Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1128: Tôi thật danh tố cáo
Nhóm dịch: PQT
- Giám đốc Đoàn, có thể mời anh nói chuyện được không? Nhà máy rèn Hồng Tinh thay đổi cơ cấu, rốt cuộc tình hình thế nào?
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, tùy ý hỏi, cũng không có vẻ mặt trịnh trọng khác thường, giống hai người bạn cũ nói chuyện phiếm, thần thái rất thoải mái.
Đoàn Hoằng Nghị nói:
- Xem ra phó Cục trưởng Lưu đã xem được lá thư tôi gởi đến lãnh đạo Tỉnh ủy.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi giương lên, nói:
- Thư tố cáo gởi lãnh đạo Tỉnh ủy?
- Đúng.
Đoàn Hoằng Nghị gật đầu, nhưng lại hơi kinh ngạc, không biết vì sao Lưu Vĩ Hồng lại thấy ngạc nhiên.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cục Giám sát nhận được rất nhiều thư tố cáo, tố cáo rất nhiều vấn đề trong công tác thay đổi cơ cấu trong doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Bình Nguyên. Đại bộ phận là tố cáo nặc danh. Đương nhiên, cũng có thư thật danh tố cáo, trong đó còn có thư của giám đốc Đoàn.
Lưu Vĩ Hồng cũng không nói thư tố cáo của Đoàn Hoằng Nghị gởi cho lãnh đạo Tỉnh ủy, vì sao lại bị các cán bộ thành phố Bình Nguyên vào Bắc Kinh mở cuộc họp báo cáo chuyển tới Viện Kiểm sát tối cao. Vấn đề phát sinh trong đó, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, nhưng không cần thiết phải nói rõ cho Đoàn Hoằng Nghị.
Đoàn Hoằng Nghị nhếch mép bỏ qua, thái độ khinh thị nói:
- Nếu đã tố cáo thì phải thật danh tố cáo, nặc danh thì làm gì? Đoàn Hoằng Nghị tôi cả đời theo cách mạng, bốn mươi năm tuổi Đảng, chẳng lẽ ngay cả chút gan đó cũng không có sao?
Lưu Vĩ Hồng càng thêm kính nể.
Vả lại, dù thư tố cáo của Đoàn Hoằng Nghị, rốt cuộc tính chân thật của nó ra sao, chỉ riêng thái độ hiên ngang lẫm liệt thế này cũng đủ làm người ta kính nể.
- Phó Cục trưởng Lưu, tôi không quan tâm vì sao anh lại tìm đến ông già này. Chỉ dựa vào thái độ hôm nay của anh, những gì tôi biết, sẽ nói hết cho anh. Tôi vẫn không tin, chính quyền nhân dân ta dưới sự lãnh đạo của Đảng, thật sự không quan tâm đến sự sống còn của quần chúng.
Đoàn Hoằng Nghị nói một cáh quả quyết.
Lưu Vĩ Hồng nói tự đáy lòng:
- Cảm ơn giám đốc Đoàn tin tưởng Cục Giám sát chúng tôi.
Nhân viên công tác Cục Giám sát đi theo, liền mở hồ sơ ra, chuẩn bị ghi lại tình hình mà Đoàn Hoằng Nghị phản ánh.
Đoàn Hoằng Nghị lại nâng chén trà lên uống vài ngụm. Giờ đã là cuối tháng tám âm lịch, có những khe suối nhỏ chạy qua sân rất mát mẻ. Đoàn Hoằng Nghị mới lao động nặng xong, vẫn còn đổ mồ hôi đầm đìa.
- Phó Cục trưởng Lưu, nếu anh đã đến rồi, thì tình hình cơ bản của nhà máy rèn Hồng Tinh, nhất định anh đã tìm hiểu qua. Còn cái hợp đồng với công ty chế tạo cơ giới Hằng Hưng kia, không biết phó Cục trưởng Lưu đã biết được bao nhiêu?
Đoàn Hoằng Nghị nhìn Lưu Vĩ Hồng, nghiêm túc hỏi.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Vừa rồi có nghe Trần Văn Trung báo cáo. Tình hình đại khái, cơ bản là biết rồi.
- Tốt lắm, tôi có nghi vấn, muốn thỉnh giáo phó Cục trưởng Lưu.
- Thỉnh giáo thì không dám nhận, giám đốc Đoàn có gì thì cứ nói. Hôm nay tôi tới đây là để điều tra tình hình. Chỉ cần là sự thật thì đều nằm trong phạm vi mà tôi muốn biết.
- Ha ha… được, thái độ này rất nghiêm túc. Tôi muốn hỏi câu đầu tiên. Diện tích nhà máy rèn Hồng Tinh chúng tôi lớn như vậy, hơn hai hec-ta, còn lớn hơn một thị trấn nhỏ của người ta, sao chỉ trị giá có hai mươi triệu? Trong nhà máy tích lũy hơn ba mươi năm các loại máy móc, tài sản trong nhà máy chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Tôi không rõ, Ủy ban nhân dân thành phố dựa vào tiêu chuẩn nào mà lại quy ra như thế.
Đoàn Hoằng Nghị nói xong, không nén nổi mắt long sòng sọc, hung tợn nhìn Lưu Vĩ Hồng, dương như Lưu Vĩ Hồng chính là đầu sỏ bán đi nhà máy rèn Hồng Tinh.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói:
- Giám đốc Đoàn, tôi nói rõ lại một chút. Hôm nay tôi đến đây để tìm hiểu tình hình chứ chưa quyết định. Anh cứ nói rõ tình hình, tôi xin nghiêm túc nghe. Cho nên, tôi sẽ không trả lời vấn đề của anh.
Đoàn Hoằng Nghị giật mình, lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi hiểu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tình hình anh mới nói vừa rồi, tôi nghĩ trong đó không biết có bao gồm số nợ ngân hàng của nhà máy rèn Hồng Tinh mấy năm nay không? Tình hình bình thường, tổ chức lại các xí nghiệp, lúc tính toán giá trị cũng phải tính cả khoản nợ đó.
- Chuyện này tôi hiểu. Thiếu nợ thì phải trả tiền, hoàn toàn chính đáng. Khoản nợ của nhà máy rèn Hồng Tinh chúng tôi toàn bộ hơn mười bảy triệu. Cho dù thêm khoản nợ đó vào, thì nhà máy chúng tôi cũng không chỉ có ba mươi bảy triệu. Hơn nữa, căn cứ vào hợp đồng hợp tác kia, mười bảy triệu này không phải công ty Hằng Hưng trả giúp chúng tôi mà là sau khi công ty mới có được lợi nhuận thì cùng trả. Dựa theo cổ phần hai bên nắm giữ, thì mỗi bên trả xấp xỉ một nửa. Tính như vậy, món nợ này cũng giảm đi một nửa rồi, tính ra giá của nhà máy rèn hồng tinh không đến hai mươi chín triệu. Đây là nghi ngờ lớn nhất của tôi. Nhà máy không chỉ đáng giá bao nhiêu đó.
Đoàn Hoằng Nghị nói. Đừng thấy ông đã sáu mươi tuổi, dáng vẻ như nông dân, nhưng lúc nói đến chuyện nhà máy thì rất tỉnh táo, từng câu, từng chữ, vô cùng cẩn thận, nghiêm túc mà lại rất khách quan. Quả nhiên không hổ là đồng chí lão thành làm giám đốc mấy mươi năm.
Lưu Vĩ Hồng gật gù nói:
- Giám đốc Đoàn, xin tiếp tục.
- Được, vấn đề thứ hai, chính là số vốn thực tế mà công ty Hằng Hưng bỏ ra. Không dám giấu phó Cục trưởng Lưu, mấy chuyện này, tôi thấy thật kỳ quái. Dựa vào định giá của Ủy ban nhân dân thành phố làm cơ sở mà nói, nhà máy rèn Hồng Tinh, cộng thêm nợ ngân hàng, có giá hai mươi chín triệu, chiếm 49% cổ phần công ty mới, thì công ty Hằng Hưng chiếm 51% cổ phần, có phải bọn họ ít nhất cũng phải bỏ ra hai mươi chín triệu mới có thể chiếm được hơn phân nửa cổ phần không?
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật gật nói:
- Về lý thuyết thì đúng là như vậy.
Đoàn Hoằng Nghị liền nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt hiện lên chút ý kinh ngạc. Phải nói, trong đầu ông vẫn không xem trọng Lưu Vĩ Hồng. Dù sao, Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, có lẽ còn nhỏ hơn tuổi con ông. Lần đầu gặp mặt, muốn Đoàn Hoằng Nghị xem Lưu Vĩ Hồng như cấp trên thật sự thì hơi khó. Đoạn Hoằng Nghị vừa mở miệng đã gọi Lưu Vĩ Hồng là “anh bạn trẻ”, sau lại gọi là “phó Cục trưởng tiểu Lưu”, thì có thể nhìn thấy, lòng dạ ông như thế nào. Nhưng sau khi nói chuyện một lúc, trong lòng Đoàn Hoằng Nghị dần thay đổi.
Phó Cục trưởng Lưu này tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất trầm ổn, cho dù cảm xúc của Đoạn Hoằng Nghị thay đổi thế nào, thì dường như Lưu Vĩ Hồng không hề bị ảnh hưởng. Trước sau gì vẫn rất thong thả, dáng điệu như đã tính toán kỹ càng.
Người ta mới bao nhiêu đó tuổi mà đã làm đến chức vụ như vậy, ắt phải có đạo lý.
Đoàn Hoằng Nghị bất giác điều chỉnh tư thế ngồi, thẳng lưng lại, cũng không tựa vào lưng ghế nữa, tỏ vẻ như một người tôn trọng người khác vậy.
- Phó Cục trưởng Lưu, trên lý luận thế nào, trên thực tế cũng phải thế ấy mới đúng. Nhưng trên thực tế, công ty Hằng Hưng lại không đào đâu ra nhiều tiền mặt như vậy.
- Tôi thấy bọn họ chuẩn bị máy móc thiết bị mang tới là có thể hiểu được. Cho dù tính theo giá cao nhất, thì số máy móc kia của họ, nhiều nhất cũng chỉ được tám triệu, mà có thể còn không đến mức đó. Thêm một chút vốn lưu động, tính nhiều một chút, cho là năm triệu đi, tổng cộng còn chưa đến mười ba triệu. Có chút tiền như vậy, dựa vào cái gì mà đòi chiếm 51% cổ phần? Dựa vào cái gì mà đòi định đoạt nhà máy?
Đoàn Hoằng Nghị nói xong, mặt đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng có thể hiểu được. Về điểm này, Đoàn Hoằng Nghị không khỏi hiểu rõ hơn người khác. Dù sao trước đây ông cũng đã mấy mươi năm làm giám đốc nhà máy rèn Hồng Tinh. Trong hai hec-ta của nhà máy rèn Hồng Tinh, Đoàn Hoằng Nghị từng là người cao nhất, hơn một ngàn cán bộ và công nhân viên chức chỉ như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Bỗng nhiên lúc đó, trên thành phố phát hành văn kiện, ông không còn là giám đốc nữa, không còn liên quan gì đến cái nhà máy đã từng gắn bó với ông hơn hai ba mươi năm. Một thương nhân từ Việt Trung ngàn dặm xa xôi chạy tới, thay thế vị trí của ông, sao ông có thể tâm phục được?
- Giám đốc Đoàn, tình hình liên quan đến chuyện này, trên thành phố không có một lời giải thích hợp lý nào sao?
Những lời này của Lưu Vĩ Hồng thật ra rất ngớ ngẩn. Rất nhiều nơi tràn ngập tình hình như nhà máy rèn Hồng Tinh. Doanh nghiệp nhà nước bị bán đi lấy tiền mặt là nguyên nhân quan trọng nhất khiến tài sản nhà nước bị xói mòn. Rất nhiều nhà máy đáng giá hàng trăm triệu bị bán vãi lấy vài đồng lẻ, nhiều không đếm xuể. Lúc Lưu Vĩ Hồng công tác ở Cửu An, tình hình nhà máy phân hóa học Thanh Sơn cũng như vậy. Nhà máy trị giá hơn mười triệu, phó Chủ tịch thường trực thành phố Điền Bảo Sơn lại muốn bán cho tư nhân với giá sáu trăm ngàn.
Nhưng hiện tại công tác thay đổi cơ cấu ở thành phố Bình Nguyên là do Hạ Cạnh Cường chủ trì. Lưu Vĩ Hồng tin rằng, Hạ Cạnh Cường không đến mức thái quá như thế. Điền Bảo Sơn không thể so sánh được với Hạ Cạnh Cường.
- Giải thích? Đương nhiên là có giải thích. Trên thành phố nói, công ty Hằng Hưng có tài sản vô hình, nói thương hiệu của họ là thương hiệu nổi tiếng trong nước. Sau khi tổ chức lại, nhà máy rèn Hồng Tinh chúng tôi có thể tự do sử dụng thương hiệu của họ, tự do sử dụng con đường tiêu thụ của họ. Đây không phải ăn nói lung tung sao? Mấy thứ này, đâu phải là sản phẩm thật sự mà có thể tính tiền? Ồ, bọn họ sản xuất ra sản phẩm không cần phải bán ra sao?
Đoàn Hoằng Nghị bất bình nói, liên tục lắc đầu, hoàn toàn không cho là đúng. đọc truyện mới nhất tại .
Mấy thứ tài sản vô hình này, trong kiếp sau, là một loại kiến thức phổ thông. Giá trị thương hiệu, hiệu ứng thương hiệu chẳng những được giới kinh doanh chấp nhận, mà người dân bình thường cũng tán thành. Giai đoạn hiện nay, trong nước cũng không thiếu tiền lệ. Lúc các thương hiệu nước ngoài tiến vào nước ta chắc chắn phải tính đến giá trị thương hiệu. Trong tỉnh Hoàng Hải có một công ty đồ điện rất nổi tiếng, năm ngoái, lúc liên minh xác nhập với một công ty điện tử nhà nước lớn ở tỉnh Đông Hải, cũng tính theo hình thức không sáp nhập. Thế nên công ty đồ điện không bỏ một phân tiền, đã giữ 60% cổ phần công ty mới, còn công ty nhà nước kia, toàn bộ tài sản chỉ đáng giá 40% cổ phần. Công ty điện tử Hoàng Hải đó, dùng thương hiệu, hệ thống tiêu thụ, cùng hình thức quản lý và phần mềm của mình, rót vào công ty liên doanh mới thành lập. Trường hợp này đã từng chấn động ở trong nước.
Là người tái sinh, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn nhận thức được giá trị thương hiệu.
Nhưng rõ ràng, muốn thuyết phục được Đoàn Hoằng Nghị, quả là chuyện không dễ dàng.