Hy vọng đến lúc đó ông đừng hối hận.
Những lời này chẳng những khiến cho Mộ Tân Dân phải giật mình mà Tiểu Chu đang đứng ở cửa cũng phải đầu óc choáng váng.
Chưa bao giờ gặp qua một người dám nói những lời như vậy.
Bí thư khu ủy giáp mặt cảnh cáo "Ông đừng có hối hận".
Đi tới cửa, Tiểu Chu chưa hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, thậm chí sợ tới mức phải lui về đằng sau một bước, ngập ngừng không dám nói một lời nào. Ánh mắt hoảng sợ làm cho người ta thấy đều cảm thấy khó chịu.
Cậu ta đang hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt ra.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh đi ra khỏi tòa nhà huyện ủy, rồi đến phòng làm việc của Ủy ban nhân dân huyện, gõ cửa phòng Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, khoảng đến 5h hắn mới rời khỏi phòng của Đặng Trọng Hòa. Ước chừng hắn đã ở đó hơn hai giờ.
Cũng không ai biết bọn họ đang nói những gì.
Nhưng tin tức này, Mộ Tân Dân khẳng định đã biết. Ngay trong một tòa nhà, chuyện như vậy là không có biện pháp để giữ bí mật. Tin tưởng không bao lâu sau, tin tức Lưu Vĩ Hồng "đại náo" văn phòng Bí thư Huyện ủy, giáp mặt cảnh cáo Mộ Tân Dân "đừng hối hận" sẽ nhanh chóng lan truyền trong quan trường huyện Lâm Khánh khắp mọi ngõ ngách.
Thời điểm gần cuối năm, không ai biết quan trường Lâm Khánh sẽ lại phát sinh một biến cố khó đoán trước được. Chỉ mong Lưu Vĩ Hồng và Mộ Tân Dân đấu tranh đừng gây ra tai bay vạ gió gì.
Rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng không vội vã quay về Giáp Sơn mà đi đến phòng Nông nghiệp huyện.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Trưởng phòng Nông nghiệp huyện Hùng Quang Vinh vừa mừng vừa sợ, từ trên ghế đứng thẳng dậy, gần như là vồ về phía Lưu Vĩ Hồng, cười lên ha hả.
- Haha, Bí thư, sao cậu lại đến đây?
Hùng Quang Vinh bắt tay Lưu Vĩ Hồng thật chặt, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng.
Kỳ thật thì tất cả mọi người đều công tác ở một huyện. Khi Lưu Vĩ Hồng đến thị trấn để họp, hai người cũng thường xuyên gặp mặt nhau. Mỗi lần gặp mặt, Hùng Quang Vinh đều vô cùng cao hứng, chút cũng không ngại trước mặt người khác biểu hiện sự sùng kính của y với Lưu Vĩ Hồng. Hùng Quang Vinh vốn tính cách ngay thẳng, một khi đã chịu phục ai thì khăng khăng một mực sùng kính.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vừa mới đến Huyện ủy nói chuyện với Mộ Tân Dân và Chủ tịch huyện Đặng, không nghĩ lại về sớm như vậy, nên thuận tiện ghé thăm anh, rồi sau đó ăn ké anh một bữa cơm.
Hùng Quang Vinh lập tức ý thức được Lưu Vĩ Hồng và Mộ Tân Dân đang mâu thuẫn sâu sắc với nhau. Lưu Vĩ Hồng gọi thẳng tên của Mộ Tân Dân không chút khách khí. Trước đây, Lưu Vĩ Hồng về phương diện này rất là chú ý. Cho dù có ý kiến với bất cứ người nào cũng sẽ không làm như vậy. Nhất là ở sau lưng cũng đều xưng hô chức vụ của họ. Hiện tại, với Bí thư Huyện ủy lại gọi thẳng tên, có thể thấy Lưu Vĩ Hồng không chút thiện cảm nào với Mộ Tân Dân.
- Bí thư, có phải hay không Mộ Tân Dân lại như con thiêu thân?
Hùng Quang Vinh hỏi, vẻ mặt rất thân thiết. Sau khi Mộ Tân Dân nhậm chức, đám người Hùng Quang Vinh không chút nào là không lo lắng. Những cán bộ tâm phúc của Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn trước kia bao gồm y và Tiết Chí Dân, đều coi Lưu Vĩ Hồng như thượng cấp của mình. Thậm chí còn có một tin tức lan truyền ra ngoài, gọi bọn họ là "Giáp Sơn bang".
Nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng ngã ngựa thì bọn họ cũng không sống yên. Mặc dù Trưởng phòng Nông nghiệp và Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật huyện cũng là vị trí quan trọng, nhưng Mộ Tân Dân cũng có khả năng điều chuyển bọn họ đến một nơi an nhàn hơn. Không có lãnh đạo huyện chủ chốt làm chỗ dựa thì Bí thư Huyện ủy có thể điều chuyển một Trưởng phòng nho nhỏ dễ như trở bàn tay.
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế sofa, đưa cho Hùng Quang Vinh một điếu thuốc, cười nói:
- Chủ tịch khu, không có việc gì đâu. Ông ta muốn làm con thiêu thân thì cứ để ông ta làm. Còn chúng ta làm công việc của chúng ta. Trên thế giới này, luôn có những người như vậy, đầu óc không được tỉnh táo.
- Chỉ là ông ta chỉ mới đến có vài ngày, đến lượt ông ta vung tay múa chân ở nơi này sao? Rắm cũng đều không hiểu?
Hùng Quang Vinh tức giận nói.
Lưu Vĩ Hồng cười:
- Thế nào, nhà mới sống ra sao? Để tôi đến thăm hỏi một chút, xem nơi ở mới của Trưởng phòng Hùng ra sao.
Văn phòng của Hùng Quang Vinh thì Lưu Vĩ Hồng đã đến nhiều lần. Dù sao cũng là đơn vị thị trấn, khu Giáp Sơn không thể sánh bằng. Văn phòng của Trưởng phòng Hùng Quang Vinh rộng mở sáng ngời, trang hoàng xa hoa, bàn làm việc to, ghế xoay đều là da thật. Đây nguyên là phòng làm việc của Mễ Khắc Lâm. Mễ Khắc Lâm đã bỏ tiền ra để trang trí nó. Ai biết văn phòng trang hoàng lại không bao lâu thì Mễ Khắc Lâm đã phải xộ khám, để lại cho Hùng Quang Vinh được hưởng. Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên đến văn phòng của Hùng Quang Vinh đã trêu chọc y một phen.
Tuy nhiên, nhà của Hùng Quang Vinh thì hắn chưa có ghé qua lần nào.
- Được, được, Bí thư, nếu Bí thư không nói thì tôi cũng đã muốn mời Bí thư về nhà chơi rồi. Tối nay nhất định phải uống say một bữa. Haha, căn phòng này so với căn phòng ở nhà ngang khu Giáp Sơn thì tốt hơn nhiều.
Hùng Quang Vinh cười hì hì, có vài phần đắc ý.
Có thể thấy Mễ Khắc Lâm trang hoàng phòng làm việc tốt như vậy thì trong nhà trang hoàng ra sao cũng không cần phải nói. Dù sao thì cũng là của công, tội gì mà không hưởng chứ. Mễ Khắc Lâm vì tội tham ô hối lộ mà bị đi tù, tài sản theo phép phải bị tịch thu. Nhà ở thuộc về nhà nước, đương nhiên nhà nước sẽ lấy lại. Trong nhà đã trang hoàng lộng lẫy, chẳng lẽ bây giờ lại tháo ra. Chỉ có thể để cho Hùng Quang Vinh được hưởng soái mà thôi.
Trưởng phòng cũ bị bỏ tù, Trưởng phòng mới chắc sẽ có điều kiêng kị, không muốn ở căn nhà của y cũ. Hùng Quang Vinh lúc đầu cũng có ý này, nhưng khi Trương Diệu Nga nhìn thấy căn nhà của Mễ Khắc Lâm được bài trí sang trọng thì lập tức bị mê hoặc ngay, cũng không cần kiêng kị gì cả, vội vàng thúc giục Hùng Quang Vinh đến ở. Về sau có cần tu bổ gì thì tu bổ sau, còn bây giờ ở trước đã.
Căn nhà tốt như vậy, lại bài trí sang trọng, nếu để cho người khác ở, Trương Diệu Nga làm sao mà cam tâm?
Lưu Vĩ Hồng hôm nay đến phòng Nông nghiệp tìm Hùng Quang Vinh, chắc không phải là để ăn ké bữa cơm mà còn có nguyên nhân khác. Hiện tại thì không vội nói.
Lập tức, Hùng Quang Vinh ở văn phòng gọi điện thoại qua văn phòng Huyện ủy, nói cho Trương Diệu Nga biết Lưu Vĩ Hồng đã đến đây và sẽ ở nhà mình dùng cơm, bảo cô mau khẩn trương về nhà nấu cơm.
Trương Diệu Nga dĩ nhiên là không chút do dự, đồng ý ngay.
- Đi, chúng ta mau vào trong nhà đi.
Hùng Quang Vinh nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, vô cùng cao hứng cùng hắn bước ra khỏi văn phòng, hướng về phía sau nơi dành cho cán bộ ở. Vào thập niên 90, nơi làm việc và nơi ở của cán bộ ở các địa phương nhỏ thì thường được xây cùng một chỗ, tiện lợi hơn. Khoảng sân của phòng Nông nghiệp không nhỏ, cảnh vật xung quanh khá yên tĩnh, nhưng cái chính là rác rưởi quá nhiều.
Cái này phải gọi là thói quen của người trong nước, cứ tùy tiện vứt rác lung tung.
Lưu Vĩ Hồng nhìn khắp nơi, cười nói:
- Chủ tịch khu, nơi này cần dọn vệ sinh lại một chút. Mỗi ngày đều nhìn thấy rác, không phải cũng ảnh hưởng đến tâm trạng sao?
Hùng Quang Vinh mặt đỏ lên, liên tục gật đầu, nói:
- Bí thư phê bình rất đúng. Ngày mai tôi sẽ gọi người dọn vệ sinh lại một chút.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu, muốn tổng vệ sinh thì phải bắt đầu từ phần ngọn trước, không thể không trị tận gốc. Tốt nhất là anh nên đốc thúc kiểm tra một chút, có thể dần dần hình thành một quy định và đem ra áp dụng lâu dài.
- Được, chỉ thị này của Bí thư rất có đạo lý. Tôi lập tức sẽ làm ngay.
Hùng Quang Vinh liên tục đáp ứng.
Mặc dù hai người không còn hợp tác với nhau, nhưng Lưu Vĩ Hồng chỉ bảo điều gì thì Hùng Quang Vinh luôn vâng dạ, đáp ứng. Nếu ai không biết thì cứ tưởng có gì không ổn.
Khu tập thể cho cán bộ công nhân viên của phòng Nông nghiệp có hai lầu, gồm có mấy chục hộ gia đình. Hùng Quang Vinh ở tầng trệt, ánh sáng chiếu vào rất tốt. Mễ Khắc Lâm khẳng định là không thể bạc đãi bản thân mình được.
- Xin mời Bí thư!
Hùng Quang Vinh mở cửa phòng, nhanh chóng mời Lưu Vĩ Hồng vào.
Bên trong trang hoàng quả nhiên là rất xa hoa. Bộ đèn chùm hoa lệ mang phong cách của phương tây. Đương nhiên, trong mắt Lưu Vĩ Hồng thì cách trang hoàng này đã lỗi thời rồi. Tuy nhiên, lúc ấy, ở toàn bộ huyện Lâm Khánh chỉ sợ tìm không ra mấy hộ gia đình có căn phòng được trang hoàng như vậy.
- Ừ, rất không sai. Cái tên Mễ Khắc Lâm kia đúng là đối xử với bản thân mình rất tốt.
Lưu Vĩ Hồng đánh giá căn phòng ở một chút, gật gật đầu.
Hùng Quang Vinh cười nói:
- Đúng vậy, tham quan mà, nhưng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tất cả bọn tham quan, mục nát cuối cùng đều không có kết quả tốt.
Bí thư Lưu nói những lời này kỳ thật cũng không có gì lo lắng lắm. Tình hình đời sau rõ ràng ngay trước mắt. Cho dù có gạt được người khác cũng không gạt được bản thân mình? Nhưng Lưu Vĩ Hồng phải nói như vậy vì hắn coi Hùng Quang Vinh như một trợ thủ đắc lực của mình. Đối nhân xử thế chính trực, nhiệt tình mười phần. Nếu có cơ hội, Lưu Vĩ Hồng sẽ không ngại đưa y lên vị trí cao hơn. Lưu Vĩ Hồng hy vọng có thể lúc nào cũng cảnh tỉnh được Hùng Quang Vinh. Chứ sau này mà biến chất thì thật là đáng tiếc.
Đương nhiên, những chuyện như thế này ai cũng không có biện pháp khắc phục được. Thật sự xã hội phát triển quá nhanh, các loại hấp dẫn nhiều lắm, các cán bộ rất khó bảo vệ bản tính của mình. Rất nhiều thời điểm, những cán bộ đơn thân nếu chỉ muốn lo cho thân mình thì khó khăn quá lớn.
Lưu Vĩ Hồng hy vọng, có thể tận khả năng ảnh hưởng đến những cán bộ bên cạnh mình. Ảnh hưởng từng chút một sẽ có ngày họ hoàn thiện thôi.
- Bí thư, mời cậu ngồi, tôi đi pha cho cậu một tách trà.
Sau khi vào trong nhà, Hùng Quang Vinh lại càng thêm khách khí, nhanh chóng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi, rồi pha một tách trà nóng, lấy thuốc ra mời Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chủ tịch khu, trình độ tiêu phí của anh đã nâng cấp rồi nhỉ?
Hùng Quang Vinh trước kia lúc còn ở khu Giáp Sơn, y mời Lưu Vĩ Hồng một loại thuốc lá thường. Khi đến thị trấn thì chất lượng thuốc lá cũng được nâng cao hơn, rút ra ngay thuốc lá hiệu "Đại Ninh Bài". Sau này, thuốc lá hiệu này đã sớm bị đào thải, không còn thấy mặt nó nữa. Nhưng hiện tại đang ở năm 90, đây được coi là loại thuốc tốt, vị cũng rất ngon. Lưu Vĩ Hồng kiếp trước ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam cũng đã có một thời gian dài hút loại thuốc này.
Hùng Quang Vinh cười nói:
- Diệu Nga rất thông tình đạt lý, khi đến huyện thì việc xã giao cũng ý tứ hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Trương Diệu Nga kỳ thật rất biết cách làm người. Mặc dù mọi người nghĩ rằng Hùng Quang Vinh là người sợ vợ, nhưng trước mặt, Trương Diệu Nga luôn luôn tôn trọng mặt mũi chồng mình. Coi như cũng là một cô gái thông minh.