Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1246: Tăng tốc độ thi công
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lâm Vệ Bình không tới đại viện Khu ủy nghe báo cáo.
Tác phong công tác của Lâm Vệ Bình, vẫn khá cụ thể, rất ít khi muốn làm ra những thứ dư thừa, rất có thể chìm xuống. Và có chút khác biệt với Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hữu Thành. Đương nhiên, tuổi tác của hai người cũng có sự chênh lệch. Năm trước, Hoàng Hữu Thành đã tròn sáu mươi tuổi, lớn hơn vài tuổi so với Lâm Vệ Bình. Hơn nữa, Hoàng Hữu Thành luôn công tác tại tỉnh Giang Nam, từ cơ sở từng bước một làm đến chức Bí thư Tỉnh ủy, đã vượt qua giai đoạn cơ sở từ lâu. Nghe nói Hoàng Hữu Thành đã từng tự mình nói qua với người thân tín —— ở Giang Nam này có chuyện gì mà tôi không rõ ràng chứ?
Ông ta công tác ở Giang Nam hơn bốn mươi năm, quả thật cũng có tư cách nói như vậy.
Mọi người ở bên cạnh quốc lộ hàn huyên xong, đều tự lên xe, đoàn xe tiến thẳng tới khu công nghiệp Nhật Bản.
Trước đó, thư ký Lâm Vệ Bình đã từng liên lạc với Khu Ninh Dương về việc này. Lần này, Chủ tịch tỉnh Lâm đi tới Ninh Dương thị sát, trạm thứ nhất chính là muốn xem khu công nghiệp của khu Ninh Dương. Trong đó, nhất định phải tới xem khu công nghiệp số 1Kim Hoà, cũng còn được gọi là khu công nghiệp Nhật Bản, là nhất định phải xem. xem tại
Khu công nghiệp Nhật Bản này, thật khiến cho người ta không bớt lo.
Mấu chốt là vấn đề thái độ của Đới Lâm. Thân là Bí thư Khu ủy, lấy lý do là bảo vệ môi trường, kiên quyết phản đối ba công ty Nhật Bản trụ lại ở Ninh Dương. Thậm chí còn thường xuyên báo cáo với Thành ủy ủy ban thành phố, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, trình bày tính nghiêm trọng của vấn đề bảo vệ môi trường, chẳng những phản đối nhà máy sản xuất giấy và nhà máy chất bán dẫn của Nhật Bản trụ lại ở Ninh Dương, tiện thể cũng hung hăng đả kích đối với toàn bộ ngành công nghiệp chế tạo giấy của tỉnh, còn vài ba lần yêu cầu được gặp mặt Chủ tịch tỉnh Lâm Vệ Bình, Bí thư Thành ủy Long Bảo Quân và Chủ tịch thành phố Lục Đại Dũng, lại kiên trì với lý do của mình. Khiến cho Lâm Vệ Bình cùng lãnh đạo ở thành phố đều rất căm tức.
Chưa từng thấy người nào cứng đầu như vậy.
Người như thế, cũng đủ để Tôn Văn Bình thấy hứng thú sao?
Tuy nhiên, nói cũng lạ, thái độ của Bí thư khu ủy cứng rắn như vậy, không ngờ ba thương nhân người Nhật Bản là Bạch Xuyên, Thu Điền và Tỉnh Thượng, vẫn ở lại Ninh Dương, “Đánh chết” cũng không đi, dường như đã xác định chắc chắn “Ninh Dương là nhà của tôi”.
Đều nói quỷ Nhật Bản rất ngoan cố, quả nhiên!
Đương nhiên trong việc này khẳng định cũng có công lao của Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu. Lại một lần nữa, anh ta lại làm công tác, gây áp lực với Đới Lâm, mới giữ được ba người khách Nhật Bản và hạng mục công trình này ở lại, trước sự kiên quyết phản đối của Đới Lâm, đã bắt đầu thi công xây dựng.
Loại tình hình này, thực sự là “kỳ lạ”, ước chừng cũng chỉ xuất hiện ở tại Ninh Dương.
Bí thư khu ủy kiên quyết phản đối hạng mục công trình, không ngờ còn có thể tiếp tục thi công!
Lão Ngụy cũng là người cứng đầu.
Hơn nữa cũng bởi vậy mà biết, quả thật Đới Lâm ở khu Ninh Dương trở thành người cô đơn. Phần lớn các đồng chí trong bộ máy Khu ủy đều không cùng nhất trí với anh ta. Cuối cùng, thành phố cũng hạ quyết tâm, đây chính là nguyên nhân điều chỉnh Đới Lâm.
Không thể bởi vì sự “Cố chấp” của một mình Đới Lâm mà ảnh hưởng tới toàn bộ sự phát triển của khu Ninh Dương. Phải biết Ninh Dương là khu kinh tế mới cấp quốc gia, ở tỉnh và ở thành phố đều đặt kỳ vọng cao đối với Ninh Dương. Lúc trước, để Đới Lâm quản lý Ninh Dương, chủ yếu là nhìn trúng hành vi thường ngày của bản thân anh ta là thanh liêm chính trực, cương trực công chính, hy vọng anh ta có thể tạo ra một đội ngũ cán bộ tốt, tăng tốc độ phát triển kinh tế của Ninh Dương. Ai ngờ lại có một kết quả là như thế này.
Khiến cho Ngụy Phượng Hữu cũng phải từ chức!
Lâm Vệ Bình mời Lưu Vĩ Hồng lên xe Audi lớn, đi tới khu công nghiệp Nhật Bản.
Ngang nhiên làm chỗ dựa cho Lưu Vĩ Hồng.
Tuy nhiên nói lại, động tác này của Lâm Vệ Bình, theo ý nghĩa nào đó mà nói, cũng khiến cho Lưu Vĩ Hồng lâm vào tình trạng “bị động”. Quan hệ giữa Lâm Vệ Bình và Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hữu Thành, cũng bình thường. Lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh và các nơi trong thành phố đều biết rõ về này. Từ trước đến nay, nhân vật số một của chính đảng sẽ rất khó cùng chung hướng đi
Trước kia, Lưu Thành Thắng đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy Giang Nam, ông cụ còn tại vị, Chủ tịch tỉnh Hoàng Hữu Thành cũng bẩy phần hợp tác ba phần không hợp tác, càng không cần phải nói hiện giờ Hoàng Hữu Thành đang giữ chức Bí thư Tỉnh ủy, nắm quyền lớn trong tay.
Thời kỳ Lâm Vệ Bình ở tỉnh, cũng không thoải mái như vậy.
Hiện giờ, đường đường là tôn sư Chủ tịch tỉnh, cũng là hàng tôn sư cao quý, cùng với một vãn bối trẻ tuổi nhà họ Lưu “Đánh cho bốc hoả”, rơi vào tai Hoàng Hữu Thành, trong lòng Bí thư Hoàng không chừng là có ý tưởng gì đó.
Lưu Vĩ Hồng còn cứng đầu, tuổi còn trẻ, sợ cũng còn không thể cùng gọi nhịp với Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm chứ?
Lâm Vệ Bình nhìn qua là chỗ dựa cho Lưu Vĩ Hồng, làm không tốt sẽ khiến Lưu Vĩ Hồng trong cảm nhận của Hoàng Hữu Thành bị cho là “gia nhập vào những phần tử không tốt” . Tất nhiên người nhà họ Lưu rất giỏi, Lưu Thành Thắng Lưu Thành Gia cũng rất giỏi, nhưng dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng không thể thay mặt được nhà họ Lưu.
Khác biệt rất lớn!
Đương nhiên, Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia có thể gọi nhịp với Hoàng Hữu Thành. Lâm Vệ Bình cũng có tư cách này. Nhưng Lưu Vĩ Hồng thì tạm thời không thể. Nếu thật sự khiến Hoàng Hữu Thành cảm thấy mất hứng, ra tay gõ thế hệ sau của nhà họ Lưu, cho dù là ai cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn.
Chỉ có điều Lâm Vệ Bình muốn làm như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
- Vĩ Hồng, nghe nói khi cậu tới đảm nhiệm, Đới Lâm đã đi tìm cậu?
Lưu Vĩ Hồng vừa lên xe, Lâm Vệ Bình đã hỏi, giọng điệu có chút không hài lòng.
Đới Lâm này cũng thật là, sao có thể cố chấp như vậy được.
Trong xe không có những người khác, cách xưng hô của Lâm Vệ Bình đối với Lưu Vĩ Hồng lại càng thêm thân thiết tùy ý, ngay cả hai chữ “đồng chí” cũng bỏ.
Lưu Vĩ Hồng ngồi ở bên cạnh Lâm Vệ Bình trên ghế sau của xe Audi, thân hình khá thẳng, dáng ngồi vô cùng nghiêm túc, nghe vậy vội vàng đáp:
- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh. Quả thật, Đới Lâm từng tới tìm tôi. Ha ha, anh ấy vẫn kiên quyết phản đối nhà máy chế tạo giấy và nhà xưởng chất bán dẫn trụ lại ở Ninh Dương.
- Hừ, người này rất cố chấp, quá phận tự ình đúng. Trong cảm nhận của anh ta, chỉ có một vấn đề bảo vệ môi trường, những vấn đề khác đều không trọng yếu. Sớm biết như vậy, điều anh ta đến công tác ở Cục Bảo vệ Môi trường thì tốt rồi.
Nhìn qua, Lâm Vệ Bình rất không vui, thực sự bất mãn với Đới Lâm.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, đừng lo, tôi đã thuyết phục anh ấy. Sau này, anh ấy sẽ không tiếp tục nhằm vào mấy xí nghiệp Nhật Bản này.
Hai hàng lông mày Lâm Vệ Bình nhẹ nhàng giương lên, thoáng cảm thấy kinh ngạc:
- Cậu đã thuyết phục được anh ta?
- Gần như thế đi. Đới Lâm đã chính miệng nói, sau này sẽ không gây khó dễ ấy xí nghiệp Nhật Bản nữa.
Lâm Vệ Bình trố mắt một lúc, lập tức cười nói:
- Vĩ Hồng, không thể tưởng tượng được cậu còn có bản lĩnh này. Nói thật, tôi thấy rất đau đầu với cậu Đới Lâm này.
Lâm Vệ Bình từng tự mình triệu kiến Đới Lâm một lần, muốn thuyết phục anh ta, không cần tiếp tục náo loạn, kết quả chính là đàn gảy tai trâu, trâu nghe không lọt vào tai, một chút hiệu quả cũng không có.
Bí thư Thành ủy Kinh Hoa Long Bảo Quân và Chủ tịch thành phố Lục Đại Dũng, cũng không có cách gì với Đới Lâm. Đành phải điều anh ta đến Thành ủy, treo cái biển Phó bí thư, để đó không dùng, coi như là để anh ta quản lý phòng Nghiên cứu Chính sách.
Cán bộ như vậy, ngoại trừ Tôn Văn Bình coi anh ta là bảo bối, còn ai dám dùng?
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại nói cho Lâm Vệ Bình biết, hắn đã thuyết phục được Đới Lâm.
Làm được điều này quả nhiên là có bản lĩnh tốt.
Sao có thể lừa dối được?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, lập tức nghiêm sắc mặt nói:
- Chủ tịch tỉnh, tuy rằng Đới Lâm khá cố chấp, nhưng hành vi thường ngày của anh ta vô cùng tốt, ít nhất có thể xem như một cán bộ thanh liêm chính trực rất tốt của bộ.
Lâm Vệ Bình gật đầu, nói:
- Ừ, Tôi cũng nghĩ như vậy. Xem ra, Đới Lâm này không thích hợp làm khối công tác này, an bài như bây giờ, để ông ta ở thành phố làm chút công tác nghiên cứu chính sách, cũng khá là thích hợp.
Thật ra, Lưu Vĩ Hồng cũng không nghĩ giống như những điều mà Lâm Vệ Bình vừa nói. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, đây là cái nhìn của phần lớn lãnh đạo trong bộ đối với Đới Lâm, loại cứng đầu này, sao có thể nán mãi ở một nơi mà hóng mát. Một khi để anh ta quản lý công tác cụ thể, không chừng một lúc nào đó, anh ta sẽ tóm lấy vài chuyện ra cho anh, khiến anh không ngừng đau đầu. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng tạm thời không cố “Cầu tình” cho Đới Lâm.
Về sau khi nhìn thấy cơ hội sẽ nói sau.
- Chủ tịch tỉnh, thật ra ý kiến của Đới Lâm cũng đáng coi trọng. Ở tỉnh chúng ta, nhà máy chế tạo giấy từ to đến nhỏ thật sự có rất nhiều. Tất cả đều dùng bột cây cỏ. Trình độ công nghệ rất lạc hậu, gây ra ô nhiễm môi trường thật sự rất lớn. Cứ thế mãi, sẽ tạo thành vấn đề rất lớn lưu lại cho sau này. Tôi cho rằng, quả thật cần phải bắt đầu chỉnh đốn. Đương nhiên, có rất nhiều phương thức phương pháp có thể suy nghĩ cân nhắc.
Lưu Vĩ Hồng lại rất nghiêm túc nhìn Lâm Vệ Bình nói.
Lâm Vệ Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên khá nghiêm túc.
Rất nhanh, đoàn xe liền tới gần khu công nghiệp Nhật Bản.
Lần này, cảnh tượng khu công nghiệp Nhật Bản đã có sự thay đổi rất lớn so với lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến đây. Trên một khu đất rộng lớn, nơi nơi đều có tiếng máy móc khổng lồ nổ vang, máy ủi, máy xúc, máy trộn bê-tông, xe tải cỡ lớn vân vân, đưa mắt là có thể thấy được. Những tiếng ầm vang long trời đầy sôi động. Trên toàn bộ công trường, có hơn một ngàn người đang đồng thời thi công.
Cách đó không xa, ở ven đường, có một đống ống thép, ván gỗ được dựng tạm thành nhà hai tầng. Phía trước cũng treo ngay ngắn, một tấm biển Bộ chỉ huy hạng mục công trình Khu công nghiệp số 1 khu công nghiệp Kim Hoà.
Một chiếc xe Toyota Crown và hai xe địa hình, đỗ ở trước Bộ chỉ huy hạng mục công trình.
Mà ba lão quỷ Bạch Xuyên, Thu Điền và Tỉnh Thượng này cùng với người phiên dịch - tiểu thư Kim, từ sớm ở đứng chờ ở ngay bên cạnh xe.
Mắt thấy đoàn xe tiến tới gần, lập tức đi nhanh ra đón. Lâm Vệ Bình, Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng và lãnh đạo trong Tỉnh Thành vừa xuống xe, ba người liền cúi đầu thật sâu.
- Hoan nghênh Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố đến thị sát.
Khuôn mặt Bạch Xuyên Nhất Hùng đầy tươi cười, lắp bắp nói tiếng Hán còn chưa thuần thục.
Lâm Vệ Bình mỉm cười, chủ động bắt tay ba người, và ân cần chào hỏi lại.
- Tiên sinh Bạch Xuyên, công trường phát triển rất nhanh hả.
Nhìn hiện trường thi công sôi động, Lâm Vệ Bình cười nói.
Nghe tiểu thư Kim phiên dịch xong, Bạch Xuyên lại cúi người thật sâu chào hướng Lâm Vệ Bình, nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh, tiến độ thi công của chúng tôi đã nhanh hơn, hy vọng có thể làm xong càng sớm càng tốt. Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy đều rất ủng hộ chúng tôi, chúng tôi rất cảm tạ.
Lưu Vĩ Hồng và Ngụy Phượng Hữu liền mỉm cười gật đầu.
Lâm Vệ Bình nói:
- Được, được, cái này thì được thôi. Tiên sinh Bạch Xuyên, mấy người tiến đến đầu tư, chúng tôi cũng rất hoan nghênh, đương nhiên phải làm tốt công tác trợ giúp rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Các Hạ. Chủ tịch thành phố Trì Điền của thành phố Đại ốc chúng tôi đã chính thức mời Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy, tháng sau tới thành phố Đại ốc chính thức tiến hành thăm viếng hữu hảo, với phát triển mối quan hệ hữu nghị, tăng cường hợp tác giữa thành phố Đại ốc và thành phố Kinh Hoa.
Lâm Vệ Bình liên tục gật đầu, nói:
- Được, Được, Kinh Hoa và Đại Ốc trở thành hai thành phố hữu nghị, quả thật là nên giao lưu nhiều hơn, học hỏi lẫn nhau, phái triển tình hữu nghị. Hai bên tranh thủ sớm ngày đầu tư cùng hợp tác nhiều hơn trong các hạng mục công trình.