- Vệ Hồng, sao em lúc nào cũng kích động vậy?
Ngồi trên xe, Vũ Thường liền oán giận nói. Tuy rằng cô cũng không có cảm tình với Hạ Vi Cường nhưng dù gì cũng đã đính hôn, Vân gia và Hạ gia cũng có giao tình, trơ mắt nhìn Hạ Vi Cường bị người khác đánh bại thì Vũ Thường cũng có chút ngượng ngùng.
Dù sao thì thím của cô cũng là cô của Hạ Vi Cường. Hai bên gia đình là thông gia chân chính.
Lưu Vĩ Hồng liền nhún vai, ra vẻ vô tội nói:
- Chuyện này cũng không thể trách em được. Trong tình huống vừa nãy, chị cũng thấy đấy, nếu em không khống chế cậu ấy thì tình huống sẽ càng khó coi hơn.
Vũ Thường liền nói:
- Thôi đi, đừng nhắc đến nó nữa. Sau này, nếu em có nhìn thấy cậu ấy thì cũng đừng chấp nhặt. Để chị đưa em về. Chú Lưu và cô Lâm đều ở phòng làm việc sao?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ba em đi quân khu để báo cáo với thủ trưởng quân khu rồi, khả năng sẽ về muộn. Nếu không thì sáng mai mới trở về. Công tác báo cáo bên quân đội rất là khẩn cấp. Mẹ của em có khả năng sẽ ở đây vài ngày. Mẹ muốn đi thăm hỏi bạn bè một chút.
- Để chị đi chào cô Lâm một tiếng. Đã lâu rồi cũng không gặp cô.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Hắn thăm hỏi Vân Hán Dân, mang đến cho cô một tin tức tốt. Chiếu theo lẽ, cô cũng nên đáp lễ Lưu gia mới phải phép.
Trên đường đến văn phòng, Vũ Thường ghé vào một cửa hàng.
- Làm gì vậy?
- Mua một ít đồ. Đi gặp bề trên mà đi tay không thì coi sao được.
- Haha, chị khi nào cũng học được mấy thứ này vậy?
Vũ Thương trừng mắt, giả vờ cả giận nói:
- Chẳng lẽ chị không hiểu cấp bậc lễ nghĩa sao? Chẳng lẽ trong lòng em, chị chính là người không hiểu chuyện?
- Không dám, không dám, xin bà xã bớt giận.
Lưu Vĩ Hồng vái lạy, lại nói bậy lần nữa, rồi không đợi Vũ Thường phản ứng, liền co dò bỏ chạy.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, Vũ Thường cắn nhẹ môi, trên mặt hiện lên một cảm xúc không nói thành lời.
Sau khi đến nơi, quả nhiên là Lưu Thành Gia không có ở đây. Lâm Mỹ Như thì hình như đang nấu cháo điện thoại, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười sảng khoái.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ, có khách đến.
Lâm Mỹ Như ngẩng đầu lên, lập tức nở nụ cười, nói câu chào với đầu dây bên kia rồi đứng dậy. Lâm Mỹ Như và mẹ của Vũ Thường Dương Cầm có nhiều điểm rất giống nhau, đều là những thành phần trí thức. Một là giáo sư, một là bác sĩ, trên người đều toát ra khí chất cao quý của các phu nhân nhà quyền quý. Điểm khác biệt là Dương Cầm thì hơi lạnh nhạt còn Lâm Mỹ Như thì lại rất nhiệt tình, luôn nở nụ cười trên môi.
- Chào cô Lâm!
Vũ Thường bước nhanh đến, cúi đầu chào Lâm Mỹ Như.
- Được rồi, Vũ Thường, đã lâu không gặp cháu, đã trở thành cô gái xinh đẹp rồi sao?
Lâm Mỹ Như liếc mắt một cái liền nhận ra Vũ Thường, miệng chậc chậc, không thể không tán thưởng.
- Cô Lâm, cô vẫn nhớ cháu à?
Vũ Thường cũng có chút ngạc nhiên. Khi Lưu Vĩ Hồng đến nhà, Dương Cầm vẫn không nhận ra hắn.
Lâm Mỹ Như cười nói:
- Sao lại không nhớ rõ chứ? Lúc trước, cháu còn là một cô bé xinh đẹp. Bây giờ đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp, nếu không nói là hấp dẫn.
Hai má của Vũ Thường ửng đỏ lên, được Lâm Mỹ Như khen mà cảm thấy ngại. Tuy nhiên, khi nhìn lại Lâm Mỹ Như, cô cũng không ngại buông ra lời tán thưởng:
- Cô Lâm à, cô mới thật là xinh đẹp đấy. Lúc trước và bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Lâm Mỹ Như cười nói:
- Không thay đổi được sao? Bây giờ không phải đã già rồi à?
Vũ Thường liền mỉm cười.
- Cô Lâm quả thực biết nói đùa.
- Mẹ, chị, hai người đừng đứng đó ca tụng nhau nữa. Con nổi hết da gà rồi nè.
Lưu Vĩ Hồng đứng một bên lắm mồm.
- Có muốn bị mắng hay không? Còn không mau đi pha cho Vũ Thường một tách trà. Vũ Thường à, đến đây ngồi đi.
Lâm Mỹ Như kéo tay Vũ Thường.
Đây cũng là sự khôn khéo của Lâm Mỹ Như. Nói đúng ra là bà luôn phản đối Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường qua lại với nhau. Dù sao thì Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường cũng đã đính hôn, Lâm Mỹ Như không muốn gây ra chuyện đại sự nào cả. Nhưng trước mặt Vũ Thường, vẻ mặt của Lâm Mỹ Như lại khác. Đây cũng chính là giữ thể diện cho con trai mình.
Chẳng lẽ bạn của Lưu Vĩ Hồng đến đây, Lâm Mỹ Như lại không tiếp.
Lưu Vĩ Hồng đặc biệt chịu khó, mang đến cho mẹ và Vũ Thường mỗi người một tách trà, rồi cầm dao gọt hoa quả.
Lâm Mỹ Như cười nói:
- Chà, hôm nay biểu hiện quá xuất sắc. Có phải muốn cho Vũ Thường xem không?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Mẹ, mẹ nói như vậy có điểm không khách quan. Con đối với mẹ không hiếu kính được sao?
- Hiếu kính, hiếu kính…Đi làm một năm rồi mà chưa mua được cho mẹ một bộ quần áo.
Lâm Mỹ Như liền trừng mắt, ra vẻ không hài lòng quở trách.
Nghe lời phê bình này, Lưu Vĩ Hồng liền gãi đầu nói:
- Mẹ nói đúng. Hôm khác con sẽ đưa mẹ đi dạo phố, mua cho mẹ mấy bộ đồ luôn và nhất định phải là hàng hiệu.
- Lần trước con đi Giang Khẩu một chuyến với chị Vũ Thường, cũng kiếm được một ít. Mua cho mẹ mấy bộ quần áo cũng không thành vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói. Nếu chẳng may về sau phát tài thật thì cũng để cho Lâm Mỹ Như chuẩn bị tâm lý. Bằng không, khi mà hắn tự dưng có tiền thì Lâm Mỹ Như sẽ cho rằng hắn tham ô.
- Phải không, nói như vậy là con đi theo hưởng soái à? Vũ Thường à, cháu ở Giang Khẩu kinh doanh thế nào, có thuận lợi không? Một thân một mình ở bên kia làm việc cũng vất vả nhỉ.
Lâm Mỹ Như liền quan tâm hỏi han.
- Vũ Thường vội nói:
- Cũng khá thuận lợi ạ. Chúng cháu chủ yếu làm cố vấn thông tin, cũng không tính là vất vả quá.
Cái gọi là cố vấn thông tin, Lâm Mỹ Như cũng hiểu được nhưng không nói ra. Hiện giờ, con cháu quan lại muốn lên rừng xuống biển thì đều phải dựa vào những "tin tức cố vấn" này làm bước khởi đầu. Đối với loại hình thức kinh doanh này, Lâm Mỹ Như không có thiện cảm nhưng cũng không ác cảm.
- Vậy thì tốt!
Lâm Mỹ Như liên tiếp gật đầu.
Vũ Thường lần này đến cửa thăm hỏi cũng là lễ tiết. Mọi người đều vui vẻ nói chuyện với nhau, đều thật cẩn thận tránh những vấn đề cá nhân, để cho đôi bên khỏi xấu hổ.
Sau khi nói chuyện được nửa giờ, Vũ Thường liền xin phép cáo từ. Lưu Vĩ Hồng liền đưa đến cửa, nhìn bóng chiếc xe hơi rời đi rồi mới quay trở lại phòng.
- Vĩ Hồng, không thể tưởng tượng được Vũ Thường càng lớn càng xinh đẹp như vậy. Rất có khí chất, rất có dáng của một tiểu thư khuê các.
Lâm Mỹ Như tán thưởng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mẹ vốn cũng là một tiểu thư khuê các mà?
- Ừ, Dương Cầm là một giáo sư đại học, là phần tử trí thức cao cấp. Sanh ra một người con gái như vậy cũng không có gì lạ. Cũng khó trách Hạ gia vừa nhìn đã chọn liền.
Lưu Vĩ Hồng ra vẻ không hài lòng nói:
- Mẹ, sao mẹ lại nhắc đến Hạ gia. Vũ Thường không chịu gả cho Hạ Cạnh Cường đâu. Chị ấy nói trong ba năm sẽ không nghĩ đến những vấn đề cá nhân.
- Ba năm không suy xét? Cô ấy năm nay hai mươi bốn tuổi. Mẹ nhớ là cô ấy lớn hơn con hai tuổi. Con gái không nên kết hôn quá muộn, sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con.
Lâm Mỹ Như là bác sĩ nên chiếu theo góc độ y học mà nhận xét.
Lưu Vĩ Hồng đành phải cười khổ, nói:
- Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng bị bệnh nghề nghiệp vậy?
Lâm Mỹ Như trừng mắt, khó hiểu hỏi:
- Cái gì là bệnh nghề nghiệp?
Lưu Vĩ Hồng vội giật mình, trong lúc không chú ý lại lộ ra thuật ngữ của thế kỷ 21, cũng khó trách mẹ không hiểu, vội vàng cười nói:
- Không có gì, không có gì. Mẹ, ngày mai mẹ dự định đi thăm bạn à?
- Ngày mai chủ nhật, cô Tiêu của con cũng ở nhà. Chúng ta qua nhà cô ấy trước. Đã lâu rồi mẹ chưa gặp con gái của cô ấy.
Lâm Mỹ Như nói xong, hé miệng cười một nụ cười gian xảo.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy nhức đầu. Xem ra mẹ mình không chịu nghe mình nói, hạ quyết tâm kết thân với cô Tiêu, đem con gái của Tiêu gia về làm dâu Lưu gia.
- Mẹ, mẹ cũng thật là, không phải con trai của mẹ mới vừa tròn hai mươi hai tuổi sao? Vừa qua khỏi tuổi đính hôn.
Con thân là Đảng viên, đơn vị đã yêu cầu phải kết hôn muộn. Chưa đến hai lăm chưa được kết hôn.
Lưu Vĩ Hồng nói.
- Kết hôn muộn thì kết hôn muộn. Mẹ có nói con là phải kết hôn bây giờ đâu. Con trai à, trước đến Tiêu gia và gặp gỡ con gái của họ cái đã, cho quen biết một chút. Về sau, các con tự tìm hiểu. Yêu nhau thì cần đến hai ba năm là được rồi, phải không? Đến lúc đó cũng là phù hợp với quy định đơn vị của con.
Lâm Mỹ Như nói năng đầy lý lẽ. Nguồn tại http://Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng đành im lặng. Dù sao, cưới hay không cưới thì cuối cùng phải chờ hắn gật đầu. Hơn nữa, cô Tiêu cũng đã từng chiếu cố hắn, hắn cũng nên đến nhà cám ơn họ. Đây cũng là một phần lễ nghĩa, bằng không về sau như thế nào mở miệng cầu người ta?
Vào bữa cơm chiều, Lưu Thành Gia trở về, nhìn qua thì tinh thần rất tốt, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn.
Lưu Vĩ Hồng liền cười hỏi:
- Ba, ba được khen à?
Lưu Thành Gia khó kìm nổi nụ cười:
- Ba cùng lãnh đạo quân khu nói chuyện một lúc. Ba dự định sẽ làm một cuộc diễn tập quy mô. Và lãnh đạo quân khu cũng đã đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng vừa nghe thì chau hai hàng chân mày lại, nói:
- Ba, ba vừa mới đảm nhiệm chức mới, muốn tổ chức một cuộc diễn tập quy mô lớn thì có thể lập được uy tín. Tuy nhiên, con cảm thấy cuộc diễn tập này hay là để lần sau đi.
Cơn lốc chính trị vừa mới qua không bao lâu, lúc này ở vùng phụ cận Bắc Kinh lại "thiên động đao binh". Hơn nữa là một cuộc diễn tập duyệt binh quy mô lớn, chỉ sợ là không được tốt.
Lưu Thành Gia hiển nhiên hiểu được ý của hắn, liền gật đầu nói:
- Ừ, cũng không phải muốn làm là lập tức làm, còn rất nhiều công việc cần phải chuẩn bị. Cần có phương án báo cáo tổng bộ. Cuộc diễn tập nhanh nhất thì cũng phải đến năm sau mới có thể tiến hành được.
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới cảm thấy yên tâm.