ân nhân của gia đình họ. Người ta đã chiếu cố mình rất nhiều thì mình cũng phải mời người ta một bữa cơm chứ.
Hùng Quang Vinh lập tức nói:
- Được, chúng ta ra ngoài ăn đi.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Chủ tịch khu, chị dâu, đừng phiền như vậy. Nếu hôm nay đi ăn ngoài thì tôi đã không đến đây rồi. Không nói gạt hai vị, tôi còn có chút việc cần bàn bạc, đợi cơm nước xong thì sẽ thương lượng với nhau.
Trương Diệu Nga và Hùng Quang Vinh nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc. Chuyện gì mà cần phải nói ở nhà? Lưu Vĩ Hồng nhìn qua thì cũng chẳng có gì cần bọn họ hỗ trợ. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng một khi đã nói như vậy thì hai người tự nhiên cũng không hỏi thêm làm gì. Đợi cơm nước xong thì sẽ nói sau.
Căn phòng mà Hùng Quang Vinh ở thì cũng giống như một căn hộ. Ba phòng ngủ, một phòng khách, ước chừng diện tích sử dụng khoảng một trăm mét vuông, lại có phòng bếp và phòng vệ sinh. Trương Diệu Nga tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh trong bếp truyền đến mùi thức ăn. Trương Diệu Nga đã chuẩn bị ba món ăn và một món canh, bưng lên rồi xin lỗi nói:
- Bí thư Lưu, thật sự là không được chu đáo cho lắm, mong cậu bỏ qua. Uống một chút rượu nhé?
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Lại nói tiếp, trong ba người thì Trương Diệu Nga tửu lượng cao nhất. Đương nhiên, ở nhà uống một chút rượu thì lại càng thú vị. không cần phải cho say mèm, ngược lại sẽ bị mất hứng.
Lập tức Trương Diệu Nga mở một bình rượu trắng thường, bày ra ba ly rượu rồi rót cho mỗi người một ly.
- Bí thư Lưu, tôi và anh Hùng kính cậu một ly. Thật sự rất cảm ơn cậu.
Trương Diệu Nga bộ dạng rất hấp tấp. Hùng Quang Vinh chưa kính rượu thì cô đã kính trước. Dù sao thì ở nhà Hùng Quang Vinh nổi tiếng là sợ vợ nên Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.
- Chị dâu, sao chị lại nói như vậy? Mọi người có thể làm việc chung với nhau, quen biết hiểu nhau đó chính là duyên phận. Vì tình hữu nghị mà chúng ta cùng nâng ly rượu này.
- Vì tình hữu nghị mà cạn ly.
Hùng Quang Vinh có chút kích động nói.
Ba người cùng giơ ba ly rượu lên uống cạn.
- Bí thư Lưu, cậu hôm nay đến tìm Bí thư Mộ à?
Sau khi uống vào hai ly rượu, Trương Diệu Nga liền hỏi dò, trên mặt có vẻ rất tò mò. Nguyên bản cũng biết chuyện như vậy sẽ được lan truyền rất nhanh, nhưng thần tốc như vậy thì thật không khỏi khiến cho người ta phải thán phục ngạc nhiên.
Lưu Vĩ Hồng hơi xoay tay.
- Bí thư Lưu, nghe nói cậu và Bí thư Mộ nói chuyện với nhau không được vui cho lắm.
Trương Diệu Nga ngẫm nghĩ một chút, cố lấy dũng khí hỏi.
Nếu đổi là một người khác, Trương Diệu Nga khẳng định sẽ không dám hỏi như vậy, cũng chỉ có thể âm thầm phỏng đoán ở trong đầu, hoặc có lẽ tìm người hỏi dò. Dù sao thì trong một huyện, chuyện bị cán bộ cấp dưới giáp mặt chống đối thì thật sự là quá mẫn cảm. Tuy nhiên, Trương Diệu Nga cũng biết rõ, tiền đồ của chồng mình và của mình, chỉ sợ là đã đặt hết trên người Lưu Vĩ Hồng. Lời đồn "Giáp Sơn bang" cô cũng đã nghe nói qua. Lưu Vĩ Hồng chống đối Mộ Tân Dân. Mộ Tân Dân tạm thời không có biện pháp nào với Lưu Vĩ Hồng thì có lẽ sẽ lấy bọn họ ra mà khai đao trước. Cho nên, cô muốn tranh thủ lần này tìm hiểu tin tức rõ một chút.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:
- Chị dâu, chị nghe được tin tức gì?
- Chuyện này....
Trương Diệu Nga không đề phòng Lưu Vĩ Hồng lại hỏi câu hỏi này nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời như thế nào.
Hùng Quang Vinh nói:
- Diệu Nga, đây là ở nhà, chứ không phải ở bên ngoài. Nghe được cái gì thì cứ nói thẳng ra, đừng lo.
Hùng Quang Vinh mặc dù mang tiếng sợ vợ nhưng là do y yêu thương vợ nên ca, tâm tình nguyện Trương Diệu Nga quản. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Hùng Quang Vinh vô năng, khi đề cập đến chuyện gì thì hơn phân nửa là do Hùng Quang Vinh làm chủ.
Trương Diệu Nga trầm ngâm một lát rồi quyết định nói:
- Bí thư Lưu, chỉ là một ít tin tức vỉa hè thôi, nên cũng không được chuẩn xác lắm. Cậu nghe xong cũng đừng tức giận nhé.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Bọn họ nói cậu trong phòng đập bàn với Mộ Tân Dân.
Lại còn mắng Mộ Tân Dân lừa gạt, đổi trắng thay đen, không để ý đến cuộc sống quần chúng, chỉ biết bài trừ người đối lập mình mà thôi. Còn nói cậu cảnh cáo Mộ Tân Dân, bảo ông ta cẩn thận một chút, kẻo phải hối hận.
Trương Diệu Nga vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng. Thật sự thì những lời này rất thái quá. Trương Diệu Nga như thế nào cũng cảm thấy Lưu Vĩ Hồng không thể nói những lời như vậy. Tóm lại, là cấp dưới trực tiếp của Mộ Tân Dân, làm sao có thể trực tiếp ở trong phòng lãnh đạo nói những lời như thế, lại còn đập bàn.
Lưu Vĩ Hồng thật sự có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Hùng Quang Vinh nghe xong thì chỉ biết lắc đầu.
Việc này khẳng định là những người có dụng tâm kín đáo, cố ý bịa đặt tin tức. Họ muốn tạo ra một hoàn cảnh bất lợi cho Bí thư Lưu, để lấy cớ cho Mộ Tân Dân chỉnh Lưu Vĩ Hồng.
Tuy nhiên, kế tiếp đó Hùng Quang Vinh liền trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Lời đồn này cơ bản là thật. Chỉ có một chút không đúng. Tôi không có đập bàn, người đập bàn chính là Mộ Tân Dân.
A? nguồn TruyenFull.vn
Trương Diệu Nga chấn động, há to miệng, mắt nhìn Hùng Quang Vinh, không mở miệng nổi.
Thật có chuyện như vậy sao?
Lưu Vĩ Hồng thật sự ở văn phòng Bí thư Huyện ủy mắng Mộ Tân Dân, cảnh cáo ông ta cẩn thận một chút?
Chuyện này là thật sao?
Trương Diệu Nga thiếu chút nữa là kêu lên thành tiếng vì sợ.
Hắn đúng là một người lì lợm mà!
- Bí thư Lưu, chuyện này....
Sau khi trố mắt thật lâu, Hùng Quang Vinh mới ngậm miệng lại, nói.
Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên nói:
- Chủ tịch khu, chị dâu, cạn một ly nào. Không có gì đâu. Mặc kệ ông ta là Bí thư Huyện ủy hay người nào khác, thì nếu cứ giở âm mưu quỷ kế ra thì khó mà được việc gì.
- Haiz, uống rượu, uống rượu thôi.
Trương Diệu Nga cũng phục hồi lại tinh thần khiếp sợ, vợi gật đầu lia lịa.
- Bí thư Lưu, cậu nói lão Mộ kia có thể đi cáo trạng cậu ở địa khu hoặc trực tiếp lên tỉnh hay không?
Sau khi uống vào một ly, Hùng Quang Vinh cảm thấy bất an liền hỏi một câu.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Chủ tịch khu, không cần lo lắng đâu. Tôi chỉ nói những lời sự thật mà thôi. Ông ta có muốn cáo trạng thì cứ cáo trạng. Mặc kệ là lãnh đạo khu hay là tỉnh thì cũng sẽ có phán đoán của chính mình.
- Tôi nghĩ ông ta không đi cáo trạng đâu.
Trương Diệu Nga lên tiếng.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, hứng thú nhìn Trương Diệu Nga.
Trương Diệu Nga nói:
- Chuyện như vậy nói ra thì ai tin? Mộ Tân Dân nếu thật muốn đi cáo trạng thì ông ta là người đầu tiên bị chê cười. Bí thư Huyện ủy mà như vậy thì cũng chẳng có trình độ gì.
Hùng Quang Vinh suy nghĩ, sau đó nhìn Lưu Vĩ Hồng đưa ngón tay cái lên, tự đáy lòng nói:
- Cao thâm, Bí thư Lưu, thật sự là cao thâm.
Mộ Tân Dân cũng biết rằng, lời này là khó nói. Mặc kệ ông ta đi nơi nào cáo trạng, đầu tiên là sẽ tự đánh vào mặt mình. Ông ta đường đường là Bí thư Huyện ủy, lại bị chính thuộc cấp của mình là Bí thư khu ủy "đánh đến cửa". Vậy thì ông nên nghỉ việc ở nhà mà đi bán khoai lang đi.
- Tuy nhiên, Bí thư Lưu, Mộ Tân Dân chẳng lẽ lại như con thiêu thân sao?
Trương Diệu Nga lo lắng nói. Trên lý thuyết, Mộ Tân Dân không cần phải đi cáo trạng, trực tiếp chém bay cái mũ cánh chuồn trên đầu Lưu Vĩ Hồng. Đồng chí Tiểu Lưu làm sao mà chống đỡ chứ.
- Đúng vậy, Bí thư Lưu, phải cần có phòng bị chứ.
Hùng Quang Vinh lập tức phụ họa theo đuôi, vẻ mặt lo lắng nói.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay:
- Không có việc gì đâu. Ông ta có muốn làm con thiêu thân thì cũng không sao. Nguyên tắc đảng của chúng ta là chế độ tập trung dân chủ. Huyện Lâm Khánh cũng chẳng thuộc về riêng ai. Mộ Tân Dân nếu muốn gia trưởng, độc đoán thì sợ chẳng dễ như vậy đâu.
Nhìn Lưu Vĩ Hồng chắc chắn như vậy, Hùng Quang Vinh cũng hai mắt sáng ngời. Sự tình như vậy thì Lưu Vĩ Hồng cũng đã trải qua, cuối cùng thì mọi sự cũng đều bình yên đối với hắn.
Lần này, ai biết lịch sử có tái diễn hay không?
- Chủ tịch khu, chị dâu, đừng nói chuyện này nữa. Ngày hôm nay tôi đến đây là có việc cần thương lượng với hai người.
- Được, Bí thư, cậu cứ nói, chúng tôi đang nghe đây.
Hùng Quang Vinh lập tức đáp, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt rất chuyên chú.