- Toàn bộ quầy hàng trong trường học đều nhất định phải lấy hàng ở chỗ các người, có đúng không? Đây là hợp đồng của các người quy định. Hiện tại bánh bao của các người xảy ra vấn đề, làm sao lại biến thành người ta đến quấy rối?
Hiển nhiên Hoàng Đào Hoa khiếp đảm, Chu Ngọc Hà không chút do dự đứng ra nói.
Dì Chung đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy Chu Ngọc Hà khí độ trang nghiêm, không giống như một cô gái đến từ nông thôn, liền hỏi:
- Cô lại là người nào? Có quan hệ gì với cô ta?
Những nữ đồng chí trong quốc nội, nhất là nữ đồng chí trung niên cơ một loại cơ bản đặc sắc khi "cãi nhau", trước tiên phải làm rõ thân phận của đối phương rồi nói sau, gặp người đi đường giáp ất gì đó, thì không khách khí đổ sang một bên mắng mỏ đừng có xen vào việc của người khác.
- Nàng là em gái của tôi, tôi là chị nàng. Tôi là nghiên cứu sinh của trường đại học Ninh Thanh!
Chu Ngọc Hà hờ hững đáp.
Trong mắt Hoàng Đào Hoa bỗng nhiên chảy nước mắt.
Nếu nàng có được một người chị như vậy, thật tốt biết bao? Nhưng mấy tháng nay chị Ngọc Hà không phải giống như chị ruột của nàng sao? Luôn quan tâm tỉ mỉ chu đáo với nàng, dù là chị ruột sợ cũng không tốt đến như vậy!
Dì Chung bĩu môi, hiển nhiên có chút không tin lời nói của Chu Ngọc Hà. Chu Ngọc Hà cùng Hoàng Đào Hoa đều rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng khuôn mặt không hề giống nhau. Vẻ mặt Chu Ngọc Hà rất lãnh đạm, mi mục như vẽ, rất có khí chất của mỹ nhân cổ điển, vừa nhìn liền biết là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa. Hoàng Đào Hoa đúng thật kiều diễm, nhưng mang theo vài phần khí tức quê mùa nông thôn, nhìn qua luôn có vẻ khiếp đảm. Hai người như vậy nếu nói là hai chị em, thật đúng làm cho người ta hoài nghi. Gương mặt có thể không giống nhau, hai chị em có thể một giống cha một giống mẹ như vậy cũng là vô số kể. Nhưng nếu cùng một gia đình, không thể có hai chị em có khí độ hoàn toàn khác nhau đến như vậy.
Nhưng nếu là chị em họ nội hay họ ngoại đều có thể xưng là chị em.
Dì Chung nói:
- Trong hợp đồng quy định toàn bộ hàng hóa đều phải nhập hàng chỗ chúng tôi, nhưng ai biết các người có nhập hàng từ bên ngoài hay không? Các người tham giá rẻ, nhập hàng từ bên ngoài, lại chơi xấu cửa hàng chúng tôi, chuyện này không thể được.
Chu Ngọc Hà cũng không tức giận, hờ hững nói:
- Vậy phiền toái bà xem thử túi đóng gói này, cùng loại bánh bao này, có phải là hàng của các người hay không. Mỗi khi các người nhập hàng đều phải có đăng ký đúng không?
Hoàng Đào Hoa nói:
- Dì Chung, nhóm hàng này chứng thật là nhập hàng chỗ các vị, tổng cộng hai trăm. Chính do Tán quản lý tự mình phát hàng cho tôi.
- Ha ha, nếu do Tán quản lý tự mình giao hàng, cô đi tìm hắn, tìm tôi làm gì?
Dì Chung uốn éo mông ngồi xuống, nâng chén trà lên uống, không thèm nhìn bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt chợt ngắt lời nói:
- Đào Hoa, tìm quản lý của họ, không cần dây dưa với bà ta.
Hắn dùng phương ngôn Lâm Khánh nói chuyện, dì Chung nghe cũng không hiểu. Nhưng bà ta vẫn nhìn hắn, không hé răng. Người này thân cao thể tráng, vừa nhìn liền biết không phải dễ chọc, dù sao không phải do mình giao hàng, dì Chung tự nhiên là nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.
Đang lúc nói chuyện, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đi tới, mặc âu phục màu lam, giày đen cùng mái tóc chà bóng loáng, kẹp một xấp công văn dưới nách, bộ dạng rất có bộ tịch.
- Ai, sáng sớm cãi ồn ào cái gì?
Người này vừa vào cửa, liền quát lớn, ngữ khí rất bất mãn.
Hoàng Đào Hoa vừa thấy người này, lập tức nói:
- Tán quản lý, ông đã đến rồi, tôi có chuyện muốn tìm ông.
Nguyên lai người này là chính chủ.
Tán quản lý vừa thấy Hoàng Đào Hoa, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, trên gương mặt liền tươi cười, dùng loại thanh âm giả vờ ôn hòa nói:
- Nhé, là Đào Hoa sao, cô tìm tôi có chuyện gì?
- Tán quản lý, đây là số bánh bao ông giao cho tôi hôm kia, ông xem đều đã mốc meo, sinh viên ăn vào bị tiêu chảy, tối hôm qua tới chỗ tôi đòi bồi thường, còn đòi bồi tiền thuốc men…
Hoàng Đào Hoa lập tức nói, tránh ánh mắt sắc như đao của Tán quản lý.
Tán quản lý vẫn cười hì hì, nói:
- Nga? Có chuyện như vậy? Tôi xem xem!
Hoàng Đào Hoa tranh thủ đưa mấy chiếc bánh bao tới trước mặt hắn, Tán quản lý buông cặp công văn, chìa hai tay đi đón, mấy ngón tay cố ý lướt qua trên bàn tay trắng noãn của nàng, Hoàng Đào Hoa vội vàng rụt tay trở về. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hiện tại nàng vừa thấy đàn ông liền cảm thấy ghê tởm, tự nhiên chỉ có Lưu bí thư là ngoại lệ.
Đó là đại ân nhân của nàng.
Tán quản lý giả vờ nhìn một hồi nói:
- Đào Hoa, đây đúng là loại bánh bao tôi giao cho cô, nhưng khi cô lấy đã kiểm hàng, phải không? Lúc lấy về thì tốt, giờ bị mốc meo sao có thể tránh chúng tôi đây?
Hoàng Đào Hoa sốt ruột nói:
- Tán quản lý, lúc ấy tôi không xé ra xem được, mở ra rồi đâu thể bán, các vị lại không bù lại.
Sắc mặt Tán quản lý nhất thời trầm xuống nói:
- Đào Hoa, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi cố ý hại cô? Loại bánh bao này không phải chỉ có một quầy của cô nhập hàng, như thế nào cửa hàng khác không phát hiện mốc meo, chỉ có quầy hàng của cô là bị mốc meo? Không phải cô đã bán hết hàng rồi, bây giờ lưu lại mấy cái cố ý làm mốc meo rồi tới đòi chúng tôi bồi thường đi?
Nước mắt đảo quanh trong mắt Hoàng Đào Hoa, ủy khuất vô cùng, nói:
- Tán quản lý, ông không thể nói như vậy. Tôi không có làm như thế…Lần trước ông giao bánh bích quy còn cả bút bi cho tôi, cũng có nhiều vấn đề, tôi còn chưa nói.
- Hoàng Đào Hoa, cô không được ăn nói lung tung. Thật sự là buồn cười, tôi thấy cô là một cô gái nhỏ buôn bán bên ngoài thật không dễ dàng, đã nghĩ giúp cô một phen. Tôi giúp cô rồi gài cô sao? Chuyện cười! Tôi đường đường là một quản lý, đặc biệt giao hàng cho cô, đó là cho cô mặt mũi, cô đừng không biết phân biệt!
Tán quản lý hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lãnh băng băng quát.
Lưu Vĩ Hồng một mực ở bên cạnh quan sát, nghe xong lời đối đáp của Tán quản lý cùng Hoàng Đào Hoa, trong lòng liền hiểu được. Tán quản lý này, theo ánh mắt hắn nhìn Hoàng Đào Hoa liền biết người này tâm thuật bất chính. Chính hắn cũng nói "đường đường một quản lý", lại tự mình đi giao hàng cho Hoàng Đào Hoa, khẳng định phải có lý do khác. Nói cách khác, hắn quả thật không cần tự mình làm loại công việc này, nhiều thủ hạ như vậy, làm ăn cái gì không biết?
Hoàng Đào Hoa vừa vội vừa sợ, trong lòng biết Tán quản lý đầy ý xấu, mỗi lần đều tự mình giao hàng cho nàng, ngoại trừ muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, còn có ý tứ càng ác độc, là muốn thông qua đủ loại thủ đoạn áp bức nàng đi vào khuôn khổ.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Tán quản lý, ông cũng đã thừa nhận, hàng này do ông giao cho Hoàng Đào Hoa. Như vậy hiện tại xảy ra vấn đề, các người nên phụ trách.
Tán quản lý kỳ thật luôn chú ý Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà, không hiểu một nam một nữ này có quan hệ thế nào với Hoàng Đào Hoa. Bằng không hắn đã sớm kêu Hoàng Đào Hoa vào văn phòng nói chuyện. Cơ hội tốt như vậy Tán quản lý làm sao chịu bỏ qua?
- Anh là ai?
Phương thức suy nghĩ của Tán quản lý giống hệt như dì Chung.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là đạo lý có phải đúng như vậy hay không?
- Nhé, theo tôi giảng đạo lý sao? Thực xin lỗi, tôi không có thời gian giảng đạo lý với anh. Ở trong này chỉ có một đạo lý. Tiếp tục nhận thầu quầy hàng, nhất định phải nghe tôi.
Tán quản lý trừng mắt, khoác lác hò hét nói.
Lưu Vĩ Hồng liền nở nụ cười.
Ở một quốc gia xem trọng chức quyền, quả nhiên mấy chục năm như một ngày, vô luận ở thời đại nào, cũng không luận là người nào, chỉ cần trong tay có chút quyền hành đều khoác lác hò hét. Cha của tôi là Lý Cương, tuyệt đối không phải đặc sản của một thời đại, mà là xỏ xuyên qua lịch sử, đâu đâu cũng có.
Cái gọi là có quyền mà không sử dụng, quá thời hạn thì mất thôi.
Không đợi Lưu Vĩ Hồng lên tiếng, Chu Ngọc Hà là nhíu mày nói:
- Tán quản lý, ông rõ là không giảng đạo lý. Hợp đồng của công ty phục vụ lao động các ông đã quy định, không cho người ta nhập hàng từ bên ngoài, nhất định phải nhập hàng từ chỗ các người. Các người lại không thể cam đoan chất lượng hàng hóa, xảy ra vấn đề lại dùng thái độ mãnh liệt như vậy, làm như vậy là không đúng.
Tán quản lý cười ha ha, chỉ cảm thấy như vừa nghe được lời nói ngây thơ nhất trên đời này. Dì Chung cùng mấy nhân viên khác của cửa hàng cũng đồng loạt cười ha hả, vừa cười vừa liên tục lắc đầu.
Quả nhiên vẫn còn là sinh viên a, cho dù là nghiên cứu sinh, cũng không thông đạo lý đối nhân xử thế như vậy.
Trên thế giới này, rất nhiều chuyện luôn không hợp lý như thế, nhưng vẫn cứ tồn tại, anh chỉ có thể giương mắt mà nhìn không còn biện pháp!
- Có cái gì buồn cười? Các người làm việc không giảng đạo lý. Đừng tưởng rằng trong tay có chút quyền lực là có thể tác oai tác phúc. Trên thế giới này, có người có thể cấp quyền lực cho loại người như ông, cũng có người có thể lấy đi loại quyền lực này.
Chu Ngọc Hà lãnh đạm nói.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi sững sờ.
Câu nói của Chu Ngọc Hà vô cùng có tính triết lý, không trống rỗng giảng giải lý lẽ, không có vẻ ngây thơ của sinh viên, cơ hồ là trực chỉ bản chất.
- Phải không? Cô nói đúng. Đáng tiếc người có thể lấy đi quyền lực này không phải là cô, không phải bạn của cô. Hoàng Đào Hoa, hiện tại tôi chính thức thông tri cô, tiền thế chấp nhận thầu của cô gia tăng mười ngàn, ngày mai phải đem lại đây, bằng không quầy hàng kia cô không được nhận thầu nữa!
Trên mặt Tán quản lý nở nụ cười, bỗng nhiên lại sầm mặt ác thanh ác khí nói với Hoàng Đào Hoa.
- Vì sao?
Hoàng Đào Hoa la hoảng lên.
- Không tại sao, quầy hàng của cô bán hàng giả, ảnh hưởng danh dự của công ty phục vụ lao động chúng tôi. Tôi đây là hạ thủ lưu tình, xem cô biết hối hận hay không. Bằng không tôi sẽ tịch thu toàn bộ tiền thế chấp của cô!
Bộ dạng của Tán quản lý cao cao tại thượng, ánh mắt không nhìn Hoàng Đào Hoa mà mang theo ý khiêu khích lưu qua trên mặt Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà, ý tứ "địa bàn của tôi tôi làm chủ" biểu đạt hết sức rõ ràng.
Trên mặt Chu Ngọc Hà lộ ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét, không thèm nhắc lại.
Nàng rất rõ ràng, cùng người như thế giảng đạo lý là vô dụng, trừ phi tựa như lời nàng mới nói, có một người có thể tước đi quyền lực trong tay hắn, bằng không nói gì cũng chỉ phí lời.
Lưu Vĩ Hồng cười nhạt nói:
- Tán quản lý, đây là quyết định sau cùng của ông sao?
- Đúng!
- Không thể sửa?
Tán quản lý cười lạnh một tiếng, lười trả lời câu hỏi của hắn. Người này nhìn qua chỉ là một sinh viên trường đại học Ninh Thanh mà thôi, được xem là gì?
Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu cười.
Nụ cười rất thản nhiên, không giống như đang giả vờ.
Tán quản lý không khỏi lặng đi.
Có gì buồn cười?