- Tán quản lý, tôi muốn anh phải giải quyết tốt chuyện này. Nếu cần bồi thường thì bồi thường, cần nhượng bộ thì nhượng bộ. Nếu không, đến cuối cùng không dễ xuống đài, anh nói đúng không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói, trong giọng mang theo ý giễu cợt rất rõ ràng.
Chu Ngọc Hà và Hoàng Đào Hoa liếc nhau một cái, không biết Lưu Vĩ Hồng vì sao lại dũng cảm như thế.
tán quản lý cả giận nói:
- Cái gì mà không xuống đài được? Anh đang uy hiếp tôi đấy à? Anh ở hệ nào?
Vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng hiện giờ cũng thật giống sinh viên đại học. Hiện giờ sinh viên đại học đều là một đám to mồm, coi mình là con trời. Loại thanh niên không biết trời cao đất rộng này, Tán quản lý cũng đã gặp nhiều, nhưng dạng như Lưu Vĩ Hồng thì cũng là lần đầu đụng phải.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi không phải là sinh viên đại học Ninh Thanh, tôi đã sớm tốt nghiệp.
Tán quản lý khẽ thay đổi vẻ mặt, nhìn lại Lưu Vĩ Hồng rồi lại quay sang Hoàng Đào Hoa. Chẳng lẽ là bạn trai Hoàng Đào Hoa? Trên xã hội xếp vào loại thanh niên thất nghiệp?
Nếu thế thì cũng nên cẩn thận, loại côn đồ liều mạng này nếu như chọc cho hắn nổi khùng lên thì cũng chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Như vậy đi, chuyện tiền thế chấp có thể bàn với tôi, con người tôi cũng dễ nói chuyện. Ngày mai các người nạp ba ngàn tiền thế chấp coi như xong, tôi sẽ cho các ngươi tiếp tục nhận thầu quầy bán quà vặt.
Tán quản lý suy nghĩ một chút, quyết định làm ra " nhượng bộ trọng đại".
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha một tiếng:
- Tán quản lý, anh thật là có lòng. Nói cho anh hay, một phân tiền thế chấp chúng tôi cũng không nộp, nên bồi thường tiền các anh cũng phải bòi. Về phần quầy bán quà vặt là nhất định phải nhận thầu, anh có đồng ý hay không không quan trọng, chúng tôi không cần chỉ thị của anh. Đừng xem mình quá quan trọng. Còn ngoài ra bộ phận bán sỉ của các anh có vấn đề, từ nay về sau chúng tôi sẽ không nhập hàng ở đây nữa mà sẽ tự nhập hàng chỗ khác. Tán quản lý nghe rõ không?
Tán quản lý giận đến nhảy lên:
- Mày…mày dám. Tao cảnh cáo mày đây là đại học Ninh Thanh, loại cặn bã như mày mau cút đi nếu không tao gọi cảnh sát tới xử lý đấy.
Đừng tưởng rằng mình là lưu manh lăn lộn trên xã hội rồi tới trường đại học giương oai. Có tin tao bây giờ sẽ đuổi mày không?
Tán quản lý nghe ra những lời mà Lưu Vĩ Hồng nói thì hai bên đúng là không còn gì để thương lượng, tên côn đồ này đúng là coi trời bằng vung!
Thấy Tán quản lý phát hỏa, mấy nam nhân viên của bộ phận bán sỉ cũng đứng cả dậy vây lấy mọi người, nhìn qua thấy người bên ngoài vừa vào cao lớn nên làm chút chuẩn bị.
- Ơ, người này là ai mà dám la hét ở đây, xem mình là hiệu trưởng rồi sao?
Đang lúc kiếm bạt cung giương thì vang lên một giọng trẻ tuổi.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thì thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang cùng đi vào với một người đàn ông trung niên.
Vừa thấy người đàn ông trung niên này, Tán quản lý đột nhiên biến sắc, vừa mới đen như đáy nồi đã trong nháy mắt trăm hoa đua nở cảnh xuân rực rỡ, khom lưng tiến đến, liên tục cúi người chào vấn an:
- Chào ngài, chào ngài, Triệu chủ nhiệm, ngài tới có việc gì vậy?
Triệu chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Tôi tới có việc gì à? Cái này phải hỏi anh! Chỗ phục vụ lao động các anh toàn làm những chuyện xấu sao? Buồn cười!-
Triệu chủ nhiệm đột nhiên nổi giận nhất dọa cho Tán quản lý hết hồn, không biết tại sao lại đắc tội với người. Phải biết rằng Triệu chủ nhiệm chính là chủ nhiệm tổng hợp hành chính của đại học Ninh Thanh, là cấp trên của công ty phục vụ lao động!
Ngược lại với cảnh gào thét bên này thì bên kia lại là một hồi tay bắt mặt mừng.
Lưu Vĩ Hồng và người thanh niên trẻ tuổi bốn mắt nhìn nhau, có vẻ hơi ngạc nhiên.
- Đội trưởng?
Người thanh niên mặc đồ trắng nhìn Lưu Vĩ Hồng mấy lần, vui mừng kêu lên.
- Chương Dịch? Thật là tiểu tử ngươi a? Lý Hâm có nói qua điện thoại, tôi còn tưởng rằng là trùng tên, không ngờ lại đúng là cậu!
Lưu Vĩ Hồng nhìn người thanh niên, cũng là vừa mừng vừa sợ.
Chương Dịch cười lớn tiến lên ôm chặt lấy Lưu Vĩ Hồng:
- Đúng vậy a, đội trưởng, Lý ca có nói qua điện thoại bảo tôi tới đây một chuyến, nói bằng hữu kia tên là Lưu Vĩ Hồng, lúc ấy tôi tròn mắt sao cùng tên với đội trưởng. Không nghĩ tới chính là anh, ha ha, thật tốt quá, mấy anh em chúng ta đã hai năm chưa gặp qua rồi phải không? Ngày hôm nay, nhất định phải uống một trận, vui mừng a vui mừng a.
- Ai, Chương Dịch, làm sao cậu lại ở đại học Ninh Than, chắc là tốt nghiệp sớm sao?
Lưu Vĩ Hồng rất nghi ngờ.
Chương Dịch chính là bạn học của hắn tại đại học nông nghiệp Sở Nam, học sau một lớp, đều là thành viên của đội bóng rổ trường, Lưu Vĩ Hồng là đội trưởng, Chương Dịch là đội viên của hắn. Không nghĩ tới lại là người mà Lý Hâm giới thiệu qua điện thoại, mọi người cũng là quen biết đã lâu.
- Hắc hắc, tốt nghiệp vào năm ngoái. Những chuyện khác nói rất dài dòng, đợi chúng ta lúc nữa hàn huyên, để tôi xử lý chuyện nhỏ này chút đã.
Chương Dịch cười ha hả nói.
- Cậu cứ làm đi.
Lưu vĩ gật đầu.
Chương Dịch lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang một cái, Triệu chủ nhiệm lập tức đi tới, cười nói:
- Sao thế Chương thiếu gia, gặp được lão bằng hữu à?
- Ừ, là bạn bè thân thiết, trước kia là đội trưởng của tôi. Đội trưởng, để tôi giới thiệu cho anh, vị này là Triệu chủ nhiệm, phụ trách hành chính tổng hợp ở đây, đi theo cha tôi rất nhiều năm. Triệu chủ nhiệm, vị này chính là người vừa rồi tôi nói với anh, Lý Hâm Lý ca ở trong điện thoại giới thiệu là Lưu công tử, không nghĩ tới tất cả mọi người đều là người quen cũ, ha ha.
- Chào anh, Triệu chủ nhiệm!
Đến Vĩ Hồng mỉm cười đưa tay ra cho Triệu chủ nhiệm.
Triệu chủ nhiệm vội vàng dùng hai tay nắm lấy rồi bắt thật chặt, nhiệt tình nói:
- Chào anh, Lưu công tử.
Hắn mặc dù không rõ ràng lai lịch của vị Lưu công tử này như thế nào nhưng đã nghe nói qua Lý Hâm, là con trai của Lý Phó Chủ tịch tỉnh hiện nay, ở trong thành phố Đại Ninh thành phố cho tới cả tỉnh Sở Nam đều nổi tiếng trong giới con ông cháu cha, giao du cực kỳ rộng lớn, chính là nhân vật nhất đẳng. Vị Lưu công tử này có thể khiến Lý thiếu gia tự mình gọi điện thoại, bảo con trai của Chương hiệu trưởng từ sáng sớm đã chạy tới hỗ trợ, nhất định cũng là nhân vật không thể đụng tới.
Cậu ấm như vậy, Triệu chủ nhiệm tự nhiên càng phải khách khí gấp bội.
- Lưu công tử, nghe nói anh có một hiểu lầm nhỏ ở đây?
Triệu chủ nhiệm bắt tay Lưu Vĩ Hồng một hồi mới cẩn thận hỏi, trong đầu rất thắc mắc. Người này có thể ngang hàng với Lý Hâm, làm sao lại học ở đại học Ninh Thanh, lại phát sinh xung đột với một phục vụ lao động nho nhỏ của công ty?
Chuyện này đúng là khó nói.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
- Triệu chủ nhiệm, là như vậy, cô Hoàng Đào Hoa đây là bằng hữu của tôi. Ở quý hiệu nhận thầu một quầy bán quà vặt......
Lưu bí thư nói sợ lược lại chuyện một lần, trên mặt thủy chung giữ nụ cười ôn hòa, Triệu chủ nhiệm toát mồ hôi lạnh, ngầm liếc Hoàng Đào Hoa mấy lần, thấy cô gái này mặc dù ăn mặc quê mùa nhưng dung nhan xinh đẹp động lòng người.
Không trách được Lưu công tử vì chuyện nhỏ như vậy mà đối đầu với phục vụ lao động công ty.
Điều này nói rõ là hắn muốn chinh phục cô gái xinh đẹp này.
Chuyện này thật đúng là đại sự. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Loại hoa hoa công tử này để ý nhất đúng là thể diện. Hôm nay ra mặt chính là vì sĩ diện với cô gái trước mặt. Tán quản lý có mắt như mù, đắc tội hắn, nếu như không cho hắn mặt mũi thì e là chuyện này khó giải quyết.
Triệu chủ nhiệm mặc dù không biết nội tình, tùy ý phỏng đoán quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Hoàng Đào Hoa, nhưng lại đoán khá đúng suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu công tử hiện giờ đối với Tán quản lý rất có ý kiến.
Loại người như Tán quản lý chính là loại cặn bã của xã hội.
- Tán quản lý, chuyện gì xảy ra? Phục vụ lao động của các anh cũng hay thật!
Tâm ý Triệu chủ nhiệm đã định, lập tức quay người trầm mặt quát lớn.
Không nói đến Tán quản lý hôm nay có đắc tội Lưu công tử hay không, cách giải quyết của Tán quản lý và phục vụ lao động công ty vừa rồi quả thực là không đúng. Triệu chủ nhiệm chủ quản công việc hậu cần tổng hợp hành chính, sao không rõ ràng ngoắt ngoéy trong này? Hắn mới vừa điều tới đây không bao lâu, đang suy nghĩ muốn tìm cớ "Giết người lập uy", vừa may đụng phải Tán quản lý, có thể lấy hắn để khai đao.
Tán quản lý đã sớm toát mồ hôi đầm đìa, trong đầu âm thầm kêu khổ, thật sự không nghĩ tới, Hoàng Đào Hoa bình thường nhìn rất thành thật lại có bạn trai ngưu khí như vậy. Trong đầu Tán quản lý cũng có một suy nghĩ như Triệu chủ nhiệm, đem Hoàng Đào Hoa trở thành đối tượng mà Lưu Vĩ Hồng "Lấy lòng". Loại công tử ca này chưa chắc đã thật sự coi trọng Hoàng Đào Hoa nhưng muốn nếm thử hương vị gái quê cũng cũng chưa hẳn không thể.
- Thật xin lỗi thật xin lỗi, Triệu chủ nhiệm, cái này...... Cái này là hiểu lầm, chúng tôi...... Chúng tôi không phải cố ý......
Tán quản lý đưa tay lau mồ hôi, lắp bắp.
- Hiểu lầm cái gì?Phục vụ lao động công ty các anh là phục vụ cho quảng đại công nhân. Các anh không đảm bảo chất lượng bánh bao, còn làm lũng đoạn, không để cho người ta đi bên ngoài nhập hàng, người nào làm thì sẽ hủy bỏ quyền nhận thầu. Tôi hỏi anh ai đồng ý như vậy? Ai cho các anh quyền lực như thế?
Mặt của Triệu chủ nhiệm đã đen thành đáy nồi.
- Cái này...... Cái này, Triệu chủ nhiệm, tôi kiểm thảo tôi kiểm thảo...... Sau này nhất định sửa lại!
Trong lòng Tán quản lý biết chuyện này hôm nay phiền toái, nhất thời nghĩ không ra kế sách ứng đối, chỉ có thể toát mồ hôi, thỉnh thoảng lại liếc sang Hoàng Đào Hoa ra vẻ tội nghiệp.
Hoàng Đào Hoa mím chặt môi không nói lời nào, trong đầu cũng hả giận.
Ai bảo các ngươi khi dễ người đàng hoàng!
Triệu chủ nhiệm cả giận nói:
- Tán quản lý, bắt đầu từ bây giờ, tạm thời cách chức anh, về viết kiểm thảo thành khẩn. Về phần công việc của anh sắp xếp ra sao chúng tôi sẽ bàn bạc rồi ra quyết định. Công việc phục vụ lao động công ty, tôi sẽ sắp xếp người khác đến quản lý.-
Triệu chủ nhiệm cũng là người nhanh nhạy, cơ hội trời ban như thế, làm sao có thể bỏ qua? Vừa lấy lòng Lưu công tử và Chương thiếu gia, vừa nhân cơ hội lấy chỉnh Tán quản lý, chính là nhất cử lưỡng tiện.
Khuôn mặt Tán quản lý đột nhiên tái mét, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.