Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1127: Đoàn Hoằng Nghị.
Nhóm dịch: PQT
Nhìn qua, đây là một ngôi nhà nông gia vô cùng điển hình. Một dãy nhà trệt, xung quanh là rào tre và mấy luống rau. Trên hàng rào, những dây đậu cô ve và đậu dài xanh mượt. Trên một luống rau khác còn có hơn mười cây ớt xanh tốt. Mấy cô gà mái đang bới đất kiếm ăn trên mấy luống rau. Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang cuốc đất trên luống rau, mồ hôi tuôn xuống như mưa.
Đúng là một bức tranh điền viên tuyệt đẹp!
Lưu Vĩ Hồng đứng ngoài hàng rào, trong nhất thời, không lên tiếng được.
- Có khách đến, mời vào trong
Ông lão quẹt mồ hôi như mưa, đôi tay lại không ngừng cuốc đất, đưa lung về đám người Lưu Vĩ Hồng, nói lớn.
- Xin hỏi, có phải là giám đốc Đoàn không ạ?
Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc cũng mở miệng.
Nơi đây không ngờ chính là nhà của nguyên giám đốc nhà máy rèn Hồng Tinh kiêm phó Cục trưởng Cục công nghiệp thành phố Bình Nguyên. Ông lão đang cày xới mảnh đất trồng rau nhà mình, tất nhiên là Đoàn Hoằng Nghị.
- Người khách này, nếu đã tìm được tới đây rồi thì không cần phải hỏi, vào ngồi đi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, đẩy cửa rào bằng tre, đi vào, nói:
- Giám đốc Đoàn, chỗ của ông cũng không khó tìm mà.
Trước đó, Lưu Vĩ Hồng thật không nghĩ ra, có thể nhìn thấy một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy phía sau nhà máy. Cùng vào với Lưu Vĩ Hồng, ngoại trừ Lý Cường và một vị đồng sự trẻ tuổi khác trong Cục Giám sát, cũng chỉ có phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Tôn Xương Bình. Chủ nhiệm Trương của thành phố Bình Nguyên và Tổng giám đốc mới của nhà máy rèn Hồng Tinh Trần Văn Trung không tới. Thậm chí ngay cả Bí thư trấn ủy và Chủ tịch thị trấn cũng không đi theo.
Nguyên nhân bên trong thế nào tạm thời vẫn chưa biết được. Nhưng tình hình thế này rõ ràng là không bình thường. Đám người Chủ nhiệm Trương tình nguyện đắc tội với Lưu Vĩ Hồng và Tôn Xương Bình chứ không muốn đến gặp Đoàn Hoằng Nghị.
Chẳng lẽ Đoàn Hoằng Nghị là cọp sao?
Thấy tình hình như vậy, ngay cả Tôn Xương Bình cũng thấy lo lắng. truyện copy từ
Cái gì vậy?
- Trong sân có ghế dựa, trên bàn có nước trà, xin mời các vị khách tự phục vụ đi.
Đoàn Hoằng Nghị không hề quay lại, tiếp tục cày cuốc, hét lên vài tiếng xem như là tiếp khách rồi.
Trong sân nhà, quả thật có một bàn gỗ nhỏ, còn có mấy chiếc bằng gỗ, rõ ràng là tự tay làm lấy. Tuy còn nguyên khối, đơn sơ nhưng không thô ráp. Vì thế có thể thấy người làm ra chúng cũng phải bỏ nhiều công phu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, mời Tôn Xương Bình:
- Phó Chủ nhiệm Tôn, mời ngồi.
Tôn Xương Bình gượng cười, miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu lên, hết nhìn đông rồi nhìn tâ giờ đã hơi hiểu được, vì sao mấy người Chủ tịch và Bí thư thị trấn đều không muốn đến đây gặp Đoàn Hoằng Nghị.
Ông già này thật cổ quái.
Lưu Vĩ Hồng rút thuốc lá ra, đưa cho Tôn Xương Bình và đám người Lý Cường, châm thuốc, thảnh thơi nhả khói, cũng không hề lên tiếng thúc giục Đoàn Hoằng Nghị.
Khoảng bốn năm phút, Đoàn Hoằng Nghị rốt cuộc bỏ cái cuốc xuống, lau mồ hôi bằng cái khăn vắt trên vai đi vào. Thoạt nhìn, cơ thể ông thật sự rất được. Lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, không hề giống với người đã gần sáu mươi. Đương nhiên, lại càng không giống một giám đốc, một cán bộ huyện đoàn cao cấp đã làm việc mấy mươi năm trong một xí nghiệp công nghiệp quân sự.
Đúng là hình tượng một lão nông sống an nhàn ở nông thôn.
Đoàn Hoằng Nghị cũng không vội chào hỏi đám người Lưu Vĩ Hồng, đã ngồi ngay xuống bàn trà, đối diện Lưu Vĩ Hồng, bưng một vại trà to, ngửa cổ, uống ừng ực một hơi nước trà mát lạnh, rồi khà một tiếng, dường như vô cùng mãn nguyện.
Ông vừa buông chén trà, thì một điếu thuốc đã đưa tới trước mặt ông.
Chính là Lưu Vĩ Hồng.
Đoàn Hoằng Nghị nhận điếu thuốc, vừa thấy nhãn hiệu, đã cười nói:
- A, Trung Hoa, thuốc ngon. Anh bạn trẻ, anh cũng quá phung phí.
Trán Tôn Xương Bình lập tức toàn một màu đen.
Có lẽ Lưu Vĩ Hồng rất hiếm khi nghe người khác xưng hô như vậy. Tôn Xương Bình hiểu cặn kẽ lý lịch của Lưu Vĩ Hồng. Vị này tuy còn trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối là kỳ cựu trong quan trường. Hai mốt hai hai tuổi đã bắt đầu bước đến cương vị lãnh đạo quan trọng. Mấy năm nay, hì hụt đã leo tới cấp phó giám đốc sở thực quyền. Cho đến nay, luôn giữ vị trí nhân vật số một, đi đến đâu cũng được người khác tôn kính, thậm chí ngay cả Bí thư Viên Đông Bình cũng phải khách khí với hắn.
Đoàn Hoằng Nghị lại cậy già lên mặt.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại không chú ý đến chuyện đó, cười nói:
- Giám đốc Đoàn, thuốc là thuốc ngon, nhưng đều do tôi bỏ tiền ra mua, anh có thể yên tâm hút, không hủ bại gì đâu.
Tôn Xương Bình gần như muốn té xỉu ngay.
Sao lại nói như vậy chứ?
Dù Lưu Vĩ Hồng còn trẻ, nhưng cũng đã chính thức là cán bộ cao cấp, cấp phó giám đốc Sở, sao lại có thể ăn nói lung tung như vậy? Nhưng xem dáng vẻ của phó Cục trưởng Lưu, cũng không thấy có điều gì không ổn, dường như tất cả mọi chuyện là đương nhiên.
Đoàn Hoằng Nghị cười ha hả nói:
- Được, lời này nói ra rất thẳng thắn, tôi tin.
Lưu Vĩ Hồng liền cầm bật lửa, châm thuốc cho Đoàn Hoằng Nghị.
- Anh bạn trẻ, xem ra anh vô sự không lên điện tam bảo. Còn chưa thỉnh giáo đại danh và chức vụ thế nào!
Đoàn Hoằng Nghị rít mấy hơi thuốc, ra vẻ vô cùng thích thú, vừa hút thuốc vừa thuận miệng nói, bày ra dáng vẻ ngông nghênh trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, phó Cục trưởng thường trực Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện.
- Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện?
Đoàn Hoằng Nghị hơi sửng sốt, giật mình:
- Sao tôi chưa từng nghe nói đến đơn vị này? Khá giống Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố ở tỉnh chúng tôi, nhưng không có Cục Giám sát thôi…
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Giám đốc Đoàn, là thế này, Cục Giám sát chúng tôi mới được thành lập vào tháng 7 năm nay. Cơ cấu xây dựng các Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước địa phương thì không có đơn vị này. Đương nhiên, nếu lãnh đạo địa phương cảm thấy cần thiết thành lập Cục Giám sát thì cũng có thể thành lập. Có lẽ không lâu sau, các Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở tỉnh và thành phố các anh cũng đều sẽ có đơn vị này.
Đoàn Hoằng Nghị gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Như vậy xin hỏi phó Cục trưởng Lưu, vậy Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước này là đơn vị có tính chất như thế nào? Bình thường quản lý những công tác gì?
Dường như Đoàn Hoằng Nghị không hề cảm thấy kinh ngạc khi người đối diện là một cán bộ trong Quốc vụ viện, chỉ cảm thấy tò mò thôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chuyên môn giám sát kiểm tra những thao tác hay tình huống phát sinh không phù hợp trong quá trình doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu.
Hai mắt Đoàn Hoằng Nghị hơi nheo lại, từ mắt có hai luồng ánh sáng lóe lên, trầm giọng hỏi:
- Nếu trong quá trình thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước có tình huống vi phạm nguyên tắc thì sẽ xử lý thế nào?
Lưu Vĩ Hồng đáp ngay, không chút do dự:
- Vậy thì phải xem tình hình. Nếu vấn đề không lớn, thì có thể sửa chữa. Nếu vấn đề nghiêm trọng, có các hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, thì chắc chắn phải dựa theo pháp luật nhà nước và kỷ luật Đảng để giải quyết. Lập tức đình chỉ việc thay đổi cơ cấu tại chỗ.
Đoàn Hoằng Nghị nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, có chút không tin, nói:
- Nói chuyện có giữ lời không?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:
- Đương nhiên, nếu nói chuyện không giữ lời, tôi không cần phải chạy một quãng đường xa từ Bắc Kinh đến Bình Nguyên ất công.
Tôn Xương Bình rốt cuộc không chịu nổi giọng điệu chất vấn của Đoàn Hoằng Nghị, ngắt lời nói:
- Giám đốc Đoàn, phó Cục trưởng Lưu là phụ trách thực tế của Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, đã điều tra ra không ít vụ án. Nếu anh có nắm giữ cái gì thì có thể hoàn toàn yên tâm cho chúng tôi biết. Chỉ cần là thật, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Đoàn Hoằng Nghị liếc nhìn y, khóe miệng nhếch lên khinh thường, nói đầy ý châm chọc:
- Đồng chí này, hôm nay hình như là các anh chủ động tới tìm ông già này mà?
Dựa vào cái gì mà bày ra vẻ mặt thối tha đó với tôi?
Mặt Tôn Xương Bình lập tức trở nên u ám, gần như giận đến sôi máu.
Người gì vậy chứ!
Làm như mình là Hoàng đế hay Ngọc Hoàng vậy?
Khó trách Chủ nhiệm Trương và các cán bộ trong thị trấn không ai chịu đến đây.
- Phó Cục trưởng Lưu, năm nay được bao nhiêu tuổi?
Đoàn Hoằng Nghị không hề khách khí đâm cho Tôn Xương Bình một câu, rồi không thèm để ý đến y, quay sang, cậy già lên mặt hỏi Lưu Vĩ Hồng.
- Hai mươi bảy tuổi.
Lưu Vĩ Hồng lại vô cùng phối hợp, Đoàn Hoằng Nghị hỏi gì, hắn đáp nấy, không hề lộ ra vẻ mất kiên nhẫn chút nào.
Tôn Xương Bình hết nhịn nổi, “hừ” một tiếng, đứng dậy, đùng đùng nổi giận nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, mời anh ở lại đây tìm hiểu tình hình, tôi xin lỗi không tiếp được.
Nói xong, cũng không chào hỏi gì Lưu Vĩ Hồng, bỏ đi, không quay đầu lại.
Lưu Vĩ Hồng và Đoàn Hoằng Nghị, không ai hé răng, lại cũng không nói lời nào để giữ y lại, cứ thế nhìn Tôn Xương Bình bước nhanh đi. Đương nhiên, Tôn Xương Bình quay lưng về phía họ, nên họ không nhìn thấy, vào lúc này, trên mặt Tôn Xương Bình xuất hiện một tia cười mỏng manh.
Rốt cuộc đã có thể tìm được cớ không ở trong này làm “bằng chứng phụ” cho Lưu Vĩ Hồng.
Tôn Xương Bình không hề muốn xen vào làm gì.
Cho đến khi Tôn Xương Bình đi thật xa, Đoàn Hoằng Nghị mới cười nhạt một tiếng, nói:
- Cao cao tại thượng, không biết khó khăn của quần chúng, chỉ biết làm quan lão gia thôi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Giám đốc Đoàn, giờ ông còn là phó Cục trưởng Cục công nghiệp thành phố Bình Nguyên, nói một cách nghiêm túc, ông cũng là quan lão gia mà.
- Ha hả… phó Cục trưởng Tiểu Lưu, anh đã từng gặp qua loại quan gì mà ăn thức ăn mình trồng, cày ruộng của chính mình chưa?
Đoàn Hoằng Nghị liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, không khách khí chất vấn, rồi nói một cách ngạo nghễ:
- Tôi là quan, nhưng tôi không phải quan lão gia. Chức quan này cũng là của người ta ban cho tôi, tự tôi không hề đòi hỏi.
Lưu Vĩ Hồng gật gù nói:
- Nhìn bề ngoài thì hình như là vậy.
- Cái gì mà mặt ngoài? Anh cứ tìm hiểu đi, cũng thế này thôi. Chuyện này có gì phải hoài nghi? Tôi đã sáu mươi tuổi, có cần phải giả vờ giả vịt trước mặt các anh không?
Đoàn Hoằng Nghị không khỏi giận dữ, rất không hài lòng nói.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, cũng không quan tâm đến ông đang tức giận, nói:
- Giám đốc Đoàn, đây gọi là chủ nghĩa duy vật biện chứng. Vì sao chỉ có ông mới được hoài nghi tôi, còn tôi lại không thể nghi ngờ ông? Chúng ta hôm nay mới gặp mặt lần đầu, tôi còn chưa biết lời nói của ông là thật hay giả. Ông nên biết rằng, những lời nói của ông rất có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của tôi, cũng ảnh hưởng đến tương lai của rất nhiều công nhân nhà máy rèn Hồng Tinh.
Đoàn Hoằng Nghị lập tức nhướn mày, cảm thấy thú vị quan sát Lưu Vĩ Hồng, dường như tuyệt đối không hề nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng sẽ nói như vậy.
- Ha ha, rất có lý, có chút thú vị
Được một lúc, Đoàn Hoằng Nghị khẽ đập bàn, thốt lên.