Quan Gia

Chương 127: Oan gia ngõ hẹp



Vũ Thường theo ánh mắt của hắn mà nhìn ra, sắc mặt cũng trở nên không được tự nhiên.

Từ ngoài cửa bước vào năm sáu thanh niên nam nữ. Người đi đầu, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường đều rất quen thuộc, là em trai Hạ Cạnh Cường Hạ Vi Cường. Y đi cùng với hai đứa con trai và hai cô gái, cũng đều là con cháu thế gia. Chỉ có một cô bé trẻ nhất là không quen mặt.

Vũ Thường liền cúi đầu uống nước trái cây, không dự định chào hỏi Hạ Vi Cường.

Lưu Vĩ Hồng cũng chúi đầu vào ly nước trái cây của mình. Lưu Nhị Ca bây giờ không giống như trước kia, cũng không muốn xảy ra xung đột gì với Hạ Vi Cường.

Tuy nhiên lại không như hai người mong muốn, Hạ Vi Cường liếc mắt một cái đã nhìn ra Vũ Thường, sắc mặt thay đổi, lộ ra vẻ tươi cười, đang chuẩn bị qua chào hỏi thì rất nhanh, nụ cười trên gương mặt biến mất, liền trở thành một vẻ mặt hung tợn.

Y đã nhìn thấy Lưu Nhị Ca. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hừ!

Hạ Vi Cường hừ một tiếng.

Mối thù giữa y và Lưu Vĩ Hồng vẫn còn chưa kết thúc. Lưu Vĩ Hồng không ngờ lại ở đây thông đồng với chị dâu của y, quả thực là buồn cười.

Đúng là ức hiếp người mà!

Ngọn lửa trong lòng Hạ Nhị Ca lại từ từ bốc lên.

Hạ Vi Cường nhanh chóng đi đến.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, biết là có trốn cũng không thoát.

Vũ Thường vội vàng nói nhỏ:

- Vệ Hồng, đừng kích động nha.

- Lưu Vĩ Hồng, anh khinh người quá đáng!

Hạ Vi Cường bước đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nổi giận đùng đùng.

Hai tên thanh niên đi cùng y cũng quắc mắt trừng trừng. Lần trước tại biệt thự, Hạ Vi Cường bị Lưu Vĩ Hồng đánh ngã, đến mất cả mặt mũi thì bọn huynh đệ này cũng mất mặt theo luôn. May mắn thay lại gặp Lưu Vĩ Hồng ở đây. Quả thật là hắn xui xẻo rồi.

Một chọi ba, xem Lưu Vĩ Hồng hắn có bao nhiêu bản lĩnh.

- Vi Cường!

Vũ Thường sợ bọn họ lại đánh nhau nên giành lên tiếng trước.

- Chị dâu, chuyện này không liên quan đến chị. Em và cái tên này phải nói là không đội trời chung.

Không đợi Vũ Thường nói xong, Hạ Vi Cường đã vung tay lên, khi nói cũng không thèm nhìn về phía Vũ Thường:

- Chị dâu, em cũng nói với chị một câu, không nên lúc nào cũng ở cùng với tên này, thanh danh không tốt đâu.

Vũ Thường ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp lập tức ửng đỏ.

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng đáp:

- Hạ Vi Cường, đúng là ngu ngốc. Chưa từng thấy qua một người nào ngu như cậu vậy.

- Không đánh là không được sao?

- Đúng, nhất định phải đánh. Hôm nay chúng ta cho tên này một bài học mới được.

Hạ Vi Cường lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên tia nhìn ác độc.

Ba cô gái đi cùng với bọn họ liền đứng ra xa, trong mắt cũng hiện lên sự hưng phấn, dường như rất thích xem những tình huống xung đột. Cô gái trẻ tuổi nhất, ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vóc dáng khá thon thả, diện mạo xinh đẹp, hai mắt mở to, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cũng hé ra, dường như là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống này nên trên mặt cũng có vẻ tò mò.

- Không được đánh nhau!

Vũ Thường lớn tiếng quát.

- Chị dâu, nếu là người khác thì em sẽ nghe theo lời chị, tha cho nó một con đường sống. Nhưng cái tên này thì không được. Chị dâu, chị tạm thời đứng qua một bên đi, coi chừng trúng chị.

Hạ Vi Cường cũng không xem lời nói của Vũ Thường ra gì, lời nói cũng cứng rắn, vẻ mặt sát khí. Nếu không e ngại Vũ Thường ở đây thì sớm đã đánh nhau rồi, chứ không nói nhiều như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chỉ bằng một tên nhãi như cậu mà cũng đòi đánh bị thương người ư? Nhị Ca hôm nay không đánh nhau. Bằng không, cứ ra tay đi, tôi se thu thập cậu ngay, không đến lượt cậu nói những lời thối tha như vậy.

- Lưu Vĩ Hồng!

Hạ Vi Cường tức giận la to lên, cũng không quan tâm đến Vũ Thường nữa, liền lao lên phía trước.

Chỉ nghe được tiếng "Ối", Lưu Vĩ Hồng như một tia chớp, khi Hạ Vi Cường còn chưa nhìn rõ thì đã bị trúng một cước vào bụng. Thân hình Hạ Vi Cường gập xuống, Lưu Vĩ Hồng thuận thế nắm đầu y, đè chặt xuống bàn. Hạ Vi Cường chân tay loạn xạ nhưng hoàn toàn không thể cử động được.

Hai người đi theo Hạ Vi Cường cũng không dự đoán được Lưu Vĩ Hồng lại ra tay linh hoạt, sắc bén như vậy, chỉ biết trố mắt nhìn rồi gào to lên.

- Đừng nhúc nhích! Ai dám động đậy, bố mày sẽ làm thịt nó ngay.

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng quát lên một tiếng, lập tức cầm lấy con dao trên bàn, đặt trên cổ Hạ Vi Cường, đằng đằng sát khí.

- Lưu Vệ Hồng, buông tay ra!

Vũ Thường tức giận đến hai mắt trợn lên, hét to.

Sự náo loạn bên này lập tức kinh động đến bảo vệ của nhà hàng và những nhân viên khác. Một vài người bắt đầu xúm lại coi. Một thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến, miệng quát lên.

- Đừng, đừng động thủ!

Người đàn ông này mang giày da, đeo mắt kính, vừa chạy đến nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì kinh hô.

- Người anh em, đừng động thủ, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.

Miệng nói xong thì ánh mắt lại liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Anh bạn này trong tay cầm dao, nếu động thủ thì sẽ xảy ra án mạng. Tại nhà hàng của y mà xảy ra án mạng thì quả là một phiền toái lớn.

- Anh là ai?

Lưu Vĩ Hồng hỏi. Hạ Vi Cường vẫn còn bị Lưu Vĩ Hồng đè chặt đầu xuống bàn, thân thể mặc dù có giãy dụa như thế nào thì cũng vô ích. Bàn tay của Lưu Vĩ Hồng to, tựa như kìm sắt, chặt chẽ ấn đầu y.

- À, tôi là Giám đốc của nhà hàng này. Anh bạn, nể mặt tôi một chút, buông con dao xuống, cẩn thận đừng làm bị thương người khác.

Người đàn ông vừa đứng vừa lau mồ hôi, vội vàng nói:

- Cho dù là kết giao bằng hữu thì mọi chi phí ngày hôm nay đều là do tôi mời khách.

- Được, nể mặt anh, tôi tha cho.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, vẫn giữ bộ dáng rất ung dung.

Hắn quả thực không nghĩ sẽ gây chuyện ở đây. Lúc trước thu thập Hạ Vi Cường là vì muốn chọc giận Hạ Cạnh Cường, giúp hắn đạt được mục đích, thành công trong việc cản trở cuộc hôn nhân giữa y và Vũ Thường. Hắn sẽ không tất yếu đi gây hấn với Hạ Vi Cường như vậy trong lúc này nữa.

Lưu Nhị Ca bây giờ đã là quan, nhất định phải chú ý đến thân phận.

Nếu chọc giận Hạ gia nhiều quá thì sẽ kết thù đến suốt cả cuộc đời.

- Được, cậu nói vậy thì là vậy.

Gã giám đốc vội vàng đáp ứng.

- Khốn kiếp, anh dám thả hắn đi? Bọn tôi sẽ phá hủy nhà hàng này của anh. Anh có biết ba của tôi là ai không?

Một tên đi theo Hạ Vi Cường thấy thế, liền lo lắng Lưu Vĩ Hồng sẽ trốn thoát, liền không thuận mà la to lên.

- Tiểu Cương!

Bị Lưu Vĩ Hồng đè chặt đầu, Hạ Vi Cường cố gắng giãy dụa, rống lên trong cổ họng, giọng nói rất là phẫn nộ.

Hôm nay lại quá mất mặt, còn chưa đủ sao? Bây giờ lại giơ chiêu bài con ông cháu cha ra nữa, thế thì mất mặt ngàn lần cũng chưa đủ.

Nếu hôm nay Lưu Vĩ Hồng bị Hạ Nhị Ca giẫm dưới chân, khoe khoang gia cảnh thì còn có chút hợp lý.

Cái tên Tiểu Cương nghe xong tiếng quát, vội vàng ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng, nhìn trừng trừng về phía Lưu Vĩ Hồng như muốn phát hỏa.

Mỗi lần y và Lưu Vĩ Hồng chạm mặt, toàn là bị hắn chiếm phần thắng, thật mất mặt chết đi được.

Trong lúc Hạ Vi Cường quát tháo Tiểu Cương ngưng lại, gã Giám đốc nhà hàng đã cảm thấy run trong lòng, biết hôm nay mình đã đụng phải hạng con ông cháu cha, trong nhà khẳng định là có lai lịch, như vậy lại càng không thể trêu vào. Chỉ cầu cho cái đám tiểu tổ tông này rời đi thì mới có thể tránh đi một kiếp nạn.

- Anh bạn, hãy nghe tôi nói, hãy buông con dao xuống, tôi tuyệt đối không ngăn cản đâu.

Gã Giám đốc nhà hàng mồ hôi lạnh túa ra, vội không ngừng nháy mắt với những nhân viên và bảo vệ, gọi bọn họ chú ý. Chỉ cần bên này buông tay thì lập tức ngăn cách song phương, không cho bọn họ tiếp xúc với nhau.

- Chị, chị đi trước đi.

Lưu Vĩ Hồng nói với Vũ Thường.

Vũ Thường gật đầu rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà hàng. Tính đến thời điểm này thì Vũ Thường vẫn giữ được bình tĩnh, không thể lộ ra sự sợ hãi.

Loại phong độ này không phải ai cũng có được.

Lưu Vĩ Hồng lập tức bỏ con dao xuống, kéo Hạ Vi Cường lên. Hạ Vi Cường vừa được tự do thì ngay tức thì đánh một quyền về phía Lưu Vĩ Hồng. Đây chính là loại đánh chết cũng không nhận thua, biết rõ mình không phải là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng nhưng lại không chịu phục.

Tay Lưu Vĩ Hồng duỗi ra, nắm lấy cổ tay của Hạ Vi Cường, lạnh lùng nói:

- Hạ Vi Cường, cậu đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Có phải muốn phế đi cánh tay này thì mới chịu không? Bố mày cảnh cáo đấy, sau này đừng ở trước mặt tao phun phân, bằng không thì đừng có trách.

Tay của Hạ Vi Cường bị Lưu Vĩ Hồng nắm chặt đau đến thấu xương. Nhưng người này cũng không chịu thua, phun một bãi nước bọt về phía Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng lập tức né tránh.

- Quả nhiên kiên cường. Anh mày không thèm đấu với cái thứ không có kiến thức như mày. Cút đi.

Lưu Vĩ Hồng dùng sức, đẩy mạnh Hạ Vi Cường lui về sau vài bước. Hai gã bảo vệ lập tức tiến lên, cùng với hai nhân viên của nhà hàng, và gã Giám đốc, nhanh chóng ngăn cách song phương.

Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ tay rồi lấy ra tờ một trăm đồng, để lên trên bàn rồi xoay người bỏ đi.

Đám người Hạ Vi Cường bị nhân viên của nhà hàng ôm chặt, mặc cho giãy dụa thế nào cũng không được, chỉ biết trơ mắt nhìn Lưu Nhị Ca rời khỏi, miệng mắng liên tục.

- Quả nhiên là đẹp trai!

Sau khi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi nhà hàng, lên xe rời đi, thì cô bé nhỏ tuổi kia mới bừng tỉnh trở lại, không kìm lòng kêu lên một tiếng, rồi vỗ vỗ tay, vẻ mặt rất là sung bái.

- Tiêu Du Tình, nói cái gì vậy?

Tiểu Cương nổi giận quát đùng đùng.

- Ồn ào cái gì? Tôi nói không đúng sao? Các người có ba người, người ta chỉ có một. Vậy mà vẫn thu thập được các người.

Cô bé tên Tiêu Du Tình không cần quan tâm đến lời nói của Tiểu Cương, thần sắc nghiêm nghị, rất không hài lòng nói.

- Em…!

Tiểu Cương tức giận đến không còn cách nào khác, bàn tay nắm chặt lại như muốn xông lên bóp chết cô gái.

Tiêu Du Tình thấy Tiểu Cương nắm tay lại, cái mũi nhẹ nhàng hếch lên, khinh thường hừ một tiếng rồi xoay đi, cũng không thèm để ý đến nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv